Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 34
2024-12-25 13:35:56
Cuốn sách nhập môn này khá chuyên nghiệp và đầy đủ. Bên trong mục lục có cả phương pháp cơ bản để dẫn khí, kiến thức cơ bản về tu luyện, pháp quyết, các linh thảo thường gặp,...
Tô Cửu lật ngay đến phần giới thiệu về bối cảnh.
Giới tu tiên có ba ngàn giới. Nơi nàng đang sống gọi là Quy Nhất giới, ngoài một vực sâu chia cách với thế giới phàm tục, còn được chia thành bốn vực Đông, Tây, Nam, Bắc. Hiện tại, nàng ở vùng biên giới Nam Vực. Nếu đi thuyền chỉ cần ba ngày là đến Đông Vực.
Quy Nhất giới lại có Tam tông Lục môn, trong đó Huyền Thanh Tông đứng đầu. Thế nhưng đó đã là chuyện của ba vạn năm trước rồi.
Ba vạn năm trước, phía Nam Vực có một môn phái xuất hiện một tên tà tu, tàn sát người phàm vô tội ở chín thành khiến Thiên Đạo tức giận, giáng xuống Cửu Cửu Thiên kiếp. Cả một môn phái bị xóa sổ, đất đai hoang tàn, hơn nữa Thiên Cơ tông còn nhận được Thiên dụ, Thiên Đạo sẽ phong ấn Quy Nhất giới để trừng phạt.
Ban đầu không ai tin cả. Mãi cho đến khi những tu sĩ đạt đến giai đoạn Đại Thừa hậu kỳ, chờ đến khi hết tuổi thọ mà vẫn không thấy thiên kiếp đến thì họ mới tin rằng Quy Nhất giới đã không còn cơ hội phi thăng được nữa.
Huyền Thanh tông bị liên lụy cũng là vì vậy. Một tên tà tu đã gây ra tai họa khiến Thiên Đạo trừng phạt Quy Nhất giới, khiến các tu sĩ không còn cơ hội thăng tiên. Thủ phạm đã chết dưới thiên lôi nên họ không thể tính sổ, chỉ có thể trút giận lên Huyền Thanh tông vì quản lý không nghiêm, khiến danh tiếng của môn phái này đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
Tô Cửu ngước nhìn lên bầu trời.
Một người phạm tội, cả một giới phải gánh chịu. Thiên Đạo tàn nhẫn như vậy sao?
Nói phong ấn là phong ấn, vậy những tu sĩ đã đạt đến giai đoạn Đại Thừa thì phải làm sao đây?
Chờ chết ư?
Tô Cửu dựa theo nhận thức về đẳng cấp tu tiên trong ký ức của nguyên chủ bắt đầu đếm.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Hiện tại nàng chỉ mới nhập môn, còn cách Đại Thừa rất xa. Vì vậy nên nàng không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Thay vì lo lắng như vậy, chi bằng nghĩ cách làm phong phú thêm thực đơn của mình.
Tô Cửu cất ngọc giản và cuốn sách vào túi trữ vật nhỏ. Nàng đưa tay ra ôm Bánh Trôi lên theo thói quen nhưng lần này lại trống không.
“Bánh Trôi?” Tô Cửu từ trên cây nhảy xuống: “Bánh Trôi… Chạy đi đâu rồi?”
“Chít chít!” Bánh Trôi đột ngột nhảy ra từ trong bụi cỏ, dùng móng chỉ về phía sau bụi cỏ.
“Ở đó có thứ ngươi muốn ăn à? Vậy chúng ta đi thôi.” Tô Cửu mới nhận ra mình là một chủ nhân chẳng ra gì, xem ra Bánh Trôi đã đói lắm rồi.
Nàng ôm Bánh Trôi lên rồi đi theo chỉ dẫn của nó. Đi một hồi, nàng đến trước một tảng đá lớn, đường cụt?
“Bánh Trôi, ngươi muốn ăn đá sao?” Tô Cửu cúi đầu hỏi.
Nếu Bánh Trôi biết lườm mắt, chắc chắn nó sẽ lườm nàng.
Nó nhảy lên, lao thẳng vào tảng đá.
“Bánh Trôi!” Tô Cửu hoảng hốt đưa tay ra định giữ nó lại, nhưng kết quả là cả người nàng cũng ngã nhào vào trong.
Bịch!
Tô Cửu nhào tới, ngã sõng soài trên mặt đất khiến bụi bay mù mịt tứ tung.
Sau khi phủi đi lớp bụi đất dính trên miệng, Tô Cửu bò dậy, vừa phủi quần áo vừa quan sát xung quanh.
Nơi này trông giống như một hang động hoang phế hàng trăm năm. Lớp bụi bặm tích tụ dày đặc, thứ duy nhất trong hang là một bộ xương khô đang ngồi thiền.
Vừa nhìn thấy bộ xương, Tô Cửu giật nảy mình. Xem ra nàng phải nhanh chóng thích nghi nếu muốn đi xa hơn trong thế giới này.
“Chít!” Bánh Trôi lo lắng chạy vòng vòng bên cạnh bộ xương.
Tô Cửu lật ngay đến phần giới thiệu về bối cảnh.
Giới tu tiên có ba ngàn giới. Nơi nàng đang sống gọi là Quy Nhất giới, ngoài một vực sâu chia cách với thế giới phàm tục, còn được chia thành bốn vực Đông, Tây, Nam, Bắc. Hiện tại, nàng ở vùng biên giới Nam Vực. Nếu đi thuyền chỉ cần ba ngày là đến Đông Vực.
Quy Nhất giới lại có Tam tông Lục môn, trong đó Huyền Thanh Tông đứng đầu. Thế nhưng đó đã là chuyện của ba vạn năm trước rồi.
Ba vạn năm trước, phía Nam Vực có một môn phái xuất hiện một tên tà tu, tàn sát người phàm vô tội ở chín thành khiến Thiên Đạo tức giận, giáng xuống Cửu Cửu Thiên kiếp. Cả một môn phái bị xóa sổ, đất đai hoang tàn, hơn nữa Thiên Cơ tông còn nhận được Thiên dụ, Thiên Đạo sẽ phong ấn Quy Nhất giới để trừng phạt.
Ban đầu không ai tin cả. Mãi cho đến khi những tu sĩ đạt đến giai đoạn Đại Thừa hậu kỳ, chờ đến khi hết tuổi thọ mà vẫn không thấy thiên kiếp đến thì họ mới tin rằng Quy Nhất giới đã không còn cơ hội phi thăng được nữa.
Huyền Thanh tông bị liên lụy cũng là vì vậy. Một tên tà tu đã gây ra tai họa khiến Thiên Đạo trừng phạt Quy Nhất giới, khiến các tu sĩ không còn cơ hội thăng tiên. Thủ phạm đã chết dưới thiên lôi nên họ không thể tính sổ, chỉ có thể trút giận lên Huyền Thanh tông vì quản lý không nghiêm, khiến danh tiếng của môn phái này đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
Tô Cửu ngước nhìn lên bầu trời.
Một người phạm tội, cả một giới phải gánh chịu. Thiên Đạo tàn nhẫn như vậy sao?
Nói phong ấn là phong ấn, vậy những tu sĩ đã đạt đến giai đoạn Đại Thừa thì phải làm sao đây?
Chờ chết ư?
Tô Cửu dựa theo nhận thức về đẳng cấp tu tiên trong ký ức của nguyên chủ bắt đầu đếm.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Hiện tại nàng chỉ mới nhập môn, còn cách Đại Thừa rất xa. Vì vậy nên nàng không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Thay vì lo lắng như vậy, chi bằng nghĩ cách làm phong phú thêm thực đơn của mình.
Tô Cửu cất ngọc giản và cuốn sách vào túi trữ vật nhỏ. Nàng đưa tay ra ôm Bánh Trôi lên theo thói quen nhưng lần này lại trống không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bánh Trôi?” Tô Cửu từ trên cây nhảy xuống: “Bánh Trôi… Chạy đi đâu rồi?”
“Chít chít!” Bánh Trôi đột ngột nhảy ra từ trong bụi cỏ, dùng móng chỉ về phía sau bụi cỏ.
“Ở đó có thứ ngươi muốn ăn à? Vậy chúng ta đi thôi.” Tô Cửu mới nhận ra mình là một chủ nhân chẳng ra gì, xem ra Bánh Trôi đã đói lắm rồi.
Nàng ôm Bánh Trôi lên rồi đi theo chỉ dẫn của nó. Đi một hồi, nàng đến trước một tảng đá lớn, đường cụt?
“Bánh Trôi, ngươi muốn ăn đá sao?” Tô Cửu cúi đầu hỏi.
Nếu Bánh Trôi biết lườm mắt, chắc chắn nó sẽ lườm nàng.
Nó nhảy lên, lao thẳng vào tảng đá.
“Bánh Trôi!” Tô Cửu hoảng hốt đưa tay ra định giữ nó lại, nhưng kết quả là cả người nàng cũng ngã nhào vào trong.
Bịch!
Tô Cửu nhào tới, ngã sõng soài trên mặt đất khiến bụi bay mù mịt tứ tung.
Sau khi phủi đi lớp bụi đất dính trên miệng, Tô Cửu bò dậy, vừa phủi quần áo vừa quan sát xung quanh.
Nơi này trông giống như một hang động hoang phế hàng trăm năm. Lớp bụi bặm tích tụ dày đặc, thứ duy nhất trong hang là một bộ xương khô đang ngồi thiền.
Vừa nhìn thấy bộ xương, Tô Cửu giật nảy mình. Xem ra nàng phải nhanh chóng thích nghi nếu muốn đi xa hơn trong thế giới này.
“Chít!” Bánh Trôi lo lắng chạy vòng vòng bên cạnh bộ xương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro