Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 58
2024-12-25 13:35:56
"Được." Tô Cửu vui vẻ nhận lấy cái bát.
"Xem ra thực sự ăn ngon, cho ta một bát!"
"Ta cũng muốn!"
Nhìn từng người một tranh nhau mua, Mộc Úy Lâm cảm thấy bụng mình càng đói hơn. Sợ rằng người khác mua hết rồi thì không đến lượt hắn, vội vàng nói: "Ta chỉ cần hai bát hoành thánh thôi! Chậu linh thực này đổi cho ngưoi!"
"Nhưng ngươi nói đây là linh thực, mà cũng không nói rõ nó là loại linh thực gì." Tô Cửu vừa múc hoành thánh vừa nói.
Mộc Úy Lâm nghẹn lời: "Nhị gia gia của ta không nói rõ, nhưng chắc chắn đây là linh thực quý. Ngài ấy là một luyện đan sư cấp bảy, làm sao có thể coi cỏ dại là báu vật được?"
Tô Cửu:... Hóa ra ngay cả y cũng không biết nó có phải linh thực hay không.
Nhưng luyện đan sư cấp bảy sao? Nghe nói ngay cả lão chưởng quầy của Bảo Khí Các cũng bảo rằng trận pháp sư cấp sáu đã khó mời, vậy luyện đan sư cấp bảy hẳn rất lợi hại rồi.
Ánh mắt Tô Cửu rơi vào chậu hoa. Đó là một chậu lục giác bằng đất sét, trên đó khắc hình tiên nhân cưỡi mây dưới ánh trăng, trông khá đẹp mắt. Nàng nghĩ thôi cứ nhận lấy sau này có thể dùng để trồng thử mấy loại hạt giống.
"Ta chỉ cần chậu, không cần linh thực." Tô Cửu nói.
"Ngươi nói gì? Ngươi chỉ muốn chậu, không cần linh thực?" Mộc Úy Lâm cảm thấy nhất định là do tai mình nghe nhầm.
"Được thì bỏ cây ra, không được thì thôi." Tô Cửu bận rộn múc hoành thánh cho khách, vừa múc vừa nói.
"Được... được thôi. Ngươi để dành cho ta hai bát là được." Nói xong, Mộc Úy Lâm vội vã lấy cây ra khỏi chậu.
Nhìn y nhổ cây lên một cách thô bạo như nhổ hành, khóe miệng Tô Cửu khẽ co giật. Trong lòng nàng càng chắc chắn đó chỉ là một cây Đăng Lung Thảo bình thường. Nếu thật sự là đồ quý ai lại nhổ như vậy?
Sau khi nhổ cây ra, Mộc Úy Lâm tiện tay nhét nó vào nhẫn trữ vật, rồi bê cả chậu cả đất đến đưa cho Tô Cửu.
Tô Cửu bảo y đặt chậu sang một bên, rồi múc một bát hoành thánh cho cậu nhóc bên cạnh.
Mộc Úy Lâm cẩn thận dùng hai tay thi triển thuật Thanh Tịnh, định đưa tay ra nhận bát hoành thánh. Nhưng đột nhiên, một bàn tay trắng muốt như ngọc đã nhanh chóng cướp lấy trước.
Mộc Úy Lâm quay đầu định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của bàn tay ấy, y lập tức xìu xuống, lí nhí gọi: "Tiểu thúc thúc."
Tô Cửu:...
Nhìn rõ người vừa tới, Tô Cửu lập tức quay đầu sang nhìn Bánh Trôi. Bánh Trôi đang tập trung ăn nốt chiếc hoành thánh cuối cùng.
Rất tốt, trước mặt mỹ thực nhan sắc là gì? Có thể ăn không?
Tô Cửu yên tâm, nhưng khi quay lại nàng bỗng nghĩ đến một điều gì đó khiến sắc mặt hơi thay đổi.
Tiểu thúc thúc?
Phải chăng là phụ huynh đã tìm tới tận cửa?
Quả nhiên hài tử luôn gây rắc rối!
“Chậu hoa vẫn còn đó, đất cũng chưa hề động, linh thực là do vừa mới nãy y nhổ lên. Nếu trồng lại ngay bây giờ, chắc vẫn còn sống được.” Tô Cửu chỉ vào chậu hoa bên cạnh, dục vọng muốn sống sót bùng cháy.
Mộc Hàn Xuyên liếc qua chậu hoa trơ trụi, trong đầu chợt nhớ tới cảnh phụ thân từng ôm lấy cây linh thực không tàn không héo vô danh kia, nói với hắn:
“Phụ thân phải chăm sóc cẩn thận đóa hoa được truyền lại từ thái tổ mẫu, đợi ngày sau giao cho đạo lữ của con. Để các con tiếp tục truyền đời này qua đời khác. Hoa không được tàn, không được héo và tuyệt đối không để đứt đoạn.”
Bây giờ linh thực này coi như tàn hay héo nhỉ?
"Xem ra thực sự ăn ngon, cho ta một bát!"
"Ta cũng muốn!"
Nhìn từng người một tranh nhau mua, Mộc Úy Lâm cảm thấy bụng mình càng đói hơn. Sợ rằng người khác mua hết rồi thì không đến lượt hắn, vội vàng nói: "Ta chỉ cần hai bát hoành thánh thôi! Chậu linh thực này đổi cho ngưoi!"
"Nhưng ngươi nói đây là linh thực, mà cũng không nói rõ nó là loại linh thực gì." Tô Cửu vừa múc hoành thánh vừa nói.
Mộc Úy Lâm nghẹn lời: "Nhị gia gia của ta không nói rõ, nhưng chắc chắn đây là linh thực quý. Ngài ấy là một luyện đan sư cấp bảy, làm sao có thể coi cỏ dại là báu vật được?"
Tô Cửu:... Hóa ra ngay cả y cũng không biết nó có phải linh thực hay không.
Nhưng luyện đan sư cấp bảy sao? Nghe nói ngay cả lão chưởng quầy của Bảo Khí Các cũng bảo rằng trận pháp sư cấp sáu đã khó mời, vậy luyện đan sư cấp bảy hẳn rất lợi hại rồi.
Ánh mắt Tô Cửu rơi vào chậu hoa. Đó là một chậu lục giác bằng đất sét, trên đó khắc hình tiên nhân cưỡi mây dưới ánh trăng, trông khá đẹp mắt. Nàng nghĩ thôi cứ nhận lấy sau này có thể dùng để trồng thử mấy loại hạt giống.
"Ta chỉ cần chậu, không cần linh thực." Tô Cửu nói.
"Ngươi nói gì? Ngươi chỉ muốn chậu, không cần linh thực?" Mộc Úy Lâm cảm thấy nhất định là do tai mình nghe nhầm.
"Được thì bỏ cây ra, không được thì thôi." Tô Cửu bận rộn múc hoành thánh cho khách, vừa múc vừa nói.
"Được... được thôi. Ngươi để dành cho ta hai bát là được." Nói xong, Mộc Úy Lâm vội vã lấy cây ra khỏi chậu.
Nhìn y nhổ cây lên một cách thô bạo như nhổ hành, khóe miệng Tô Cửu khẽ co giật. Trong lòng nàng càng chắc chắn đó chỉ là một cây Đăng Lung Thảo bình thường. Nếu thật sự là đồ quý ai lại nhổ như vậy?
Sau khi nhổ cây ra, Mộc Úy Lâm tiện tay nhét nó vào nhẫn trữ vật, rồi bê cả chậu cả đất đến đưa cho Tô Cửu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cửu bảo y đặt chậu sang một bên, rồi múc một bát hoành thánh cho cậu nhóc bên cạnh.
Mộc Úy Lâm cẩn thận dùng hai tay thi triển thuật Thanh Tịnh, định đưa tay ra nhận bát hoành thánh. Nhưng đột nhiên, một bàn tay trắng muốt như ngọc đã nhanh chóng cướp lấy trước.
Mộc Úy Lâm quay đầu định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của bàn tay ấy, y lập tức xìu xuống, lí nhí gọi: "Tiểu thúc thúc."
Tô Cửu:...
Nhìn rõ người vừa tới, Tô Cửu lập tức quay đầu sang nhìn Bánh Trôi. Bánh Trôi đang tập trung ăn nốt chiếc hoành thánh cuối cùng.
Rất tốt, trước mặt mỹ thực nhan sắc là gì? Có thể ăn không?
Tô Cửu yên tâm, nhưng khi quay lại nàng bỗng nghĩ đến một điều gì đó khiến sắc mặt hơi thay đổi.
Tiểu thúc thúc?
Phải chăng là phụ huynh đã tìm tới tận cửa?
Quả nhiên hài tử luôn gây rắc rối!
“Chậu hoa vẫn còn đó, đất cũng chưa hề động, linh thực là do vừa mới nãy y nhổ lên. Nếu trồng lại ngay bây giờ, chắc vẫn còn sống được.” Tô Cửu chỉ vào chậu hoa bên cạnh, dục vọng muốn sống sót bùng cháy.
Mộc Hàn Xuyên liếc qua chậu hoa trơ trụi, trong đầu chợt nhớ tới cảnh phụ thân từng ôm lấy cây linh thực không tàn không héo vô danh kia, nói với hắn:
“Phụ thân phải chăm sóc cẩn thận đóa hoa được truyền lại từ thái tổ mẫu, đợi ngày sau giao cho đạo lữ của con. Để các con tiếp tục truyền đời này qua đời khác. Hoa không được tàn, không được héo và tuyệt đối không để đứt đoạn.”
Bây giờ linh thực này coi như tàn hay héo nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro