Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 14
2024-12-25 13:35:56
[Rau dền cơm: Mầm non và phần lá, thân non có thể ăn, vị mềm mại, thơm ngon, hàm lượng dinh dưỡng cao. Có thể luộc sơ rồi trộn gỏi, xào, hoặc dùng làm nhân bánh. Hàm lượng linh khí: 0,1%. Tăng gấp đôi hương vị.]
[Dương xỉ đầu violon*: Được ví như sơn hào, búp non tươi mềm, có mùi thơm tự nhiên của cây cỏ, thanh mát và trơn mịn. Có thể trộn gỏi, xào, chế biến thành rau khô, dưa muối, nhân bánh. Hàm lượng linh khí: 0,1%. Tăng gấp đôi hương vị.]
*Dương xỉ đầu violon là những chồi non mới mọc, non, xù lông của cây dương xỉ. Được thu hoạch để sử dụng như một loại rau (mọi người có thể lên google tra nếu muốn tìm hiểu thêm nhé)
[Cây tề thái: Hương vị thơm ngon ngọt dịu, thân và lá tươi có thể ăn sống hoặc chế biến, làm món xào, chần, làm nhân bánh. Thanh mát, ngon miệng, giàu dinh dưỡng. Hàm lượng linh khí: 0,1%. Tăng gấp đôi hương vị]
Tô Cửu hái đầy một giỏ rau phù hợp để làm nhân bánh, vội vàng quay lại Thực Vị Lâu.
Về đến Thực Vị Lâu, nàng lẻn vào từ cửa sau. Tửu lâu lúc này ít khách, nên phòng bếp cũng không ai dùng. Tô Cửu đưa tiểu nhị một viên linh thạch, sau đó có thể tự do sử dụng bếp.
“Ngoan ngoãn ở yên đó, tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.” Tô Cửu đặt Bánh Trôi vào một cái rổ lớn, rửa tay chuẩn bị làm bánh bao.
Trước tiên, nàng ủ bột rồi để qua một bên cho nở. Sau đó, rửa sạch tất cả các loại rau dại, chần qua nước nóng, rồi băm nhuyễn cùng vài cây nấm mang từ Mang sơn về. Nàng thêm dầu mè, muối từ gian bếp, vì không có hành nên giã nhuyễn một quả Vô Nhị quả để thêm phần đậm đà.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bột cũng đã nghỉ đủ, Tô Cửu nhào bột thành khối mềm, chia đều thành từng phần nhỏ. Nàng cẩn thận cùng cán bột cán từng miếng bột thành lớp vỏ bánh mỏng vừa, kích thước vừa phải. Sau đó, nàng cho lượng nhân vừa đủ vào giữa lớp vỏ, khéo léo túm mép, xếp nếp tạo hình.
Dưới đôi tay thoăn thoắt, từng chiếc bánh bao như những đóa hoa được xếp ngay ngắn trong xửng hấp, nhanh chóng lấp đầy cả một lồng. Nàng nổi lửa lớn, đưa bánh lên hấp.
Mùi thơm của bánh bao theo làn hơi nước lan tỏa, bay xa cả mười dặm, trong giới tu tiên, nơi đã lâu chẳng còn xuất hiện mỹ vị, chỉ một chút hương thơm ấy cũng đủ để thu hút một đám đông kéo đến xem.
“Chưởng quỹ, hôm nay Thực Vị Lâu có món gì mà thơm thế? Hay là đầu bếp Cảnh lại sáng tạo ra món mới rồi?”
“Không cần biết là món gì, cứ mang cho ta một phần! Mùi hương này, ta cả trăm năm rồi chưa từng được ngửi.”
“Cho ta một phần nữa! Thơm đến vậy, hẳn là không tầm thường.”
Một đoàn khách ùn ùn kéo vào Thực Vị Lâu, khiến chưởng quỹ ngẩn người. Đầu bếp Cảnh chẳng phải đang tu luyện trong phòng hậu viện hay sao? Lấy đâu ra món mới?
[Dương xỉ đầu violon*: Được ví như sơn hào, búp non tươi mềm, có mùi thơm tự nhiên của cây cỏ, thanh mát và trơn mịn. Có thể trộn gỏi, xào, chế biến thành rau khô, dưa muối, nhân bánh. Hàm lượng linh khí: 0,1%. Tăng gấp đôi hương vị.]
*Dương xỉ đầu violon là những chồi non mới mọc, non, xù lông của cây dương xỉ. Được thu hoạch để sử dụng như một loại rau (mọi người có thể lên google tra nếu muốn tìm hiểu thêm nhé)
[Cây tề thái: Hương vị thơm ngon ngọt dịu, thân và lá tươi có thể ăn sống hoặc chế biến, làm món xào, chần, làm nhân bánh. Thanh mát, ngon miệng, giàu dinh dưỡng. Hàm lượng linh khí: 0,1%. Tăng gấp đôi hương vị]
Tô Cửu hái đầy một giỏ rau phù hợp để làm nhân bánh, vội vàng quay lại Thực Vị Lâu.
Về đến Thực Vị Lâu, nàng lẻn vào từ cửa sau. Tửu lâu lúc này ít khách, nên phòng bếp cũng không ai dùng. Tô Cửu đưa tiểu nhị một viên linh thạch, sau đó có thể tự do sử dụng bếp.
“Ngoan ngoãn ở yên đó, tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.” Tô Cửu đặt Bánh Trôi vào một cái rổ lớn, rửa tay chuẩn bị làm bánh bao.
Trước tiên, nàng ủ bột rồi để qua một bên cho nở. Sau đó, rửa sạch tất cả các loại rau dại, chần qua nước nóng, rồi băm nhuyễn cùng vài cây nấm mang từ Mang sơn về. Nàng thêm dầu mè, muối từ gian bếp, vì không có hành nên giã nhuyễn một quả Vô Nhị quả để thêm phần đậm đà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bột cũng đã nghỉ đủ, Tô Cửu nhào bột thành khối mềm, chia đều thành từng phần nhỏ. Nàng cẩn thận cùng cán bột cán từng miếng bột thành lớp vỏ bánh mỏng vừa, kích thước vừa phải. Sau đó, nàng cho lượng nhân vừa đủ vào giữa lớp vỏ, khéo léo túm mép, xếp nếp tạo hình.
Dưới đôi tay thoăn thoắt, từng chiếc bánh bao như những đóa hoa được xếp ngay ngắn trong xửng hấp, nhanh chóng lấp đầy cả một lồng. Nàng nổi lửa lớn, đưa bánh lên hấp.
Mùi thơm của bánh bao theo làn hơi nước lan tỏa, bay xa cả mười dặm, trong giới tu tiên, nơi đã lâu chẳng còn xuất hiện mỹ vị, chỉ một chút hương thơm ấy cũng đủ để thu hút một đám đông kéo đến xem.
“Chưởng quỹ, hôm nay Thực Vị Lâu có món gì mà thơm thế? Hay là đầu bếp Cảnh lại sáng tạo ra món mới rồi?”
“Không cần biết là món gì, cứ mang cho ta một phần! Mùi hương này, ta cả trăm năm rồi chưa từng được ngửi.”
“Cho ta một phần nữa! Thơm đến vậy, hẳn là không tầm thường.”
Một đoàn khách ùn ùn kéo vào Thực Vị Lâu, khiến chưởng quỹ ngẩn người. Đầu bếp Cảnh chẳng phải đang tu luyện trong phòng hậu viện hay sao? Lấy đâu ra món mới?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro