Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 44
2024-08-03 11:39:52
Kết quả Trương Trục Bản không tin: “Sao có thể không tổn hại gì? Cậu thấy thiệt thòi rất lớn, cậu Cả của cháu thật vô dụng, chỉ lấy một công việc về thì có ích gì, công việc đó vốn thuộc về cháu, nếu là cậu, cậu phải để họ Đồng đó làm kiểm điểm trong cuộc họp nhân viên, để cho toàn bộ công nhân trong nhà máy biết bà ta là một người mẹ kế độc ác và xấu xa.”
Qua rồi, qua rồi, thực sự qua rồi!
Nếu thực sự làm như lời của Trương Trục Bản, việc Đồng Linh đến nông trường cải tạo đều không có cách gì để nói nổi.
Đúng là Trương Trục Bản rất muốn Đồng Linh và Lê Hồng Quân đến nông trường cải tạo, trong mắt ông ấy, chuyện ghê tởm mà hai vợ chồng họ làm chính là tội lỗi chồng chất, chặt tre làm sách cũng không ghi hết nổi.
“Được rồi, anh bớt nói đi, càng nói càng không yên lòng.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng trách cứ của mợ Hai, Quách Tiểu Đình.
Điện thoại nhanh chóng đổi chủ.
Giọng nói trong trẻo của Quách Tiểu Đình truyền đến: “Đừng nghe cậu Hai của cháu nói bậy, ông ấy chẳng nói được gì hay ho.” Nói xong lại bắt đầu quan tâm Lê Thiện: “Thiện Thiện, cháu thực sự không sao chứ? Tuyệt đối không được giấu giếm, cậu Hai của cháu ăn nói cẩu thả nhưng rất có lý, người nhà ta không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thể bị người khác bắt nạt được.”
Lê Thiện: “…”
Người lớn trong nhà đều là kiểu này, rốt cuộc tại sao cô lại phát triển thành tính cách như vậy nhỉ?
“Vâng, nhất định cháu sẽ không giấu giếm.”
Giọng điệu của Lê Thiện cực kỳ kiên định.
Bây giờ cô đã không phải là cô trước đây, cô tuyệt đối không cho phép ai phá hoại cuộc sống mới của mình.
Quách Tiểu Đình nghe xong lời bảo đảm này thì trực tiếp cười ra tiếng: “Làm như vậy là đúng, nên như vậy.”
Bà ấy lại dặn dò thêm vài câu rồi mới trả điện thoại lại cho Trương Trục Bản, Lê Thiện cũng trả điện thoại lại cho Trương Trục Nhật.
Trương Trục Bản còn muốn nói thêm mấy câu với cháu gái, kết quả lại nghe thấy giọng của anh Cả ở đầu dây bên kia, sự vui vẻ trong giọng nói nháy mắt biến mất, khôi phục vẻ nghiêm túc, khiến Trương Trục Nhật giận sôi máu, cảm thấy phí công nuôi dưỡng đứa em trai này.
Có phần mất kiên nhẫn nói rằng sẽ gửi thịt khô đến Quỳnh Châu, dặn Trương Trục Bản nhớ đi lấy.
Nhiệt độ ở Quỳnh Châu cao, nếu như lấy muộn, chắc chắn thịt khô sẽ bị hỏng.
Trương Trục Bản: “…”
Bao nhiêu năm như vậy, tại sao đột nhiên năm nay lại gửi thịt khô?
Nhưng mà ông ấy không nên từ chối sự quan tâm của anh Cả thì tốt hơn, vì vậy, ông ấy vui vẻ đồng ý, sau khi tắt điện thoại, Trương Trục Nhật vẫn còn suy nghĩ đến số thịt khô này, Quách Tiểu Đình thì ngược lại, cảm thán nói: “Thiện Thiện thay đổi không ít.”
Trương Trục Bản lập tức đau lòng nói: “Chắc chắn là do cả nhà Lê Hồng Quân ép.”
Nếu không phải có biến cố lớn, tại sao tính cách của một người lại có thể dễ dàng thay đổi như vậy?
Quách Tiểu Đình cũng tức giận, mắng Lê Hồng Quân một trận, mắng đến mức Lê Hồng Quân đang sửa chữa đinh ốc máy móc ở nhà máy dệt hắt xì liên tục, nữ công nhân ở bên cạnh nghe thấy vội lùi lại mấy bước, dáng vẻ có thể lùi càng xa càng tốt, sự ghét bỏ trên mặt cũng không thèm che giấu.
Lê Hồng Quân thấy cũng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu làm việc.
Gần đây cuộc sống của ông ta đang gặp khó khăn.
Ảnh hưởng của chuyện Đồng Linh tính kế việc hôn nhân của Lê Thiện khắc sâu hơn ông ta tưởng rất nhiều.
Hầu như nhóm cán bộ lãnh đạo của nhà máy dệt đều trải qua thảm họa năm đó, không cần biết những người đó có quen biết với Trương Hồng Trân hay không, chỉ riêng chuyện Trương Hồng Trân hy sinh đã để lại ấn tượng sâu đậm trong đáy lòng họ rồi.
Về phần công việc đó, Lê Hồng Quân có bỏ qua thế nào cũng vô dụng, cán bộ cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra mánh khóe trong đó.
Hơn nữa trong nhà máy dệt hầu như đều là nữ công nhân, rất dễ đặt mình vào vị trí của Trương Hồng Trân, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện sau khi mình qua đời, đứa nhỏ của mình bị chồng và vợ kế của chồng bóc lột đã khiến cho họ tức giận đến nghiến răng.
Qua rồi, qua rồi, thực sự qua rồi!
Nếu thực sự làm như lời của Trương Trục Bản, việc Đồng Linh đến nông trường cải tạo đều không có cách gì để nói nổi.
Đúng là Trương Trục Bản rất muốn Đồng Linh và Lê Hồng Quân đến nông trường cải tạo, trong mắt ông ấy, chuyện ghê tởm mà hai vợ chồng họ làm chính là tội lỗi chồng chất, chặt tre làm sách cũng không ghi hết nổi.
“Được rồi, anh bớt nói đi, càng nói càng không yên lòng.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng trách cứ của mợ Hai, Quách Tiểu Đình.
Điện thoại nhanh chóng đổi chủ.
Giọng nói trong trẻo của Quách Tiểu Đình truyền đến: “Đừng nghe cậu Hai của cháu nói bậy, ông ấy chẳng nói được gì hay ho.” Nói xong lại bắt đầu quan tâm Lê Thiện: “Thiện Thiện, cháu thực sự không sao chứ? Tuyệt đối không được giấu giếm, cậu Hai của cháu ăn nói cẩu thả nhưng rất có lý, người nhà ta không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thể bị người khác bắt nạt được.”
Lê Thiện: “…”
Người lớn trong nhà đều là kiểu này, rốt cuộc tại sao cô lại phát triển thành tính cách như vậy nhỉ?
“Vâng, nhất định cháu sẽ không giấu giếm.”
Giọng điệu của Lê Thiện cực kỳ kiên định.
Bây giờ cô đã không phải là cô trước đây, cô tuyệt đối không cho phép ai phá hoại cuộc sống mới của mình.
Quách Tiểu Đình nghe xong lời bảo đảm này thì trực tiếp cười ra tiếng: “Làm như vậy là đúng, nên như vậy.”
Bà ấy lại dặn dò thêm vài câu rồi mới trả điện thoại lại cho Trương Trục Bản, Lê Thiện cũng trả điện thoại lại cho Trương Trục Nhật.
Trương Trục Bản còn muốn nói thêm mấy câu với cháu gái, kết quả lại nghe thấy giọng của anh Cả ở đầu dây bên kia, sự vui vẻ trong giọng nói nháy mắt biến mất, khôi phục vẻ nghiêm túc, khiến Trương Trục Nhật giận sôi máu, cảm thấy phí công nuôi dưỡng đứa em trai này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có phần mất kiên nhẫn nói rằng sẽ gửi thịt khô đến Quỳnh Châu, dặn Trương Trục Bản nhớ đi lấy.
Nhiệt độ ở Quỳnh Châu cao, nếu như lấy muộn, chắc chắn thịt khô sẽ bị hỏng.
Trương Trục Bản: “…”
Bao nhiêu năm như vậy, tại sao đột nhiên năm nay lại gửi thịt khô?
Nhưng mà ông ấy không nên từ chối sự quan tâm của anh Cả thì tốt hơn, vì vậy, ông ấy vui vẻ đồng ý, sau khi tắt điện thoại, Trương Trục Nhật vẫn còn suy nghĩ đến số thịt khô này, Quách Tiểu Đình thì ngược lại, cảm thán nói: “Thiện Thiện thay đổi không ít.”
Trương Trục Bản lập tức đau lòng nói: “Chắc chắn là do cả nhà Lê Hồng Quân ép.”
Nếu không phải có biến cố lớn, tại sao tính cách của một người lại có thể dễ dàng thay đổi như vậy?
Quách Tiểu Đình cũng tức giận, mắng Lê Hồng Quân một trận, mắng đến mức Lê Hồng Quân đang sửa chữa đinh ốc máy móc ở nhà máy dệt hắt xì liên tục, nữ công nhân ở bên cạnh nghe thấy vội lùi lại mấy bước, dáng vẻ có thể lùi càng xa càng tốt, sự ghét bỏ trên mặt cũng không thèm che giấu.
Lê Hồng Quân thấy cũng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu làm việc.
Gần đây cuộc sống của ông ta đang gặp khó khăn.
Ảnh hưởng của chuyện Đồng Linh tính kế việc hôn nhân của Lê Thiện khắc sâu hơn ông ta tưởng rất nhiều.
Hầu như nhóm cán bộ lãnh đạo của nhà máy dệt đều trải qua thảm họa năm đó, không cần biết những người đó có quen biết với Trương Hồng Trân hay không, chỉ riêng chuyện Trương Hồng Trân hy sinh đã để lại ấn tượng sâu đậm trong đáy lòng họ rồi.
Về phần công việc đó, Lê Hồng Quân có bỏ qua thế nào cũng vô dụng, cán bộ cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra mánh khóe trong đó.
Hơn nữa trong nhà máy dệt hầu như đều là nữ công nhân, rất dễ đặt mình vào vị trí của Trương Hồng Trân, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện sau khi mình qua đời, đứa nhỏ của mình bị chồng và vợ kế của chồng bóc lột đã khiến cho họ tức giận đến nghiến răng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro