Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 46
2024-12-25 13:35:56
"Chắc là chỉ ăn món A Cửu làm thôi?" Tô Cảnh nhớ lại bữa trưa hôm nay, con vật nhỏ kia đã chiếm trọn một bát ăn vui vẻ hơn ai hết, nên y đã mạnh dạn đoán vậy.
"Chít." Bánh Trôi dường như đang đồng ý với Tô Cảnh, nhìn Tô Cửu với ánh mắt đáng thương, như thể đang tố cáo nàng là một chủ nhân không đủ tiêu chuẩn.
Tô Cửu: …
"Ta nhìn ngươi chắc là không đói bụng, bị chiều hư rồi." Tô Cửu chọc nhẹ vào nó.
"Như vậy cũng tốt, có nghĩa là nó chỉ trung thành với mình con, dù ai đem đồ ăn đến cũng không thể lừa được nó." Ngược lại Tô mẫu không hề tức giận vì Bánh Trôi ghét bỏ không ăn món mình làm, mà còn rất vui vì con gái có một vật cưng trung thành như vậy.
"Nhìn kìa, ai cũng thấy ngươi là một 'tay ăn' rồi." Tô Cửu lại chọc vào trán nó.
Bánh Trôi quay người sang chỗ khác, Bảo Bảo có vẻ giận rồi.
Tô Cửu: …
Mọi người trong nhà họ Tô đều cười, tại sao nó lại có thể đáng yêu như vậy chứ!
Cuối cùng, Tô Cửu dùng cơm thừa để làm món cơm chiên trứng cho Bánh Trôi. Đầu tiên, nàng luộc đậu xanh cho chín, vớt ra để ráo, rồi lấy cải trắng cắt nhỏ thành hạt lựu, hành và gừng băm nhỏ.
Chuẩn bị xong, nàng cho dầu vào chảo nóng, cho hành và gừng vào phi thơm, rồi cho trứng vào xào, khi trứng chưa chín hẳn thì đổ cơm vào, nhanh tay đảo cho trứng và cơm quyện vào nhau, rồi thêm muối, đậu xanh và cải trắng vào xào đều, món cơm chiên trứng đã xong.
Cơm chiên bóng bẩy, ánh lên vẻ sáng đẹp, trứng bao phủ lên từng hạt cơm, chỉ ngửi thôi cũng đã rất thơm.
Từ lúc mùi thơm bốc lên nó đã không thể chờ được nữa mà nhảy lên vai chủ nhân, nhìn vào bát cơm với ánh mắt đầy thèm muốn.
Khi cơm chiên được dọn ra, Bánh Trôi không thể chờ đợi được nữa mà cầm thìa gỗ, vùi đầu ăn ngay, thực sự là vùi đầu, cái đầu nhỏ xíu của nó gần như muốn vùi vào bát cơm.
“Ăn chậm thôi, không sợ cơm sẽ chôn sống ngươi à?” Tô Cửu cười mắng, lúc này nàng đã xác nhận rằng vừa nãy nó đang giả vờ kén ăn.
Tô Cửu nghiên cứu một phương pháp tu luyện ‘Hỗn Nguyên Quyết’, mãi đến gần sáng mới ngủ, vừa dậy đã vội vã đi xem những hạt giống và cây giống mà nàng đã gieo hôm qua.
Cây giống có mức độ héo khác nhau, cây giống từ hạt giống thông thường bị cháy rễ, giống như đất đai quá phì nhiêu, trong khi cây giống dùng linh lực lại như bị dùng sai thuốc, thuốc không đúng.
Hai thử nghiệm gieo hạt giống đã thất bại, Tô Cửu lại dùng thần thức để kiểm tra các hạt giống đã gieo, chúng yên lặng như thể không có gì xảy ra.
Nàng nhấc Bánh Trôi từ trên vai xuống, rồi nhìn chằm chằm vào mảnh đất nhỏ, trầm tư suy nghĩ.
“A Cửu, dù là hạt giống có thể nảy mầm bình thường, cũng không thể nảy mầm ngay sau một ngày, cây giống cũng không thể nhanh như vậy có thể xác định mọc rễ được.”
Tô Cảnh đẩy cửa sân bước vào, nhìn thấy Tô Cửu với khuôn mặt đầy lo lắng, cuối cùng y cũng có cảm giác làm ca ca. Lần này, muội muội trở về cái gì cũng biết, không còn phụ thuộc vào y nữa.
“Muội nghĩ khả năng sống sót của chúng không lớn.” Tô Cửu ôm Bánh Trôi đi tới, không biết có phải do cảm giác của nàng hay không, nhưng hạt giống mà nàng đã ngâm hôm qua đã bắt đầu héo đi.
“Không sao, nếu phương pháp này không được thì thử cách khác, nếu dễ dàng như vậy, tổ tiên đã trồng được từ lâu rồi.” Tô Cảnh an ủi nàng, nhưng thật ra trong lòng y cũng không mấy lạc quan.
"Chít." Bánh Trôi dường như đang đồng ý với Tô Cảnh, nhìn Tô Cửu với ánh mắt đáng thương, như thể đang tố cáo nàng là một chủ nhân không đủ tiêu chuẩn.
Tô Cửu: …
"Ta nhìn ngươi chắc là không đói bụng, bị chiều hư rồi." Tô Cửu chọc nhẹ vào nó.
"Như vậy cũng tốt, có nghĩa là nó chỉ trung thành với mình con, dù ai đem đồ ăn đến cũng không thể lừa được nó." Ngược lại Tô mẫu không hề tức giận vì Bánh Trôi ghét bỏ không ăn món mình làm, mà còn rất vui vì con gái có một vật cưng trung thành như vậy.
"Nhìn kìa, ai cũng thấy ngươi là một 'tay ăn' rồi." Tô Cửu lại chọc vào trán nó.
Bánh Trôi quay người sang chỗ khác, Bảo Bảo có vẻ giận rồi.
Tô Cửu: …
Mọi người trong nhà họ Tô đều cười, tại sao nó lại có thể đáng yêu như vậy chứ!
Cuối cùng, Tô Cửu dùng cơm thừa để làm món cơm chiên trứng cho Bánh Trôi. Đầu tiên, nàng luộc đậu xanh cho chín, vớt ra để ráo, rồi lấy cải trắng cắt nhỏ thành hạt lựu, hành và gừng băm nhỏ.
Chuẩn bị xong, nàng cho dầu vào chảo nóng, cho hành và gừng vào phi thơm, rồi cho trứng vào xào, khi trứng chưa chín hẳn thì đổ cơm vào, nhanh tay đảo cho trứng và cơm quyện vào nhau, rồi thêm muối, đậu xanh và cải trắng vào xào đều, món cơm chiên trứng đã xong.
Cơm chiên bóng bẩy, ánh lên vẻ sáng đẹp, trứng bao phủ lên từng hạt cơm, chỉ ngửi thôi cũng đã rất thơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ lúc mùi thơm bốc lên nó đã không thể chờ được nữa mà nhảy lên vai chủ nhân, nhìn vào bát cơm với ánh mắt đầy thèm muốn.
Khi cơm chiên được dọn ra, Bánh Trôi không thể chờ đợi được nữa mà cầm thìa gỗ, vùi đầu ăn ngay, thực sự là vùi đầu, cái đầu nhỏ xíu của nó gần như muốn vùi vào bát cơm.
“Ăn chậm thôi, không sợ cơm sẽ chôn sống ngươi à?” Tô Cửu cười mắng, lúc này nàng đã xác nhận rằng vừa nãy nó đang giả vờ kén ăn.
Tô Cửu nghiên cứu một phương pháp tu luyện ‘Hỗn Nguyên Quyết’, mãi đến gần sáng mới ngủ, vừa dậy đã vội vã đi xem những hạt giống và cây giống mà nàng đã gieo hôm qua.
Cây giống có mức độ héo khác nhau, cây giống từ hạt giống thông thường bị cháy rễ, giống như đất đai quá phì nhiêu, trong khi cây giống dùng linh lực lại như bị dùng sai thuốc, thuốc không đúng.
Hai thử nghiệm gieo hạt giống đã thất bại, Tô Cửu lại dùng thần thức để kiểm tra các hạt giống đã gieo, chúng yên lặng như thể không có gì xảy ra.
Nàng nhấc Bánh Trôi từ trên vai xuống, rồi nhìn chằm chằm vào mảnh đất nhỏ, trầm tư suy nghĩ.
“A Cửu, dù là hạt giống có thể nảy mầm bình thường, cũng không thể nảy mầm ngay sau một ngày, cây giống cũng không thể nhanh như vậy có thể xác định mọc rễ được.”
Tô Cảnh đẩy cửa sân bước vào, nhìn thấy Tô Cửu với khuôn mặt đầy lo lắng, cuối cùng y cũng có cảm giác làm ca ca. Lần này, muội muội trở về cái gì cũng biết, không còn phụ thuộc vào y nữa.
“Muội nghĩ khả năng sống sót của chúng không lớn.” Tô Cửu ôm Bánh Trôi đi tới, không biết có phải do cảm giác của nàng hay không, nhưng hạt giống mà nàng đã ngâm hôm qua đã bắt đầu héo đi.
“Không sao, nếu phương pháp này không được thì thử cách khác, nếu dễ dàng như vậy, tổ tiên đã trồng được từ lâu rồi.” Tô Cảnh an ủi nàng, nhưng thật ra trong lòng y cũng không mấy lạc quan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro