Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Chương 43

2024-08-03 11:39:52

Lê Thiện lắc đầu: “Không nói ra được, cháu mơ thấy rất nhiều, nói ra chắc chắn mọi người không tin.” Nói rồi cười khổ một tiếng: “Thực ra, chính bản thân cháu cũng không tin lắm, nhưng mà giấc mơ đó quá chân thật, mỗi ngày cháu ở trường đều bị tra tấn không ngủ nổi.”

“Chẳng trách sắc mặt của cháu lại xấu như vậy.”

Phạm Cầm không khỏi đau lòng, lúc này nhìn Lê Thiện, chỉ thấy sắc mặt cô tái nhợt: “Tại sao cháu không nói sớm? Nếu biết trước thì mợ đã bảo cậu Cả của cháu làm thủ tục học ngoại trú cho cháu rồi, đâu cần phải ở ký túc xá?”

“Cháu mơ thấy cậu Hai của cháu qua đời như thế nào?” Trương Trục Nhật cũng đau lòng cháu gái, nhưng lúc này ông ấy càng lo lắng cho em trai hơn.

“Mỗi ngày cháu đều mơ thấy cảnh tượng khác nhau, nhưng kết quả đều giống nhau.”

Lê Thiện bịa ra mấy giấc mơ, cũng bịa ra nhiều cách chết khác nhau, cộng thêm phong thổ của Quỳnh Châu trong thế giới nhiệm vụ, lời nói ra khiến người khác không thể không tin.

Phải biết rằng Lê Thiện chưa từng đến Quỳnh Châu, thậm chí cô còn chưa từng rời khỏi huyện Bạch Mã, nhưng khi nói đến cảnh sắc ở Quỳnh Châu lại giống như nhìn thấy tận mắt, cũng chính vì điều này làm bằng chứng, lòng Trương Trục Nhật càng trầm xuống.

Chẳng lẽ thực sự là ông trời nhắc nhở trước?

Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ có thể đặt trong lòng, không thể nói ra.

Nhưng mà…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chiều nay, cháu không thể nói những lời này trong điện thoại.”

Điện thoại bây giờ đều thông qua nhân viên chuyển tiếp trước, biết được có ai nghe lén hay không? Tai vách mạch rừng, nếu như bị người khác nghe thấy thì lại càng tệ, như vậy không có chuyện cũng thành có chuyện.

“Vậy bây giờ phải làm gì?” Lúc này, Lê Thiện mới nhớ điện thoại bây giờ cũng không an toàn.

Trương Trục Nhật cau mày suy nghĩ, bởi vì nằm mơ mà làm ầm lên đúng là hơi quá, nhưng mà Lê Thiện không phải là người ăn nói lung tung, nghĩ đến tính cách của cô, nếu không bị tra tấn quá mức, sợ là sẽ không mở miệng. Huống chi mấy ngày nay, cháu gái cũng vui vẻ hơn trước, có thể nói chuyện vui đùa với hai vợ chồng họ.

Nếu như không chú trọng, sợ rằng lại trở về dáng vẻ lúc trước.

Trương Trục Nhật lo lắng.

Một mặt sợ giấc mơ này thực sự có ý nhắc nhở trước, một mặt không biết phải thông báo với Trương Trục Bản như thế nào..

Phạm Cầm: “Không được gọi điện thoại, vậy viết thư có được không?”

“Quá chậm.” Lê Thiện nhíu mày, cô vẫn chưa quên trải nghiệm lúc trước, bức thư trôi nổi trên đường hơn một tháng trời.

Một tháng… Mọi thứ đã quá muộn rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Trục Nhật suy nghĩ nửa ngày: “Hay là như vậy đi, cậu xuống nông thôn hỏi một chút xem có ai bán hàng dân dã không, đến lúc đó mợ Cả của cháu sẽ làm thịt khô, chúng ta trực tiếp gửi đồ, lại mua thêm một ít rau quả tươi, gửi hàng dưới dạng gửi cấp tốc, chắc là chưa đến nửa tháng sẽ đến nơi.”

Như thế cũng là một cách.

Lê Thiện gật đầu, trừ cách này ra thì cô cũng không thể nghĩ ra cách nào khác.

Nếu không thể nói qua điện thoại, Lê Thiện cũng không lo lắng đến cuộc điện thoại chiều nay nữa.

Cô chậm rãi ăn cơm sáng, còn ngủ trưa xong mới đến văn phòng của Trương Trục Nhật, điện thoại của Trương Trục Bản đúng giờ gọi đến, hai anh em chưa nói được mấy câu đã chuyển điện thoại cho Lê Thiện.

“Cậu Hai.” Lê Thiện gọi một tiếng.

Một giọng nói vô cùng khí thế nhanh chóng truyền đến từ đầu dây bên kia: “Thiện Thiện, cháu ở nhà không sao chứ, cha của cháu còn đến tìm cháu nữa không? Cháu đừng sợ, chờ cậu Hai về sẽ làm người chống lưng cho cháu, chết tiệt, lại dám bắt nạt cháu gái của cậu, cậu thấy ông ta đang ngứa da rồi, còn bà mẹ kế của cháu nữa, nếu bà ta còn dám có ý đồ gì với cháu, cháu cứ trực tiếp cho bà ta một trận, đánh hỏng cũng có cậu bỏ tiền thuốc men cho bà ta.”

Lê Thiện: “…”

Cô quên rằng cậu Hai của cô là một người ghét ác như thù, hẳn là sáng nay cậu Cả đã nói chuyện cô bị bắt nạt cho ông ấy, có lẽ giờ này ông ấy còn chưa nguôi giận.

“Cậu Hai, cậu đừng lo, không phải cháu không có việc gì sao? Hơn nữa, sau trận ồn ào này, cháu cũng không tổn hại gì cả.” Lê Thiện sợ Trương Trục Bản tức giận, vội vàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng bày tỏ mình bây giờ không sao hết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa

Số ký tự: 0