Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 42
2024-08-03 11:39:52
Tô Vệ Thanh sửa lại cổ áo: “Mẹ, con định ôn tập để thi vào nhà máy dược.”
La Ngọc Tú chỉ cảm thấy lỗ tai của mình bị hỏng rồi, nếu không tại sao lại bị ảo giác?
“Mẹ không nghe nhầm, con định thi vào nhà máy dược.” Tô Vệ Thanh thấy mẹ không tin thì lại tuyên bố thêm một lần nữa.
Cuối cùng La Ngọc Tú cũng nhận ra mình không bị ảo giác, nhưng bà ấy lại bắt đầu nghi ngờ Tô Vệ Thanh bị bệnh, vội vàng đưa tay sờ trán anh ta, sờ xong lại càng nghi ngờ: “Không nóng mà…”
Tại sao lại nói mê sảng?
Tô Vệ Thanh lùi về sau một bước, mặt lại đỏ lên, tất nhiên không phải vì căng thẳng, mà là vì bị chọc tức.
Anh cực kỳ buồn bực, chỉ là sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông thì từ chối thi vào nhà máy dược thôi mà, anh cũng không ăn bám cha mẹ, tại sao đồng chí La luôn cảm thấy anh không làm được trò trống gì? Anh gửi rất nhiều bản thảo cho tòa soạn, mặc dù được nhận ít, bị trả về nhiều, nhưng chỉ cần là được chọn thì đều được tiền nhuận bút, cũng đủ tiền cơm cho anh.
Nhưng mà… Anh cũng biết, bây giờ, các nam đồng chí trẻ tuổi muốn tìm đối tượng, không có công việc chính thức thì không thể.
Mặc dù giấc mơ của anh vẫn là trở thành một nhà văn lớn, nhưng vì tìm đối tượng, anh vẫn có thể thử thi vào nhà máy dược.
“Mẹ, con không nói mê sảng, con thực sự muốn thi vào nhà máy dược.”
Hạnh phúc đột nhiên tới như thế!
Cuối cùng La Ngọc Tú cũng nhận ra con trai nhỏ không nói đùa, cả người bà ấy đều thả lòng, bây giờ con trai cả con dâu cả gì đó đều là hoa cúc của ngày hôm qua rồi, giờ phút này, trong lòng bà ấy chỉ có con trai nhỏ.
“Tốt, tốt, tốt, bây giờ mẹ lập tức đi tìm tài liệu, con mau đi báo danh đi, xong thì trở về ôn tập cẩn thận, cố gắng thi một lần là đậu.”
Lúc này, Tô Vệ Thanh mới rụt rè gật đầu.
La Ngọc Tú trực tiếp ném cây chổi trong tay xuống và đi ra ngoài, để lại Tô Vệ Thanh và hai cháu trai đang tủi thân.
Ngay cả lý do vì sao Tô Vệ Thanh đột nhiên quyết định thi vào nhà máy dược, La Ngọc Tú cũng không hỏi. Con trai nhỏ là người không nhịn được lời nói, chắc chắn không lâu nữa sẽ nói với bà ấy.
Lê Thiện xuống xe thì đã ném anh đẹp trai Tô Vệ Thanh ra sau đầu, tất cả tâm tư đều đặt vào cuộc điện thoại với Trương Trục Bản.
Thời gian ăn cơm trưa cũng thất thần.
Trương Trục Nhật ghen tị: “Điện thoại của cậu Hai con có lần nào không phải do con nhận? Đến mức không muốn ăn không muốn uống như vậy sao?”
Lê Thiện: “…”
Đúng vậy, trước giờ điện thoại của Trương Trục Bản đều do cô nhận, nhưng đa số đều là cậu Hai nói, cô nghe, cô rất ít khi mở miệng, thứ nhất là không có gì để nói, thứ hai là khi đó cô rất nhát gan, tính cách cũng trầm mặc, thực sự không biết phải mở miệng như thế nào.
“Cháu…”
Lê Thiện cảm thấy tốt nhất là nên nhắc nhở một chút, tránh cho lúc đó nói ra gì đó kinh người, lại dọa Trương Trục Nhật: “Mấy ngày nay, ngày nào cháu cũng mơ thấy cậu Hai qua đời.”
Lê Thiện khiến hai vợ chồng Trương Trục Nhật vô cùng sợ hãi.
Mấy ngày trước Lê Thiện đã nói luôn mơ thấy lão Nhị, khi đó Lê Thiện còn nói không nhìn thấy rõ cảnh trong mơ, chỉ cảm thấy hơi bất an, ai ngờ lúc này mới được mấy ngày mà Lê Thiện đã mơ thấy rõ, trực tiếp mơ thấy lão Nhị đã qua đời.
Mặc dù bây giờ đã xóa bỏ cách mạng văn hóa, không cho phép phong kiến mê tín.
Nhưng tồn tại có nghĩa là hợp lý.
Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng tin hay không chỉ có bản thân tự biết.
Tóm lại là hai vợ chồng Trương Trục Nhật đều tin, đặc biệt là chuyện này, bất kể là ma quỷ hay là cảnh trong mơ, quản trời quản đất, cũng không thể quản người ta có nằm mơ hay không, đúng không? Mấu chốt là chuyện này cũng không quản lý được, cho nên chắc chắn không coi là phong kiến mê tín.
“Cháu mơ thấy điều gì?” Trương Trục Nhật đặt đũa xuống, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn vừa rồi một chút.
La Ngọc Tú chỉ cảm thấy lỗ tai của mình bị hỏng rồi, nếu không tại sao lại bị ảo giác?
“Mẹ không nghe nhầm, con định thi vào nhà máy dược.” Tô Vệ Thanh thấy mẹ không tin thì lại tuyên bố thêm một lần nữa.
Cuối cùng La Ngọc Tú cũng nhận ra mình không bị ảo giác, nhưng bà ấy lại bắt đầu nghi ngờ Tô Vệ Thanh bị bệnh, vội vàng đưa tay sờ trán anh ta, sờ xong lại càng nghi ngờ: “Không nóng mà…”
Tại sao lại nói mê sảng?
Tô Vệ Thanh lùi về sau một bước, mặt lại đỏ lên, tất nhiên không phải vì căng thẳng, mà là vì bị chọc tức.
Anh cực kỳ buồn bực, chỉ là sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông thì từ chối thi vào nhà máy dược thôi mà, anh cũng không ăn bám cha mẹ, tại sao đồng chí La luôn cảm thấy anh không làm được trò trống gì? Anh gửi rất nhiều bản thảo cho tòa soạn, mặc dù được nhận ít, bị trả về nhiều, nhưng chỉ cần là được chọn thì đều được tiền nhuận bút, cũng đủ tiền cơm cho anh.
Nhưng mà… Anh cũng biết, bây giờ, các nam đồng chí trẻ tuổi muốn tìm đối tượng, không có công việc chính thức thì không thể.
Mặc dù giấc mơ của anh vẫn là trở thành một nhà văn lớn, nhưng vì tìm đối tượng, anh vẫn có thể thử thi vào nhà máy dược.
“Mẹ, con không nói mê sảng, con thực sự muốn thi vào nhà máy dược.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạnh phúc đột nhiên tới như thế!
Cuối cùng La Ngọc Tú cũng nhận ra con trai nhỏ không nói đùa, cả người bà ấy đều thả lòng, bây giờ con trai cả con dâu cả gì đó đều là hoa cúc của ngày hôm qua rồi, giờ phút này, trong lòng bà ấy chỉ có con trai nhỏ.
“Tốt, tốt, tốt, bây giờ mẹ lập tức đi tìm tài liệu, con mau đi báo danh đi, xong thì trở về ôn tập cẩn thận, cố gắng thi một lần là đậu.”
Lúc này, Tô Vệ Thanh mới rụt rè gật đầu.
La Ngọc Tú trực tiếp ném cây chổi trong tay xuống và đi ra ngoài, để lại Tô Vệ Thanh và hai cháu trai đang tủi thân.
Ngay cả lý do vì sao Tô Vệ Thanh đột nhiên quyết định thi vào nhà máy dược, La Ngọc Tú cũng không hỏi. Con trai nhỏ là người không nhịn được lời nói, chắc chắn không lâu nữa sẽ nói với bà ấy.
Lê Thiện xuống xe thì đã ném anh đẹp trai Tô Vệ Thanh ra sau đầu, tất cả tâm tư đều đặt vào cuộc điện thoại với Trương Trục Bản.
Thời gian ăn cơm trưa cũng thất thần.
Trương Trục Nhật ghen tị: “Điện thoại của cậu Hai con có lần nào không phải do con nhận? Đến mức không muốn ăn không muốn uống như vậy sao?”
Lê Thiện: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, trước giờ điện thoại của Trương Trục Bản đều do cô nhận, nhưng đa số đều là cậu Hai nói, cô nghe, cô rất ít khi mở miệng, thứ nhất là không có gì để nói, thứ hai là khi đó cô rất nhát gan, tính cách cũng trầm mặc, thực sự không biết phải mở miệng như thế nào.
“Cháu…”
Lê Thiện cảm thấy tốt nhất là nên nhắc nhở một chút, tránh cho lúc đó nói ra gì đó kinh người, lại dọa Trương Trục Nhật: “Mấy ngày nay, ngày nào cháu cũng mơ thấy cậu Hai qua đời.”
Lê Thiện khiến hai vợ chồng Trương Trục Nhật vô cùng sợ hãi.
Mấy ngày trước Lê Thiện đã nói luôn mơ thấy lão Nhị, khi đó Lê Thiện còn nói không nhìn thấy rõ cảnh trong mơ, chỉ cảm thấy hơi bất an, ai ngờ lúc này mới được mấy ngày mà Lê Thiện đã mơ thấy rõ, trực tiếp mơ thấy lão Nhị đã qua đời.
Mặc dù bây giờ đã xóa bỏ cách mạng văn hóa, không cho phép phong kiến mê tín.
Nhưng tồn tại có nghĩa là hợp lý.
Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng tin hay không chỉ có bản thân tự biết.
Tóm lại là hai vợ chồng Trương Trục Nhật đều tin, đặc biệt là chuyện này, bất kể là ma quỷ hay là cảnh trong mơ, quản trời quản đất, cũng không thể quản người ta có nằm mơ hay không, đúng không? Mấu chốt là chuyện này cũng không quản lý được, cho nên chắc chắn không coi là phong kiến mê tín.
“Cháu mơ thấy điều gì?” Trương Trục Nhật đặt đũa xuống, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn vừa rồi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro