Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 13
2024-12-25 13:35:56
Vậy nên, đây là một thế giới chỉ có Tích Cốc đan và thịt nướng!
Đối với một người yêu thích và đam mê nấu nướng như nàng, điều này quả là kinh khủng.
Tô Cửu đi hết từng con phố, cuối cùng chỉ tìm thấy một tửu lâu mang tên Thực Vị lâu. Dù được trang trí sang trọng nhưng lại ít người lui tới. Trong tửu lâu chỉ bán thịt yêu thú nướng, cách nướng vô cùng đơn giản. Thậm chí, để giữ được nhiều linh khí hơn, họ còn chẳng dám cho nhiều gia vị, trông nhạt nhẽo vô cùng.
Nghĩ cũng đúng, phần lớn tu sĩ không quá quan tâm đến khẩu vị, thường chọn cách tích cốc. Có chăng chỉ là đôi lúc tụ họp bạn bè, đổi vị một chút. Bởi thế, sự tồn tại của tửu lâu trong tu tiên giới cũng trở nên thừa thãi.
Nàng còn nghĩ có thể thương lượng với chưởng quỹ tửu lâu để đổi một trăm viên linh thạch, giờ xem ra đúng là nàng đã quá mơ mộng.
Trong lòng Tô Cửu nảy ra một ý tưởng, nhưng muốn thực hiện thì trước tiên phải trở về Phàm thành, xem tình hình gia tộc của nguyên chủ trước rồi tính sau.
Đi ngang cửa sau của Thực Vị lâu thì nàng bắt gặp người của tửu lâu đang mang rác ra đổ. Tô Cửu thấy trong tay tiểu nhị cầm một chiếc túi vải nhỏ, bên trong là thứ bột trắng rơi rớt dọc đường.
Tô Cửu lập tức đi nhanh vài bước, hỏi: “Vị đại ca này, túi này không cần nữa phải không?”
Tiểu nhị dừng lại: “Không cần nữa. Ở tu tiên giới thì chắc chỉ có người Phàm Thành mới ăn bột mì. Đầu bếp trước đây của tửu lâu từng giỏi làm mì kéo trước khi tu tiên, nghĩ biết đâu sẽ có tu sĩ muốn ăn nên mới nhập về. Ai ngờ chẳng dùng được.”
“Vậy có thể cho ta không?” Tô Cửu trong lòng thầm vui mừng, ánh mắt ánh lên hy vọng.
“Ngươi lấy làm gì?” Tiểu nhị tò mò hỏi.
“Ta muốn làm chút đồ ăn bán, kiếm lộ phí về Phàm thành.” Tô Cửu thành thật, dù sao cũng chẳng có gì phải giấu.
Tiểu nhị hiểu ra, nghĩ đây chắc là một kẻ dẫn khí nhập thể thất bại. Hắn nhìn nàng đầy thông cảm: “Cầm đi.”
“Cảm ơn.” Tô Cửu nhận lấy, lại hỏi thêm có thể mượn dùng bếp một lúc được không. Tiểu nhị thấy nàng đáng thương, bèn tự mình đồng ý.
Tô Cửu vui vẻ tạm biệt tiểu nhị, ôm Bánh Trôi đi thẳng ra ngoài thành.
Đến cánh rừng ngoài thành, nàng liền vùi đầu vào tìm rau dại. Nếu nơi đây có cải dại thì chắc chắn cũng sẽ có những loại rau khác.
Quả nhiên, không lâu sau nàng đã phát hiện được vài loại quen mắt. Quyển sách vô danh trong đầu nàng bắt đầu hiện lên thông tin:
[Rổng cúc đồng: Non mềm, không gân, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, giảm ho, tiêu hỏa. Có thể chấm nước sốt, làm món trộn, nhân bánh bao, há cảo, trộn với mì hoặc làm dưa chua. Hàm lượng linh khí: 0,1%. Tăng gấp đôi hương vị.]
Đối với một người yêu thích và đam mê nấu nướng như nàng, điều này quả là kinh khủng.
Tô Cửu đi hết từng con phố, cuối cùng chỉ tìm thấy một tửu lâu mang tên Thực Vị lâu. Dù được trang trí sang trọng nhưng lại ít người lui tới. Trong tửu lâu chỉ bán thịt yêu thú nướng, cách nướng vô cùng đơn giản. Thậm chí, để giữ được nhiều linh khí hơn, họ còn chẳng dám cho nhiều gia vị, trông nhạt nhẽo vô cùng.
Nghĩ cũng đúng, phần lớn tu sĩ không quá quan tâm đến khẩu vị, thường chọn cách tích cốc. Có chăng chỉ là đôi lúc tụ họp bạn bè, đổi vị một chút. Bởi thế, sự tồn tại của tửu lâu trong tu tiên giới cũng trở nên thừa thãi.
Nàng còn nghĩ có thể thương lượng với chưởng quỹ tửu lâu để đổi một trăm viên linh thạch, giờ xem ra đúng là nàng đã quá mơ mộng.
Trong lòng Tô Cửu nảy ra một ý tưởng, nhưng muốn thực hiện thì trước tiên phải trở về Phàm thành, xem tình hình gia tộc của nguyên chủ trước rồi tính sau.
Đi ngang cửa sau của Thực Vị lâu thì nàng bắt gặp người của tửu lâu đang mang rác ra đổ. Tô Cửu thấy trong tay tiểu nhị cầm một chiếc túi vải nhỏ, bên trong là thứ bột trắng rơi rớt dọc đường.
Tô Cửu lập tức đi nhanh vài bước, hỏi: “Vị đại ca này, túi này không cần nữa phải không?”
Tiểu nhị dừng lại: “Không cần nữa. Ở tu tiên giới thì chắc chỉ có người Phàm Thành mới ăn bột mì. Đầu bếp trước đây của tửu lâu từng giỏi làm mì kéo trước khi tu tiên, nghĩ biết đâu sẽ có tu sĩ muốn ăn nên mới nhập về. Ai ngờ chẳng dùng được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy có thể cho ta không?” Tô Cửu trong lòng thầm vui mừng, ánh mắt ánh lên hy vọng.
“Ngươi lấy làm gì?” Tiểu nhị tò mò hỏi.
“Ta muốn làm chút đồ ăn bán, kiếm lộ phí về Phàm thành.” Tô Cửu thành thật, dù sao cũng chẳng có gì phải giấu.
Tiểu nhị hiểu ra, nghĩ đây chắc là một kẻ dẫn khí nhập thể thất bại. Hắn nhìn nàng đầy thông cảm: “Cầm đi.”
“Cảm ơn.” Tô Cửu nhận lấy, lại hỏi thêm có thể mượn dùng bếp một lúc được không. Tiểu nhị thấy nàng đáng thương, bèn tự mình đồng ý.
Tô Cửu vui vẻ tạm biệt tiểu nhị, ôm Bánh Trôi đi thẳng ra ngoài thành.
Đến cánh rừng ngoài thành, nàng liền vùi đầu vào tìm rau dại. Nếu nơi đây có cải dại thì chắc chắn cũng sẽ có những loại rau khác.
Quả nhiên, không lâu sau nàng đã phát hiện được vài loại quen mắt. Quyển sách vô danh trong đầu nàng bắt đầu hiện lên thông tin:
[Rổng cúc đồng: Non mềm, không gân, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, giảm ho, tiêu hỏa. Có thể chấm nước sốt, làm món trộn, nhân bánh bao, há cảo, trộn với mì hoặc làm dưa chua. Hàm lượng linh khí: 0,1%. Tăng gấp đôi hương vị.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro