Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 38
2024-12-25 13:35:56
Tô Cảnh hơi ngẩn người một chút, dáng vẻ tràn đầy tiếc nuối nói: “Đúng vậy, hiện tại muội đã không cần ta bảo vệ nữa, cũng không thích làm nũng với ta nữa rồi.”
Tô Cửu ngượng ngùng: “Muội lớn rồi mà, sao có thể làm nũng bừa bãi được nữa.”
“Nếu có thể, ta vẫn hy vọng muội có thể làm nũng với ta cả đời.”
Nếu có thể, y thật sự hy vọng người có linh căn là mình chứ không phải là muội muội từ nhỏ đã được cả nhà yêu thương chiều chuộng này. Đôi vai gầy yếu của nàng làm sao gánh vác nổi cả gia tộc cơ chứ.
Tô Cửu nhìn thiếu niên trước mặt tựa như trăng thanh gió mát. Mười sáu tuổi, độ tuổi đứng giữa khoảnh khắc dậy thì và trưởng thành, thế nhưng bởi vì muội muội lâm nguy mà một mình xông pha vào giới tu tiên đầy gian hiểm này. Trong nháy mắt y đã hoàn toàn gạt bỏ sự non nớt vốn có.
Giờ phút này, ánh mắt thiếu niên nhìn nàng tràn ngập sự đau lòng, chỉ hận không thể thay nàng gánh vác mọi thứ.
Có lẽ y sẽ không bao giờ biết. Vị muội muội mà y đau lòng nhất, nâng niu cưng chiều nhất sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
“Ca ca, huynh đừng có coi tu tiên như là đang chịu hình phạt có được không? Huynh phải biết rằng trong thiên hạ này có bao nhiêu người cầu mà không được đấy. Huynh đừng chỉ nghĩ đến nguy hiểm, cũng phải nghĩ đến cảnh muội muội của huynh có thể cưỡi kiếm bay lượn trên trời, hay chỉ cần vung tay một cái là núi non rung chuyển nữa chứ.” Tô Cửu vừa nói vừa làm bộ làm tịch ra dáng võ hiệp.
“Được được được, vậy ca ca sẽ chờ đến ngày muội trở về, dẫn ta cùng cưỡi kiếm bay lượn trên bầu trời.” Tô Cảnh bị lời nói khoa trương và dáng vẻ của nàng chọc cười.
“Vậy huynh chờ đi, muội sẽ cố gắng tu luyện để sớm ngày thực hiện nguyện vọng này của huynh.” Tô Cửu giơ móng vuốt nhỏ của Bánh Trôi lên bảo đảm.
“Không cần gấp, đừng làm khó bản thân mình.” Tô Cảnh sợ nàng sẽ cho là thật.
“Nếu muốn tu luyện thành tiên thì phải phải dứt bỏ nỗi sợ gian nan, mệt nhọc, khổ sở, không được nề hà khó khăn. Ở trong Tu tiên giới, những kẻ sợ sệt như vậy thường không sống thọ được.”
Tô Cảnh cảm thấy muội muội thật sự đã trưởng thành. Y thắc mắc không biết nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể trở nên kiên cường như vậy.
“Ừm, nói không sai. Ta hy vọng muội có thể luôn dũng cảm như vậy nhé.” Ít nhất là phải sống sót đấy nhé.
“Đương nhiên rồi, huynh không cần lo lắng cho muội đâu.” Tô Cửu gật đầu, thiếu niên này suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tô Cảnh đưa tay xoa đầu nàng. Tuy rằng biết tu tiên là làm trái với quy luật tự nhiên, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện đánh chém. Bản thân y cũng không thể lo lắng quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Hai huynh muội cùng nhau đi trên đường về nhà. Tô Cửu phát hiện rất nhiều ruộng đất đều bỏ hoang, không khỏi tò mò hỏi: “Ca ca, ruộng đất ở đây không trồng gì sao?”
Nguyên chủ được nuông chiều từ bé, chưa từng phải động chân động tay vào việc đồng áng nên cũng không mấy hiểu biết về trồng trọt. Thật hiếm có người được cưng chiều mà không hư hỏng như vậy. Vào lúc gia tộc lâm nguy, mọi trọng trách lại đặt lên vai nàng. Thế mà nàng không hề lùi bước, quả thật đã không phụ sự yêu thương mà nàng đã được nhận.
Tô Cảnh lắc đầu: “Không trồng được nhiều như vậy, trồng nhiều quá cũng không chăm sóc hết được.”
“Mọi người chưa thử trồng rau bao giờ sao?” Tô Cửu nhìn quanh một lượt, nàng chỉ thấy toàn những loại linh dược cấp thấp.
“Nghe nói tổ tiên đã từng thử qua nhưng nó không thể sống được.”
Tô Cửu lập tức cảm thấy con đường mỹ thực của nàng càng ngày càng xa vời hơn.
“Trời ạ! Thế này thì biết sống sao đây?”
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết.
Tô Cửu ngượng ngùng: “Muội lớn rồi mà, sao có thể làm nũng bừa bãi được nữa.”
“Nếu có thể, ta vẫn hy vọng muội có thể làm nũng với ta cả đời.”
Nếu có thể, y thật sự hy vọng người có linh căn là mình chứ không phải là muội muội từ nhỏ đã được cả nhà yêu thương chiều chuộng này. Đôi vai gầy yếu của nàng làm sao gánh vác nổi cả gia tộc cơ chứ.
Tô Cửu nhìn thiếu niên trước mặt tựa như trăng thanh gió mát. Mười sáu tuổi, độ tuổi đứng giữa khoảnh khắc dậy thì và trưởng thành, thế nhưng bởi vì muội muội lâm nguy mà một mình xông pha vào giới tu tiên đầy gian hiểm này. Trong nháy mắt y đã hoàn toàn gạt bỏ sự non nớt vốn có.
Giờ phút này, ánh mắt thiếu niên nhìn nàng tràn ngập sự đau lòng, chỉ hận không thể thay nàng gánh vác mọi thứ.
Có lẽ y sẽ không bao giờ biết. Vị muội muội mà y đau lòng nhất, nâng niu cưng chiều nhất sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
“Ca ca, huynh đừng có coi tu tiên như là đang chịu hình phạt có được không? Huynh phải biết rằng trong thiên hạ này có bao nhiêu người cầu mà không được đấy. Huynh đừng chỉ nghĩ đến nguy hiểm, cũng phải nghĩ đến cảnh muội muội của huynh có thể cưỡi kiếm bay lượn trên trời, hay chỉ cần vung tay một cái là núi non rung chuyển nữa chứ.” Tô Cửu vừa nói vừa làm bộ làm tịch ra dáng võ hiệp.
“Được được được, vậy ca ca sẽ chờ đến ngày muội trở về, dẫn ta cùng cưỡi kiếm bay lượn trên bầu trời.” Tô Cảnh bị lời nói khoa trương và dáng vẻ của nàng chọc cười.
“Vậy huynh chờ đi, muội sẽ cố gắng tu luyện để sớm ngày thực hiện nguyện vọng này của huynh.” Tô Cửu giơ móng vuốt nhỏ của Bánh Trôi lên bảo đảm.
“Không cần gấp, đừng làm khó bản thân mình.” Tô Cảnh sợ nàng sẽ cho là thật.
“Nếu muốn tu luyện thành tiên thì phải phải dứt bỏ nỗi sợ gian nan, mệt nhọc, khổ sở, không được nề hà khó khăn. Ở trong Tu tiên giới, những kẻ sợ sệt như vậy thường không sống thọ được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cảnh cảm thấy muội muội thật sự đã trưởng thành. Y thắc mắc không biết nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể trở nên kiên cường như vậy.
“Ừm, nói không sai. Ta hy vọng muội có thể luôn dũng cảm như vậy nhé.” Ít nhất là phải sống sót đấy nhé.
“Đương nhiên rồi, huynh không cần lo lắng cho muội đâu.” Tô Cửu gật đầu, thiếu niên này suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tô Cảnh đưa tay xoa đầu nàng. Tuy rằng biết tu tiên là làm trái với quy luật tự nhiên, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện đánh chém. Bản thân y cũng không thể lo lắng quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Hai huynh muội cùng nhau đi trên đường về nhà. Tô Cửu phát hiện rất nhiều ruộng đất đều bỏ hoang, không khỏi tò mò hỏi: “Ca ca, ruộng đất ở đây không trồng gì sao?”
Nguyên chủ được nuông chiều từ bé, chưa từng phải động chân động tay vào việc đồng áng nên cũng không mấy hiểu biết về trồng trọt. Thật hiếm có người được cưng chiều mà không hư hỏng như vậy. Vào lúc gia tộc lâm nguy, mọi trọng trách lại đặt lên vai nàng. Thế mà nàng không hề lùi bước, quả thật đã không phụ sự yêu thương mà nàng đã được nhận.
Tô Cảnh lắc đầu: “Không trồng được nhiều như vậy, trồng nhiều quá cũng không chăm sóc hết được.”
“Mọi người chưa thử trồng rau bao giờ sao?” Tô Cửu nhìn quanh một lượt, nàng chỉ thấy toàn những loại linh dược cấp thấp.
“Nghe nói tổ tiên đã từng thử qua nhưng nó không thể sống được.”
Tô Cửu lập tức cảm thấy con đường mỹ thực của nàng càng ngày càng xa vời hơn.
“Trời ạ! Thế này thì biết sống sao đây?”
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro