Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 21
2024-09-18 16:04:14
"Nhưng nơi này thực sự không sợ quái thú tuyết tấn công sao?" Một người trong số họ nghi ngờ lên tiếng, mặc dù trên hợp đồng có ghi nhưng dù sao họ cũng chưa tận mắt nhìn thấy, vẫn có chút không dám tin.
Ngay khi họ đang nghi ngờ, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của quái thú tuyết, có vẻ như rất gần nơi này.
Sắc mặt Tạ Đại Sơn thay đổi, vội chạy đến bên cửa sổ để xem, quả nhiên nhìn thấy ba con quái thú tuyết đang đi về phía này.
Có vẻ như còn là quái thú tuyết cấp ba! Bây giờ họ còn hai người bị thương, chủ nhà và một người khác lại là con gái, e là không địch nổi!
Anh ta vừa định nói cho mọi người biết tin dữ này thì thấy quái thú tuyết lúc sắp bước vào phạm vi nhà băng, đột nhiên như chạm vào một bức tường vô hình, sau đó quay người bỏ đi.
Tạ Đại Sơn ngây người hồi lâu, mãi đến khi những thành viên khác trong đội đến xem có chuyện gì, anh ta mới hoàn hồn.
Cảnh tượng vừa rồi hai thành viên khác trong đội cũng nhìn thấy, sự kinh ngạc trong mắt mọi người không thể che giấu.
Điều này rõ ràng đã vượt quá phạm vi nhận thức của họ.
Mặc dù không biết chủ nhà đã sử dụng phương pháp gì, nhưng điều này cũng giúp họ xác thực nơi này thực sự có thể phòng thủ quái thú tuyết.
Sau khi mọi người hết kinh ngạc thì lại chuyển sang vui mừng, bây giờ bất kể Ninh Hiểu có là ai, lợi ích mà bọn họ nhận được là hiển nhiên.
Vì vậy, Tạ Đại Sơn và hai người kia mặc lại bộ da quái thú tuyết, chuẩn bị ngồi xe trượt tuyết trở về trại tị nạn.
Trại tị nạn cách đây khá xa, tuy nhiên ba người trong lòng nóng như lửa đốt, đạp xe trượt tuyết cũng không thấy mệt chút nào.
Không lâu sau họ đã nhìn thấy đống tuyết hình bán nguyệt ở lối vào trại tị nạn.
Bên ngoài trại tị nạn hàng ngày đều có người dọn tuyết, vì thế lối ra vào không bị tuyết vùi lấp.
Từ lối vào phải đi qua một hành lang dài tối đen, sau đó mới đi xuống từng tầng.
Một hoặc hai tầng trên cùng là nơi ở của những người sống sót có tiền có thế, những người sống sót bình thường như họ chỉ có thể chen chúc trên một bục rộng dưới lòng đất, nơi đây đông nghịt người, ở giữa kéo một tấm rèm hoặc dựng một tấm ván gỗ, trên mặt đất trải những tấm bìa cứng hoặc báo chí, những người có điều kiện thì trải một tấm vải, coi như ngăn ra một căn phòng.
Mọi người ăn uống và ngủ nghỉ đều ở trong một không gian này, có thể tưởng tượng mùi ở đây khó ngửi đến mức nào.
Đến tầng này, Tạ Đại Sơn tạm thời chia tay hai người kia, hẹn nhau một lúc nữa sẽ gặp nhau ở cổng lớn.
Anh ta đi được vài bước thì nghe thấy tiếng ồn ào, trong đó còn có tiếng khóc.
Tạ Đại Sơn sắc mặt nghiêm lại, bước chân nhanh hơn vài phần.
"Cha nó ra ngoài lâu vậy còn chưa về, chắc là đã chết rồi, mày và nó không thân không thích, sao còn bảo vệ nó làm gì? Tao nói cho mày biết, đừng có không biết điều, mày có biết anh trai tao là ai không? Anh ấy là người phụ trách thu tinh thể tuyết mỗi tháng ở tầng này, chỉ một câu nói cũng có thể khiến mày không sống nổi, mày tin không?" Người nói là một người đàn ông thấp bé gầy gò, cười hở ra một hàm răng vàng khè.
Hắn dẫn theo mấy tên lêu lổng vây quanh một người đàn ông chỉ đứng bằng một chân, chân còn lại có vẻ vừa bị thương, băng gạc màu vàng vẫn đang rỉ máu, tay còn chống một cây gậy làm nạng.
Ngay khi họ đang nghi ngờ, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của quái thú tuyết, có vẻ như rất gần nơi này.
Sắc mặt Tạ Đại Sơn thay đổi, vội chạy đến bên cửa sổ để xem, quả nhiên nhìn thấy ba con quái thú tuyết đang đi về phía này.
Có vẻ như còn là quái thú tuyết cấp ba! Bây giờ họ còn hai người bị thương, chủ nhà và một người khác lại là con gái, e là không địch nổi!
Anh ta vừa định nói cho mọi người biết tin dữ này thì thấy quái thú tuyết lúc sắp bước vào phạm vi nhà băng, đột nhiên như chạm vào một bức tường vô hình, sau đó quay người bỏ đi.
Tạ Đại Sơn ngây người hồi lâu, mãi đến khi những thành viên khác trong đội đến xem có chuyện gì, anh ta mới hoàn hồn.
Cảnh tượng vừa rồi hai thành viên khác trong đội cũng nhìn thấy, sự kinh ngạc trong mắt mọi người không thể che giấu.
Điều này rõ ràng đã vượt quá phạm vi nhận thức của họ.
Mặc dù không biết chủ nhà đã sử dụng phương pháp gì, nhưng điều này cũng giúp họ xác thực nơi này thực sự có thể phòng thủ quái thú tuyết.
Sau khi mọi người hết kinh ngạc thì lại chuyển sang vui mừng, bây giờ bất kể Ninh Hiểu có là ai, lợi ích mà bọn họ nhận được là hiển nhiên.
Vì vậy, Tạ Đại Sơn và hai người kia mặc lại bộ da quái thú tuyết, chuẩn bị ngồi xe trượt tuyết trở về trại tị nạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trại tị nạn cách đây khá xa, tuy nhiên ba người trong lòng nóng như lửa đốt, đạp xe trượt tuyết cũng không thấy mệt chút nào.
Không lâu sau họ đã nhìn thấy đống tuyết hình bán nguyệt ở lối vào trại tị nạn.
Bên ngoài trại tị nạn hàng ngày đều có người dọn tuyết, vì thế lối ra vào không bị tuyết vùi lấp.
Từ lối vào phải đi qua một hành lang dài tối đen, sau đó mới đi xuống từng tầng.
Một hoặc hai tầng trên cùng là nơi ở của những người sống sót có tiền có thế, những người sống sót bình thường như họ chỉ có thể chen chúc trên một bục rộng dưới lòng đất, nơi đây đông nghịt người, ở giữa kéo một tấm rèm hoặc dựng một tấm ván gỗ, trên mặt đất trải những tấm bìa cứng hoặc báo chí, những người có điều kiện thì trải một tấm vải, coi như ngăn ra một căn phòng.
Mọi người ăn uống và ngủ nghỉ đều ở trong một không gian này, có thể tưởng tượng mùi ở đây khó ngửi đến mức nào.
Đến tầng này, Tạ Đại Sơn tạm thời chia tay hai người kia, hẹn nhau một lúc nữa sẽ gặp nhau ở cổng lớn.
Anh ta đi được vài bước thì nghe thấy tiếng ồn ào, trong đó còn có tiếng khóc.
Tạ Đại Sơn sắc mặt nghiêm lại, bước chân nhanh hơn vài phần.
"Cha nó ra ngoài lâu vậy còn chưa về, chắc là đã chết rồi, mày và nó không thân không thích, sao còn bảo vệ nó làm gì? Tao nói cho mày biết, đừng có không biết điều, mày có biết anh trai tao là ai không? Anh ấy là người phụ trách thu tinh thể tuyết mỗi tháng ở tầng này, chỉ một câu nói cũng có thể khiến mày không sống nổi, mày tin không?" Người nói là một người đàn ông thấp bé gầy gò, cười hở ra một hàm răng vàng khè.
Hắn dẫn theo mấy tên lêu lổng vây quanh một người đàn ông chỉ đứng bằng một chân, chân còn lại có vẻ vừa bị thương, băng gạc màu vàng vẫn đang rỉ máu, tay còn chống một cây gậy làm nạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro