Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên

Chương 37

2024-12-25 13:35:56

Tô Cửu dùng thần thức đi vào bên trong thức hải của mình. Ồ, ngay cả nàng cũng không ngờ thức hải của mình lại trông như thế này.

Cả một nông trại rộng lớn, xung quanh là cánh đồng bát ngát trĩu quả.

Chẳng lẽ là do nàng một lòng muốn làm mỹ thực nên mới hình thành thức hải như vậy?

Lúc này, trong thức hải của nàng lặng lẽ xuất hiện một viên châu màu vàng kim trôi nổi.

Trong viên châu là một bộ công pháp, tên là Hỗn Nguyên Quyết, truyền thừa từ thời thượng cổ.

Vào thời thượng cổ, Ngũ linh căn được ưa chuộng hơn cả thiên linh căn. Tuy rằng nó cần nhiều linh khí hơn so với những linh căn khác, tu vi cũng chậm hơn. Thế nhưng nếu giao đấu với tu sĩ cùng cấp thì chỉ cần dùng linh lực cũng đủ để tiêu diệt đối phương. Chưa kể còn có thể đồng thời vận hành công pháp ngũ hành.

Hỗn Nguyên Quyết ở thượng cổ không phải là thứ hiếm. Thế nhưng sau khi đã trải qua bao nhiêu vạn vạn năm đến nay, nếu mang ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động toàn bộ giới tu tiên.

Tô Cửu thoát khỏi thức hải, nàng thấy trên người mình tẩy kinh phạt tủy vì thăng cấp mà trở nên bẩn thỉu nên đã vội vàng thi triển Thanh Tịnh Quyết. Sau đó ôm Bánh Trôi vào lòng vuốt ve một chút.

Xem chừng Lục Cẩm Tú sẽ khóc òa lên khi biết được viên đá bị coi là đồ bỏ đi kia lại ẩn chứa cơ duyên lớn như vậy.

Chỉ là, sao kịch bản này lại quen thế nhỉ?

Một, khi vừa không đến thế giới mới, nàng đã may mắn sở hữu một linh thú kỳ lạ, như thể được ban tặng một sức mạnh siêu nhiên vậy.

Hai, khi chứng kiến cảnh tượng những người trong tộc bị bắt nạt, nàng đã kích phát được ý chí chiến đấu, từ đó dẫn khí nhập thể thành công.

Ba, nàng tùy tiện đi dạo cũng có thể phát hiện động phủ, từ đó thu được linh mạch (Tuy rằng đây chỉ là tàn mạch).

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bốn, viên đá mà kẻ thù coi như rác rưởi ném cho nàng lại chính là công pháp hoàn mỹ phối hợp với Ngũ linh căn của nàng.

Trời ơi, lại là chiêu trò cũ rích của mấy nhân vật chính trong truyện tu tiên đây mà.

Tạo ra tình huống căng thẳng rồi bất ngờ đảo ngược tình thế, số mệnh vượt trội, vừa tận dụng thời cơ vừa khiến đối thủ phải ngỡ ngàng…

Không không không, Tô Cửu gạt bỏ suy nghĩ hoang đường trong đầu, nàng không muốn trở thành Thiên Mệnh Chi Tử gì đó đâu.

Con đường phía trước của Thiên Mệnh Chi Tử đã được sắp đặt rõ ràng như một con rối bị điều khiển thôi, có gì hay ho chứ? Huống chi nàng vừa mới biết được đây còn là một thế giới bị phong ấn không thể phi thăng. Nàng vẫn nên vừa tu luyện vừa phát triển con đường mỹ thực của mình một cách bình yên thôi. Chuyện phá giải phong ấn gì đó là chuyện của Thiên Mệnh Chi Tử, không phải chuyện của nàng đâu nha.

Tô Cửu đứng dậy dùng linh lực đem bộ hài cốt trong động phủ ra ngoài. Nàng dùng Thổ linh lực đào một cái hố, sau đó chôn bộ hài cốt xuống. Vật dùng để mai táng cùng là cái bồ đoàn kia.

Tuy mọi người đều nói rằng khi tu sĩ chết thì đạo cũng tiêu tan, không cần phải theo tục lệ chôn cất để yên tâm làm gì cho màu mè. Thế nhưng Tô Cửu vẫn dựa vào lương tâm của mình mà làm.

“A Cửu.”

Tô Cửu vừa tìm được hoa tiêu xong, mới từ trên núi xuống đã gặp Tô Cảnh đang chạy đến.

Một vị công tử cao quý, một vị thiếu niên tuấn tú, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn. Chắc mọi người sẽ khó mà liên tưởng đến người vừa rồi vì muội muội mà nổi giận.

“A Cửu, muội không sao chứ?” Tô Cảnh thấy muội muội từ trên núi xuống, vội vàng bước nhanh tới. Y lo nàng sẽ bị thương.

“Ca, huynh quên rồi sao, hiện tại muội đã là tu sĩ rồi mà.” Tô Cửu vừa nói vừa vươn tay triệu hồi một đóa hoa dại ven đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên

Số ký tự: 0