Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Chương 22

2024-09-18 16:04:14

Người đàn ông mặt đen đó có một đôi mắt sắc bén, che chở cô bé gầy gò ở phía sau, cô bé bị cảnh tượng trước mắt dọa đến nỗi nước mắt không ngừng chảy.

Anh ta không trả lời nhưng bước chân kiên định chắn trước mặt cô bé không hề lay động, ý tứ rất rõ ràng.

"Tụi bây đâu, xông lên bắt con nhóc kia về đây! Tuổi này thịt còn non, chơi cũng đã." Gã đàn ông lùn cười hì hì, không chút kiêng dè ra lệnh cho mấy tên đi theo mình.

Những người bên cạnh lộ vẻ không đành lòng nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ lùi về chỗ của mình.

Ngay lúc này, Tạ Đại Sơn chạy tới đấm thẳng vào ngực gã đàn ông lùn, hắn lảo đảo mấy bước, ngã xuống đất, ngực đau dữ dội, có vẻ như xương sườn đã gãy.

"Mẹ kiếp, mày muốn động vào con gái tao à?" Tạ Đại Sơn nổi trận lôi đình, quay ngoắt lại, lại đấm một phát vào những kẻ đến gây sự.

Chỉ vài cú đấm đã đánh lui hết bọn chúng.

Lúc này, gã đàn ông lùn không còn vẻ ngạo mạn như trước, sau khi phun ra một ngụm máu, hắn lắp bắp dọa Tạ Đại Sơn là cứ chờ đấy rồi được đàn em dìu đi.

Tạ Đại Sơn từng là quân nhân xuất ngũ, vốn đã giỏi võ, sau khi tận thế đến, nắm đấm của anh ta càng lợi hại hơn, đã từng một cú đấm giết chết một con quái thú tuyết cấp một, vì vậy không ít người trong trại tị nạn đều sợ anh ta.

Trẻ con trong thời buổi này rất ít, sở thích đặc biệt của gã lùn kia rất khó thỏa mãn, ngay từ ngày đầu tiên Tạ Đại Sơn đến trại tị nạn, hắn đã để mắt đến con gái anh ta nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, bình thường Tạ Đại Sơn chăm con rất cẩn thận, thường không đi xa, rất nhanh sẽ quay về, lần này Tạ Đại Sơn rời khỏi trại tị nạn lâu như vậy mà không về, bạn của anh ta lại bị thương ở chân, hắn mới nghĩ đến việc nhân cơ hội này bắt người đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không ngờ chuyện này còn chưa thành công thì đã bị Tạ Đại Sơn trở về đánh gãy.

Con gái Tạ Đại Sơn là Tạ Tâm Nguyệt thấy bố về, khóc nức nở lao vào lòng bố, ánh mắt của gã đàn ông vừa nãy thật kinh tởm.

Tạ Đại Sơn sợ hãi vỗ về lưng con gái: "Được rồi, không sao đâu, bố về rồi, bố đưa con đi, sau này chúng ta không ở đây nữa."

"Xin lỗi Đại Sơn, bọn chúng thấy tôi bị thương nên mới ngang nhiên như vậy." Bạn của Tạ Đại Sơn là Giang Hà áy náy nói.

"Sao lại trách anh được." Tạ Đại Sơn đấm vào vai bạn mình: "Cũng may có anh ở đây."

Hai người đã ở bên nhau từ thời còn trong quân ngũ, bình thường cũng cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, sự ăn ý đã khắc sâu vào xương tủy, không cần nói nhiều cũng hiểu ý nhau.

"Lão Giang, đi theo tôi, tôi tìm được một nơi tốt hơn rồi." Tạ Đại Sơn nói với Giang Hà.

"Được." Cũng giống như Tạ Đại Sơn tin tưởng Giang Hà, Giang Hà cũng tin tưởng Tạ Đại Sơn vô điều kiện, vì vậy anh ta không hỏi nhiều, trực tiếp thu dọn ít đồ đạc của mình, đeo lên lưng rồi không chút do dự đi theo Tạ Đại Sơn rời đi.

"Anh Tạ, anh nói nơi đó ở đâu vậy?" Một người hàng xóm bạo dạn hỏi.

Tạ Đại Sơn quay đầu nhìn anh ta, cũng không giấu giếm, dù sao thì chủ nhà dường như muốn có nhiều người đến thuê nhà hơn, anh ta nói đại khái địa chỉ, ánh mắt mọi người đều mang theo sự nghi ngờ, bây giờ những tòa nhà trên mặt đất làm sao có thể chống rét được? Tạ Đại Sơn có phải không muốn nói địa chỉ thật nên mới tùy tiện lừa gạt họ không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Số ký tự: 0