Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 30
2024-12-25 13:35:56
“Theo quy tắc cái gì chứ? Nếu đã nói là theo quy tắc thì được thôi! Nhất định phải công bằng!” Lão tộc trưởng cũng không sợ đắc tội với ông ta. Dù sao là nhà họ Lạc mới là kẻ làm lớn chuyện, nhà họ Tô cũng không phải là đối tượng bị ghét nhất.
Câu nói này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Nếu thật sự công bằng thì sẽ có không ít gia tộc ở Phàm thành bị trục xuất. Sống ở Tu tiên giới lâu như vậy rồi, việc phải quay về thế tục lúc này chẳng khác nào như mây với bùn, ai mà vui nổi chứ?
Những người vây xem khi chưa liên quan đến lợi ích của mình thì có thể đứng xem hóng chuyện. Thế nhưng một khi liên quan đến lợi ích thì nhất định bọn họ sẽ không chịu ngồi yên
“Lạc trưởng lão, hay là chúng ta bỏ đi? Nha đầu nhà họ Tô cũng đã dẫn khí nhập thể thành công rồi, cũng đã đủ tư cách ở lại rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta không nên ỷ đông hiếp yếu như thế.”
“Bỏ qua đi, người ta nói có lý có cứ rõ ràng, chuyện này quả thật là chúng ta không đúng.”
“Nhà họ Lạc từ khi nào trở thành chủ nhân Phàm thành vậy? Những gia tộc có Kim Đan, Nguyên Anh vẫn còn chưa dám đâu.”
Càng ngày càng có nhiều lời bất lợi cho nhà họ Lạc, điều này khiến Lạc trưởng lão cũng phải bối rối mà trừng mắt về phía Tô lão tộc trưởng. Lão già chết tiệt, vậy mà dám dùng chiêu khích tướng để bẫy ông ta!
Hai ông cháu này cố ý đúng không? Một người nhóm lửa, một người châm lửa. Đúng là phối hợp ăn ý không chút kẽ hở.
Lạc trưởng lão đành nhờ sự giúp đỡ của Trương quản sự.
Trương quản sự cảm thấy món quà mà mình nhận được quá nặng tay, đành phải dùng linh lực lớn giọng nói: “Tất cả im lặng hết đi.”
Hiện trường lập tức chìm vào im lặng. Ban nãy họ còn nhìn thấy Trương quản sự ra oai, ép người của thôn Tô vào đường cùng.
“Tô tộc trưởng, chuyện này phải chờ ta bẩm báo lại với Thành chủ. Đợi sau khi có kết quả, ai nên xin lỗi thì sẽ xin lỗi, ai nên bồi thường thì sẽ bồi thường, nhất định không nuốt lời.” Trương quản sự hơi mất kiên nhẫn cam kết với lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng cũng biết điều. Tuy rằng Tu tiên giới có luật pháp quy định rõ ràng rằng tu sĩ không được phép tổn thương người phàm, thế nhưng tu sĩ lại có pháp lực thần thông. Nếu thật sự muốn ra tay thì có thể làm trong bí mật, thần không biết quỷ không hay thì cho dù ngươi có chết thế nào cũng không ai biết được.
“Trước khi có kết quả, kẻ nào dám gây rối, đừng trách ta không nể mặt!” Câu nói cuối cùng này Trương quản sự nhắc nhở với cả hai bên.
Nhà họ Lạc dù không cam lòng đến đâu cũng không dám phản kháng lại, đành phải ấm ức đồng ý.
Trước khi rời đi Trương quản sự còn nhìn về phía Tô Cửu một lúc. Con nhóc này tuổi còn nhỏ, vừa mới dẫn khí nhập thể đã dám nói lý lẽ, tranh luận với ông ta, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti, chứng cứ lý luận sắc bén. Xem chừng sau này sẽ có ngày bước lên mây xanh.
Chuyện trục xuất tạm thời lắng xuống, mọi người trong tộc ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Tô Cửu được mọi người trong tộc vây quanh đến khi về đến nhà. Trước đó nàng gấp gáp về tắm, vậy nên nàng không để ý đến việc trong viện chất đầy hành lý đã đóng gói sẵn sàng. Bây giờ nhìn lại nàng cảm thấy rất hoành tráng nha.
“Đây là những thứ mà mọi người đã thu dọn từ hôm qua, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hôm nay sẽ rời đi. Cũng may mà A Cửu con đã trở về, còn xoay chuyển được tình thế của gia tộc.”
Câu nói này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Nếu thật sự công bằng thì sẽ có không ít gia tộc ở Phàm thành bị trục xuất. Sống ở Tu tiên giới lâu như vậy rồi, việc phải quay về thế tục lúc này chẳng khác nào như mây với bùn, ai mà vui nổi chứ?
Những người vây xem khi chưa liên quan đến lợi ích của mình thì có thể đứng xem hóng chuyện. Thế nhưng một khi liên quan đến lợi ích thì nhất định bọn họ sẽ không chịu ngồi yên
“Lạc trưởng lão, hay là chúng ta bỏ đi? Nha đầu nhà họ Tô cũng đã dẫn khí nhập thể thành công rồi, cũng đã đủ tư cách ở lại rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta không nên ỷ đông hiếp yếu như thế.”
“Bỏ qua đi, người ta nói có lý có cứ rõ ràng, chuyện này quả thật là chúng ta không đúng.”
“Nhà họ Lạc từ khi nào trở thành chủ nhân Phàm thành vậy? Những gia tộc có Kim Đan, Nguyên Anh vẫn còn chưa dám đâu.”
Càng ngày càng có nhiều lời bất lợi cho nhà họ Lạc, điều này khiến Lạc trưởng lão cũng phải bối rối mà trừng mắt về phía Tô lão tộc trưởng. Lão già chết tiệt, vậy mà dám dùng chiêu khích tướng để bẫy ông ta!
Hai ông cháu này cố ý đúng không? Một người nhóm lửa, một người châm lửa. Đúng là phối hợp ăn ý không chút kẽ hở.
Lạc trưởng lão đành nhờ sự giúp đỡ của Trương quản sự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương quản sự cảm thấy món quà mà mình nhận được quá nặng tay, đành phải dùng linh lực lớn giọng nói: “Tất cả im lặng hết đi.”
Hiện trường lập tức chìm vào im lặng. Ban nãy họ còn nhìn thấy Trương quản sự ra oai, ép người của thôn Tô vào đường cùng.
“Tô tộc trưởng, chuyện này phải chờ ta bẩm báo lại với Thành chủ. Đợi sau khi có kết quả, ai nên xin lỗi thì sẽ xin lỗi, ai nên bồi thường thì sẽ bồi thường, nhất định không nuốt lời.” Trương quản sự hơi mất kiên nhẫn cam kết với lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng cũng biết điều. Tuy rằng Tu tiên giới có luật pháp quy định rõ ràng rằng tu sĩ không được phép tổn thương người phàm, thế nhưng tu sĩ lại có pháp lực thần thông. Nếu thật sự muốn ra tay thì có thể làm trong bí mật, thần không biết quỷ không hay thì cho dù ngươi có chết thế nào cũng không ai biết được.
“Trước khi có kết quả, kẻ nào dám gây rối, đừng trách ta không nể mặt!” Câu nói cuối cùng này Trương quản sự nhắc nhở với cả hai bên.
Nhà họ Lạc dù không cam lòng đến đâu cũng không dám phản kháng lại, đành phải ấm ức đồng ý.
Trước khi rời đi Trương quản sự còn nhìn về phía Tô Cửu một lúc. Con nhóc này tuổi còn nhỏ, vừa mới dẫn khí nhập thể đã dám nói lý lẽ, tranh luận với ông ta, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti, chứng cứ lý luận sắc bén. Xem chừng sau này sẽ có ngày bước lên mây xanh.
Chuyện trục xuất tạm thời lắng xuống, mọi người trong tộc ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Tô Cửu được mọi người trong tộc vây quanh đến khi về đến nhà. Trước đó nàng gấp gáp về tắm, vậy nên nàng không để ý đến việc trong viện chất đầy hành lý đã đóng gói sẵn sàng. Bây giờ nhìn lại nàng cảm thấy rất hoành tráng nha.
“Đây là những thứ mà mọi người đã thu dọn từ hôm qua, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hôm nay sẽ rời đi. Cũng may mà A Cửu con đã trở về, còn xoay chuyển được tình thế của gia tộc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro