Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Chương 37

2024-08-03 11:39:52

Bởi vì nhà máy dược là nhà máy lớn cấp tỉnh nên địa điểm tuyển công nhân không chỉ có ở huyện Bạch Mã mà còn có ở tỉnh thành. Bên cạnh đó, địa điểm bên phía tỉnh thành lớn hơn huyện Bạch Mã nhiều, số người báo danh cũng nhiều hơn. Đặc biệt là hai năm gần đây, hiệu quả và lợi ích của các nhà máy lớn đều bình thường, thậm chí còn có rất nhiều nhà máy đã ngừng tuyển công nhân. Đột nhiên xuất hiện một nhà máy hàng năm đều tuyển công nhân như nhà máy dược, chỉ cần có thể tham gia thi, tất cả đều sẽ ôm tâm lý thử một lần đến báo danh.

Huyện Bạch Mã tự nhiên cũng giống như vậy, có rất nhiều người báo danh. Những năm đầu chia ra tuyển chọn còn có thể có người được nhận, hai năm trở lại đây tổ chức tham gia xếp hạng tập trung, đương nhiên không đủ sức cạnh tranh. Từ xưa đến nay, huyện Bạch Mã cũng không phải là nơi có văn phong cường thịnh, nơi giản dị hoàn toàn không có cách nào so sánh với Tu La tràng* như tỉnh thành.

*Tu La tràng (theo Baidu): là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm. Sau đó, từ này được mở rộng trong tiếng Nhật để chỉ các chiến trường thực tế và những dịp phải cạnh tranh chiến đấu.

Bị trượt cũng là bình thường.

Lý Lâm vô cùng căng thẳng, đến cửa thì không nói được lời nào, rụt rè đi theo sau Lê Thiện.

Ở thế giới nhiệm vụ, Lê Thiện đã trải qua vô số kỳ tuyển dụng nên tâm lý khá bình tĩnh. Trong khoảng thời gian khó khăn nhất trước đây, thậm chí cô còn lên cầu vượt treo biển vác xi măng, bốn mươi tệ vác một tấn, mỗi ngày cô vác ba tấn, ngay cả eo cũng không đứng thẳng lên được. Sau khi về nhà còn phải cung cấp sữa bột cho mục tiêu nhiệm vụ, sợ cậu bé chết yểu vì đói.

Người bảo vệ thấy có người hỏi báo danh thi thì chỉ sang căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bảo vệ, anh ta đã quen với những câu hỏi như vậy.

Lê Thiện kéo Lý Lâm đi qua, thấy bên trong có vài người trẻ tuổi đang được tư vấn, các cô đứng lại lắng nghe, không ngờ những người này đang tư vấn những vấn đề mà các cô muốn hỏi.

Có thể báo danh trước hay không? Có thể báo danh giúp người khác hay không? Khi đi thi cần mang theo tài liệu gì...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chờ mấy đồng chí đó tư vấn xong, hai người vội vàng đi vào, nói thẳng: “Đồng chí, hai chúng tôi muốn báo danh trước.”

Đồng chí đó cũng không ngẩng đầu lên nhìn, trực tiếp cầm bút viết đăng ký, Lê Thiện vừa báo tư liệu của mình vừa nhìn lướt qua bảng kê, chỉ thấy trên đó đã có rất nhiều tên, hiển nhiên thái độ trực tiếp báo danh của các cô như vậy mới là bình thường, những người vừa được tư vấn lúc nãy mới là số ít.

Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc báo danh chưa đến mười phút.

Chờ đến khi ra khỏi nhà máy dược, Lý Lâm mới thở phào một hơi: “Dọa tớ sợ muốn chết.”

“Nhìn cậu như vậy, tại sao lại nhát gan thế hả?” Lý Lâm sợ như vậy làm Lê Thiện suýt bật cười thành tiếng, may mắn là cô kiềm chế được.

Lý Lâm bất đắc dĩ nói: “Nếu cậu muốn cười thì cứ cười đi, từ nhỏ tớ đã bị mẹ mắng là gan chim sẻ, cũng chỉ có dáng người này để hù dọa người khác thôi.”

Lê Thiện: “…”

Lý Lâm cao ráo, làn da cũng không trắng, nhưng tuyệt đối không thể nói là cao lớn thô kệch, mà là một loại vẻ đẹp khỏe mạnh rất phù hợp với đặc điểm của thời đại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Số ký tự: 0