Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 32
2024-12-25 13:35:56
Lúc này, Tô Cẩn nhận lệnh mang tới thứ mà lão tộc trưởng yêu cầu.
Lão tộc trưởng nhận lấy chiếc hộp gỗ. Trước mặt các tộc lão, lão tộc trưởng trịnh trọng trao nó cho Tô Cửu: “A Cửu, đây là vật duy nhất còn lại mà tổ tiên truyền lại. Ta cứ tưởng sẽ không còn cơ hội lấy ra nữa, may nhờ con có phúc, mới có thể giúp nó thấy ánh sáng lần nữa. Trước đây ta không đưa con mang đi là vì sợ nó sẽ gây thêm phiền toái cho con. Nào, cầm lấy, xem có giúp ích gì cho việc tu luyện không.”
Tô Cửu đặt Bánh Trôi lên vai rồi quỳ xuống, hai tay cung kính nhận lấy. Bất kể vật này có hữu dụng hay không thì đây đều là tâm ý mà các thế hệ truyền lại, chỉ riêng điều đó đã rất đáng trân trọng rồi.
Tô phụ đột nhiên cảm thấy hổ thẹn: “Nếu năm xưa ta không phá hỏng đồ của tổ tiên thì hôm nay con đã có thể nhận được hai món rồi, biết đâu sẽ hữu dụng hơn.”
Tô phụ không biết thứ đó chỉ là vật dùng để kiểm tra linh căn. Ông cứ tưởng đó là bảo vật hiếm có.
“Hừ!” Lão tộc trưởng hừ lạnh, năm đó nhà họ Lương có được cái trắc linh bàn kia cũng chẳng được tích sự gì.
“Phụ thân, nếu năm đó phụ thân không đổi món đồ đó để cứu mẫu thân về, làm sao có con của ngày hôm nay? Chẳng lẽ phụ thân hối hận vì đã cưới mẫu thân sao?” Tô Cửu tinh nghịch nháy mắt.
“Đừng nói bậy, kiếp sau phụ thân vẫn chỉ muốn cưới mẫu thân!” Tô phụ nhìn nương tử bên cạnh, vội vàng phản bác.
“Hừ, đúng là không biết xấu hổ! Kiếp sau chàng còn phá hỏng đồ như vậy thì làm gì có ai thèm gả cho chàng.” Tô mẫu mắng yêu, sau đó quay đầu cốc nhẹ lên trán của Tô Cửu: “Nha đầu nghịch ngợm này.”
Tô Cửu cười rồi né tránh, cảm giác lúng túng khi mới gặp mặt cũng không còn nữa. Nếu là ở hiện đại, nàng và mẹ ruột chắc chắn sẽ không bao giờ đùa giỡn như thế này.
“Chẳng phải là do ta muốn để nàng đường đường chính chính, rạng rỡ bước vào cửa nhà ta hay sao.” Tô phụ tỏ vẻ oan ức nói.
“Ta bỏ trốn cùng chàng thì sao? Đã đến Tu tiên giới rồi thì cần gì phải bày vẽ nhiều như thế.” Tô mẫu giận dỗi nói.
“Mẫu thân, con biết người nói vậy thôi nhưng trong lòng chắc chắn đang rất vui đúng không?” Tô Cửu nháy mắt với Tô mẫu.
Nàng nghĩ, chắc hẳn họ nói vậy là vì không muốn đối phương bị trưởng bối trách mắng.
Có lẽ, Tô phụ Tô mẫu là tình yêu đích thực hiếm hoi trong thời đại này. Trước đây, nàng từng rất ao ước cha mẹ mình cũng được như vậy.
“Đừng nói bậy, mau cất đồ đi đi.” Tô mẫu mặt đỏ quát nhẹ.
Tô Cửu thấy chiếc hộp khá nhỏ, nàng nghĩ là có thể cho vào túi linh thạch của mình. Vậy nên nàng lập tức làm chiếc hộp biến mất trước mặt mọi người khiến họ lại được một phen nữa kinh ngạc.
“Quả nhiên ai cũng muốn tu tiên cả, chỉ riêng chiêu ‘tay áo biến hóa’ này đã quá lợi hại rồi.” Lão tộc trưởng thở dài.
“Đây là một người giàu có tặng kèm khi thanh toán linh thạch, không cần linh khí cũng có thể mở được, có điều không gian của nó quá nhỏ. Nếu như con có túi trữ vật khác thì có thể cái này để mọi người dùng chơi.” Tô Cửu tiếc nuối nói, chiếc hộp gỗ nhỏ này đã chiếm hết không gian túi trữ vật của nàng rồi.
“Đừng nghĩ thế, chúng ta chỉ xem cho biết thôi. Được sống ở nơi có linh khí, tuổi thọ cũng dài hơn người dưới thế tục, mọi người đã rất mãn nguyện rồi. Sau này con cũng đừng quá lo lắng về gia tộc, có những thứ là họa chứ không phải phúc.” Lão tộc trưởng chân thành khuyên nhủ, những người khác đều gật đầu tán thành.
Lão tộc trưởng nhận lấy chiếc hộp gỗ. Trước mặt các tộc lão, lão tộc trưởng trịnh trọng trao nó cho Tô Cửu: “A Cửu, đây là vật duy nhất còn lại mà tổ tiên truyền lại. Ta cứ tưởng sẽ không còn cơ hội lấy ra nữa, may nhờ con có phúc, mới có thể giúp nó thấy ánh sáng lần nữa. Trước đây ta không đưa con mang đi là vì sợ nó sẽ gây thêm phiền toái cho con. Nào, cầm lấy, xem có giúp ích gì cho việc tu luyện không.”
Tô Cửu đặt Bánh Trôi lên vai rồi quỳ xuống, hai tay cung kính nhận lấy. Bất kể vật này có hữu dụng hay không thì đây đều là tâm ý mà các thế hệ truyền lại, chỉ riêng điều đó đã rất đáng trân trọng rồi.
Tô phụ đột nhiên cảm thấy hổ thẹn: “Nếu năm xưa ta không phá hỏng đồ của tổ tiên thì hôm nay con đã có thể nhận được hai món rồi, biết đâu sẽ hữu dụng hơn.”
Tô phụ không biết thứ đó chỉ là vật dùng để kiểm tra linh căn. Ông cứ tưởng đó là bảo vật hiếm có.
“Hừ!” Lão tộc trưởng hừ lạnh, năm đó nhà họ Lương có được cái trắc linh bàn kia cũng chẳng được tích sự gì.
“Phụ thân, nếu năm đó phụ thân không đổi món đồ đó để cứu mẫu thân về, làm sao có con của ngày hôm nay? Chẳng lẽ phụ thân hối hận vì đã cưới mẫu thân sao?” Tô Cửu tinh nghịch nháy mắt.
“Đừng nói bậy, kiếp sau phụ thân vẫn chỉ muốn cưới mẫu thân!” Tô phụ nhìn nương tử bên cạnh, vội vàng phản bác.
“Hừ, đúng là không biết xấu hổ! Kiếp sau chàng còn phá hỏng đồ như vậy thì làm gì có ai thèm gả cho chàng.” Tô mẫu mắng yêu, sau đó quay đầu cốc nhẹ lên trán của Tô Cửu: “Nha đầu nghịch ngợm này.”
Tô Cửu cười rồi né tránh, cảm giác lúng túng khi mới gặp mặt cũng không còn nữa. Nếu là ở hiện đại, nàng và mẹ ruột chắc chắn sẽ không bao giờ đùa giỡn như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng phải là do ta muốn để nàng đường đường chính chính, rạng rỡ bước vào cửa nhà ta hay sao.” Tô phụ tỏ vẻ oan ức nói.
“Ta bỏ trốn cùng chàng thì sao? Đã đến Tu tiên giới rồi thì cần gì phải bày vẽ nhiều như thế.” Tô mẫu giận dỗi nói.
“Mẫu thân, con biết người nói vậy thôi nhưng trong lòng chắc chắn đang rất vui đúng không?” Tô Cửu nháy mắt với Tô mẫu.
Nàng nghĩ, chắc hẳn họ nói vậy là vì không muốn đối phương bị trưởng bối trách mắng.
Có lẽ, Tô phụ Tô mẫu là tình yêu đích thực hiếm hoi trong thời đại này. Trước đây, nàng từng rất ao ước cha mẹ mình cũng được như vậy.
“Đừng nói bậy, mau cất đồ đi đi.” Tô mẫu mặt đỏ quát nhẹ.
Tô Cửu thấy chiếc hộp khá nhỏ, nàng nghĩ là có thể cho vào túi linh thạch của mình. Vậy nên nàng lập tức làm chiếc hộp biến mất trước mặt mọi người khiến họ lại được một phen nữa kinh ngạc.
“Quả nhiên ai cũng muốn tu tiên cả, chỉ riêng chiêu ‘tay áo biến hóa’ này đã quá lợi hại rồi.” Lão tộc trưởng thở dài.
“Đây là một người giàu có tặng kèm khi thanh toán linh thạch, không cần linh khí cũng có thể mở được, có điều không gian của nó quá nhỏ. Nếu như con có túi trữ vật khác thì có thể cái này để mọi người dùng chơi.” Tô Cửu tiếc nuối nói, chiếc hộp gỗ nhỏ này đã chiếm hết không gian túi trữ vật của nàng rồi.
“Đừng nghĩ thế, chúng ta chỉ xem cho biết thôi. Được sống ở nơi có linh khí, tuổi thọ cũng dài hơn người dưới thế tục, mọi người đã rất mãn nguyện rồi. Sau này con cũng đừng quá lo lắng về gia tộc, có những thứ là họa chứ không phải phúc.” Lão tộc trưởng chân thành khuyên nhủ, những người khác đều gật đầu tán thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro