Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 33
2024-12-25 13:35:56
Trong lòng Tô Cửu dâng lên cảm giác khó tả, cuộc sống của họ quá cẩn trọng rồi.
Đúng vậy, nếu không cẩn trọng như vậy thì làm sao có thể bình an sống qua năm trăm năm mà không có tu sĩ bảo vệ.
Nàng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ những người thân yêu trong gia tộc. Vì nguyên chủ, cũng vì chính bản thân nàng.
“Được rồi, cũng đã một năm con không về rồi. Mau đi gặp đám người huynh tỷ muội đi, không cần phải ở lại với mấy người già chúng ta đâu.” Lão tộc trưởng cười hiền, vung tay ra hiệu cho nàng đi.
Tô mẫu lúc này cũng đã yên lòng, đẩy Tô Cửu vào giữa đám huynh tỷ muội. Sau đó quay người, lại trở về làm một nữ nhân mạnh mẽ, xắn tay áo đi thu dọn đồ đạc.
Tô Cửu: “...” Không ngờ mẫu thân lại thế này.
“A Cửu, bây giờ muội là tiên nhân rồi phải không? Muội có thể bay lên được không?”
“A Cửu, nghe nói tiên nhân nào cũng có tay áo biến hóa, muội có thể làm ta biến mất đi không?”
“Cửu tỷ, tỷ có thể biến cho ta một viên kẹo được không?”
Bị đám nhóc kéo qua kéo lại hỏi han đủ điều, Tô Cửu nghe mà dở khóc dở cười, cũng càng thêm thấu hiểu nỗi lòng của các đời tộc trưởng nhà họ Tô.
Sống trong giới tu tiên nhưng họ lại không truyền thụ cho con trẻ bất kỳ kiến thức tu luyện ngoài Phàm thành, thậm chí còn cố ý dạy chúng phải biết kính trọng tu sĩ. Bởi vì trong thế giới nơi mà sức mạnh là tất cả này, nếu gặp phải tu sĩ mà vẫn còn kiêu ngạo thì e rằng đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Vất vả lắm mới thoát khỏi đám huynh đệ tỷ muội đáng yêu, Tô Cửu ôm Bánh Trôi đi thong thả dạo chơi trong thôn.
Thôn Tô từ khi chỉ có ba người mới chuyển đến giờ đã phát triển thành hơn trăm hộ gia đình. Những ngôi nhà với tường trắng và mái ngói đen chồng chéo nhau, nhìn từ xa giống như một bức tranh thủy mặc hữu tình.
Điều này khiến nàng không khỏi nghĩ đến tổ tiên của nhà họ Tô. Theo gia phả ghi chép, ông là người có Lôi linh căn, đạt được Kim Đan khi hơn trăm tuổi, là một thiên kiêu của Huyền Thanh tông, từng nổi danh khắp Quy Nhất giới.
Phải nói là, thật đáng tiếc.
Tô Cửu đi lên núi, tìm một cây cổ thụ nghiêng mình rồi nhẹ nhàng nhảy lên, lười biếng dựa vào thân cây. Nàng lấy chiếc hộp mà lão tộc trưởng đưa cho mở ra, bên trong là một khối ngọc giản.
Tô Cửu đặt ngọc giản lên trán, linh lực tự động đọc lấy nội dung.
Trong ngọc giản viết rằng, vì sợ cây cao đón gió nên tổ tiên chỉ để lại một cái trắc linh bàn trong gia tộc nhằm tránh cho thế hệ sau làm chậm trễ việc tu luyện của con cháu.
Nếu con cháu đời sau có thể nhìn thấy ngọc giản này, chứng tỏ tổ tiên đã qua đời. Ông có một động phủ chứa bảo vật tại Đông Vực, có thể đi tìm thử, xem như đây là tấm lòng cuối cùng của ông dành cho gia tộc.
Xem xong địa chỉ động phủ ghi kèm phía sau, Tô Cửu cất ngọc giản đi.
Không ngờ chỉ riêng chiếc hộp này đã được các thế hệ cẩn trọng truyền lại, có lẽ tổ tiên cũng không ngờ rằng mình sẽ qua đời sớm như vậy? Giờ đây, đã hơn năm trăm năm từ khi tổ tiên qua đời, không biết động phủ đó còn tồn tại hay không.
Hơn nữa, Đông Vực là nơi nào vậy?
Tô Cửu lấy ra cuốn sách mà chưởng quầy đã đưa cho, đó là cuốn sách nàng đặc biệt quay lại phòng, gấp đi gấp lại rồi nhét vào túi trữ vật nhỏ để mang theo khi rời đi. Chỉ sợ bị đám trẻ con trong gia tộc nhìn thấy và ao ước vào thế giới của các tu sĩ.
Đúng vậy, nếu không cẩn trọng như vậy thì làm sao có thể bình an sống qua năm trăm năm mà không có tu sĩ bảo vệ.
Nàng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ những người thân yêu trong gia tộc. Vì nguyên chủ, cũng vì chính bản thân nàng.
“Được rồi, cũng đã một năm con không về rồi. Mau đi gặp đám người huynh tỷ muội đi, không cần phải ở lại với mấy người già chúng ta đâu.” Lão tộc trưởng cười hiền, vung tay ra hiệu cho nàng đi.
Tô mẫu lúc này cũng đã yên lòng, đẩy Tô Cửu vào giữa đám huynh tỷ muội. Sau đó quay người, lại trở về làm một nữ nhân mạnh mẽ, xắn tay áo đi thu dọn đồ đạc.
Tô Cửu: “...” Không ngờ mẫu thân lại thế này.
“A Cửu, bây giờ muội là tiên nhân rồi phải không? Muội có thể bay lên được không?”
“A Cửu, nghe nói tiên nhân nào cũng có tay áo biến hóa, muội có thể làm ta biến mất đi không?”
“Cửu tỷ, tỷ có thể biến cho ta một viên kẹo được không?”
Bị đám nhóc kéo qua kéo lại hỏi han đủ điều, Tô Cửu nghe mà dở khóc dở cười, cũng càng thêm thấu hiểu nỗi lòng của các đời tộc trưởng nhà họ Tô.
Sống trong giới tu tiên nhưng họ lại không truyền thụ cho con trẻ bất kỳ kiến thức tu luyện ngoài Phàm thành, thậm chí còn cố ý dạy chúng phải biết kính trọng tu sĩ. Bởi vì trong thế giới nơi mà sức mạnh là tất cả này, nếu gặp phải tu sĩ mà vẫn còn kiêu ngạo thì e rằng đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Vất vả lắm mới thoát khỏi đám huynh đệ tỷ muội đáng yêu, Tô Cửu ôm Bánh Trôi đi thong thả dạo chơi trong thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôn Tô từ khi chỉ có ba người mới chuyển đến giờ đã phát triển thành hơn trăm hộ gia đình. Những ngôi nhà với tường trắng và mái ngói đen chồng chéo nhau, nhìn từ xa giống như một bức tranh thủy mặc hữu tình.
Điều này khiến nàng không khỏi nghĩ đến tổ tiên của nhà họ Tô. Theo gia phả ghi chép, ông là người có Lôi linh căn, đạt được Kim Đan khi hơn trăm tuổi, là một thiên kiêu của Huyền Thanh tông, từng nổi danh khắp Quy Nhất giới.
Phải nói là, thật đáng tiếc.
Tô Cửu đi lên núi, tìm một cây cổ thụ nghiêng mình rồi nhẹ nhàng nhảy lên, lười biếng dựa vào thân cây. Nàng lấy chiếc hộp mà lão tộc trưởng đưa cho mở ra, bên trong là một khối ngọc giản.
Tô Cửu đặt ngọc giản lên trán, linh lực tự động đọc lấy nội dung.
Trong ngọc giản viết rằng, vì sợ cây cao đón gió nên tổ tiên chỉ để lại một cái trắc linh bàn trong gia tộc nhằm tránh cho thế hệ sau làm chậm trễ việc tu luyện của con cháu.
Nếu con cháu đời sau có thể nhìn thấy ngọc giản này, chứng tỏ tổ tiên đã qua đời. Ông có một động phủ chứa bảo vật tại Đông Vực, có thể đi tìm thử, xem như đây là tấm lòng cuối cùng của ông dành cho gia tộc.
Xem xong địa chỉ động phủ ghi kèm phía sau, Tô Cửu cất ngọc giản đi.
Không ngờ chỉ riêng chiếc hộp này đã được các thế hệ cẩn trọng truyền lại, có lẽ tổ tiên cũng không ngờ rằng mình sẽ qua đời sớm như vậy? Giờ đây, đã hơn năm trăm năm từ khi tổ tiên qua đời, không biết động phủ đó còn tồn tại hay không.
Hơn nữa, Đông Vực là nơi nào vậy?
Tô Cửu lấy ra cuốn sách mà chưởng quầy đã đưa cho, đó là cuốn sách nàng đặc biệt quay lại phòng, gấp đi gấp lại rồi nhét vào túi trữ vật nhỏ để mang theo khi rời đi. Chỉ sợ bị đám trẻ con trong gia tộc nhìn thấy và ao ước vào thế giới của các tu sĩ.
Truyện được undefined bởi: . Để cổ vũ, ủng hộ undefined ra chap nhanh hơn bạn có thể:
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro