Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 29
2024-12-25 13:35:56
“Ngươi dẫn khí nhập thể sau khi lệnh trục xuất được ban ra. Vậy nên theo lý mà nói thì lệnh trục xuất vẫn còn hiệu lực.” Trương quản sự đưa mắt nhìn con thú nhỏ tròn như quả bóng kia, không nhìn ra được nó là linh thú gì nên ông ta không nhìn nữa.
“Nếu ngươi đã muốn nói lý, vậy thì ta sẽ nói lý với ngươi.” Tô Cửu ngồi ngay ngắn, nói một cách vô cùng ngay thẳng chính trực: “Theo ta được biết thì Phàm thành cũng không có luật lệ chính thức rõ ràng nào về việc nếu có mỗi gia tộc không có người thức tỉnh trong vòng năm trăm năm sẽ bị trục xuất cả. Nếu đã vậy thì phủ Thành chủ dựa vào việc nhà họ Tô chúng ta năm trăm năm nay không có người thức tỉnh mà ép bọn ta rời đi, theo lý mà nói không phải rất không ổn sao?”
Trương quản sự bị bắt bẻ đến mức á khẩu, không biết trả lời thế nào. Ông ta rất muốn nói, một con nhóc vắt mũi chưa sạch như nàng mà lại ra vẻ đứng đây nói chuyện nghiêm túc như vậy, không phải rất không ổn sao?
“Bởi vì nhà họ Tô là trường hợp đầu tiên. Sau các ngươi, điều lệ này cũng sẽ được thêm vào luật.” Lạc trưởng lão phản bác.
“Tại sao Tô gia bọn ta phải là trường hợp đầu tiên? Theo ta được biết, ở đây cũng có gia tộc năm trăm năm nay không có người thức tỉnh mà?” Tô Cửu nhìn một vòng đám đông xung quanh, có rất nhiều người né tránh ánh mắt của nàng.
Nàng cũng không muốn đắc tội với gia tộc khác nên quay sang tiếp tục chất vấn Lạc trưởng lão: “Lạc trưởng lão, ngươi nói rõ cho mọi người ở đây nghe xem, tại sao nhà họ Tô bọn ta lại phải trở thành trường hợp đầu tiên bị trục xuất? Là do lão tổ nhà họ Tô bọn ta năm đó mất sớm à? Hay là bởi vì Lạc trưởng lão đây để mắt đến mảnh đất ở thôn Tô của bọn ta?”
Giọng điệu mạnh mẽ hùng hồn khiến Lạc trưởng lão cũng phải kinh hãi.
“Nha đầu nhà họ Tô kia, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Mảnh đất nhà các ngươi cằn cỗi như vậy, linh khí gần như đã cạn kiệt. Ta đâu có điên đâu mà để mắt đến nó.” Sao nha đầu này lại lắm lời thế nhỉ, cứ lải nhải mãi, từng câu từng chữ như dao găm vậy.
“Vậy thì tiếc quá, Lạc trưởng lão phải tốn công vô ích một phen rồi.” Tô Cửu cười khẽ nhìn về phía Trương quản sự: “Quay lại chuyện chính đi, Trương đạo hữu, ngươi thấy thế nào?”
Trương quản sự: … Ta thật sự chỉ nhận chút lễ vật thôi mà.
“Tô đạo hữu nói rất có lý, chuyện này đợi ta về bẩm báo lại với Thành chủ rồi quyết định sau, ngươi thấy thế nào?” Trương quản sự bắt đầu giảng hòa.
“Chuyện này phải hỏi tộc trưởng của bọn ta đã.” Tô Cửu bất ngờ trở nên ngoan ngoãn, thiếu chút nữa đã khiến Trương quản sự và người của Lạc gia tức đến hộc máu.
Khí thế hùng hổ dọa người ban nãy của ngươi chạy đi đâu rồi?
“Tô tộc trưởng, chẳng lẽ nhà họ Tô các ông phải dựa vào một con nhóc để lên mặt hay sao?” Lạc trưởng lão mỉa mai hỏi.
Lão tộc trưởng khinh thường hừ một tiếng: “Không phải ông cũng nghe lời nói dối của con nhóc nhà ông để ức hiếp mọi người sao?”
Lão tộc trưởng vẫn còn tức giận khi nhớ đến chuyện ông ấy nhận được tin A Cửu đã mất mạng từ miệng của người nhà họ Lạc. Suýt chút nữa bọn họ đã bỏ rơi A Cửu để rời đi rồi.
“Cái gì mà ức hiếp chứ, bọn ta chỉ làm việc theo quy tắc thôi.” Lạc trưởng lão nói bằng giọng hiên ngang hùng hồn.
“Nếu ngươi đã muốn nói lý, vậy thì ta sẽ nói lý với ngươi.” Tô Cửu ngồi ngay ngắn, nói một cách vô cùng ngay thẳng chính trực: “Theo ta được biết thì Phàm thành cũng không có luật lệ chính thức rõ ràng nào về việc nếu có mỗi gia tộc không có người thức tỉnh trong vòng năm trăm năm sẽ bị trục xuất cả. Nếu đã vậy thì phủ Thành chủ dựa vào việc nhà họ Tô chúng ta năm trăm năm nay không có người thức tỉnh mà ép bọn ta rời đi, theo lý mà nói không phải rất không ổn sao?”
Trương quản sự bị bắt bẻ đến mức á khẩu, không biết trả lời thế nào. Ông ta rất muốn nói, một con nhóc vắt mũi chưa sạch như nàng mà lại ra vẻ đứng đây nói chuyện nghiêm túc như vậy, không phải rất không ổn sao?
“Bởi vì nhà họ Tô là trường hợp đầu tiên. Sau các ngươi, điều lệ này cũng sẽ được thêm vào luật.” Lạc trưởng lão phản bác.
“Tại sao Tô gia bọn ta phải là trường hợp đầu tiên? Theo ta được biết, ở đây cũng có gia tộc năm trăm năm nay không có người thức tỉnh mà?” Tô Cửu nhìn một vòng đám đông xung quanh, có rất nhiều người né tránh ánh mắt của nàng.
Nàng cũng không muốn đắc tội với gia tộc khác nên quay sang tiếp tục chất vấn Lạc trưởng lão: “Lạc trưởng lão, ngươi nói rõ cho mọi người ở đây nghe xem, tại sao nhà họ Tô bọn ta lại phải trở thành trường hợp đầu tiên bị trục xuất? Là do lão tổ nhà họ Tô bọn ta năm đó mất sớm à? Hay là bởi vì Lạc trưởng lão đây để mắt đến mảnh đất ở thôn Tô của bọn ta?”
Giọng điệu mạnh mẽ hùng hồn khiến Lạc trưởng lão cũng phải kinh hãi.
“Nha đầu nhà họ Tô kia, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Mảnh đất nhà các ngươi cằn cỗi như vậy, linh khí gần như đã cạn kiệt. Ta đâu có điên đâu mà để mắt đến nó.” Sao nha đầu này lại lắm lời thế nhỉ, cứ lải nhải mãi, từng câu từng chữ như dao găm vậy.
“Vậy thì tiếc quá, Lạc trưởng lão phải tốn công vô ích một phen rồi.” Tô Cửu cười khẽ nhìn về phía Trương quản sự: “Quay lại chuyện chính đi, Trương đạo hữu, ngươi thấy thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương quản sự: … Ta thật sự chỉ nhận chút lễ vật thôi mà.
“Tô đạo hữu nói rất có lý, chuyện này đợi ta về bẩm báo lại với Thành chủ rồi quyết định sau, ngươi thấy thế nào?” Trương quản sự bắt đầu giảng hòa.
“Chuyện này phải hỏi tộc trưởng của bọn ta đã.” Tô Cửu bất ngờ trở nên ngoan ngoãn, thiếu chút nữa đã khiến Trương quản sự và người của Lạc gia tức đến hộc máu.
Khí thế hùng hổ dọa người ban nãy của ngươi chạy đi đâu rồi?
“Tô tộc trưởng, chẳng lẽ nhà họ Tô các ông phải dựa vào một con nhóc để lên mặt hay sao?” Lạc trưởng lão mỉa mai hỏi.
Lão tộc trưởng khinh thường hừ một tiếng: “Không phải ông cũng nghe lời nói dối của con nhóc nhà ông để ức hiếp mọi người sao?”
Lão tộc trưởng vẫn còn tức giận khi nhớ đến chuyện ông ấy nhận được tin A Cửu đã mất mạng từ miệng của người nhà họ Lạc. Suýt chút nữa bọn họ đã bỏ rơi A Cửu để rời đi rồi.
“Cái gì mà ức hiếp chứ, bọn ta chỉ làm việc theo quy tắc thôi.” Lạc trưởng lão nói bằng giọng hiên ngang hùng hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro