Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 57
2024-12-25 13:35:56
Tô Cửu không để ý đến suy nghĩ của những người xung quanh. Trong mắt nàng, chiếc muôi vớt do chính tay mình làm ra, dù có màu vàng hơi xỉn nhưng vẫn đẹp và đáng yêu theo cách riêng.
Nàng thầm nghĩ, Ngũ linh căn có lẽ tồn tại chỉ để giúp nàng tạo ra mỹ thực như thế này. Tuy nhiên, việc đó thực sự tiêu hao không ít linh lực và đòi hỏi nhiều công sức.
Tô Cửu nhanh chóng dùng chiếc muôi mới làm để múc thêm một bát mì hoành thánh, rồi cẩn thận rắc thêm một chút hành thái lên trên.
Tô canh trong vắt, vài nhánh hành xanh nhỏ li ti nổi trên bề mặt, những chiếc hoành thánh nhỏ nhắn, đáng yêu như những thỏi vàng, đang bồng bềnh trong nồi, trông vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
“Ngươi bán cái này không?” Thiếu niên tên Mộc Úy Lâm bị mùi hương này làm bụng đói réo ầm ĩ từ lâu, ôm chậu hoa chen lên trước hỏi.
“Có chứ. Một bát mười cái, giá một khối linh thạch.” Tô Cửu liều mạng vì kiếm linh thạch đủ ngồi truyền tống trận.
“Đắt thế? Sao không đi cướp luôn đi!” Có người kháng nghị.
Tô Cửu chỉ mỉm cười, rồi bưng bát hoành thánh cho Bánh Trôi đã nhảy xuống từ bả vai từ lâu, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ ăn.
Nó chẳng ngại nóng mà húp lấy húp để, ăn rất vui vẻ.
“Cho ta một bát!” Người nam tu vừa bị khơi dậy nỗi nhớ nhà là người đầu tiên móc linh thạch ra mua.
Tô Cửu nhận lấy linh thạch, rồi nhanh chóng múc cho hắn một bát mì hoành thánh.
Nam tu nhận bát mì, lập tức đứng ngay tại chỗ nếm thử. Sau miếng đầu tiên, hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến như một người đói lâu ngày, ăn đến nỗi nước mắt chảy dài.
“Hẳn là dở lắm, nhìn đi, ăn đến khóc luôn!” Một người lắc đầu nói.
“Nhưng con thú nhỏ kia ăn trông có vẻ khoái chí lắm mà.”
“Người với thú thì vị giác làm sao giống nhau được?”
Khi đám đông vẫn đang tranh cãi về món hoành thánh ‘giá trên trời’ này, nam tu bỗng òa khóc lớn.
“Nếu trước đây ta được ăn hoành thánh ngon thế này, ta đã chẳng thèm tu tiên!”
Cả đám người:... Mì hoành thánh ngon đến mức làm người ta muốn từ bỏ tu tiên? Thật là khó tin!
“Ta có thể ăn một bát không?” Mộc Úy Lâm nhìn chằm chằm vào nồi mì hoành thánh, không kiềm được mà nuốt nước miếng.
“Được chứ.” Tô Cửu mỉm cười, múc cho y một bát.
Mộc Úy Lâm ngượng ngùng nói: “Nhưng ta không có linh thạch... Có thể dùng chậu linh thực này đổi được không?”
Tô Cửu nhướng mày: "Ngươi đùa ta đấy à? Đây chẳng phải là Đăng Lung Thảo, loại cỏ thường thấy ở vùng quê à?"
"Không thể nào! Đây là linh thực mà Nhị gia gia của ta quý nhất, ngày nào cũng phải ngắm ba lần! Làm sao có thể là thứ gặp bừa ngoài đường được chứ!" Mộc Úy Lâm tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Y vốn lén lút ra ngoài nên không đem theo nhiều linh thạch, trước khi đi y mới to gan lấy cắp chậu cây mà Nhị gia gia luôn nâng niu. Ngẫm thấy gia gia đã có cả một vườn thảo dược lớn như vậy chắc sẽ không để ý. Hơn nữa, nếu y mang đi bán thì chắc chắn sẽ được giá cao.
Thế nhưng y vừa ra ngoài chưa được bao lâu thì đã tiêu sạch linh thạch, ngay cả Tích Cốc Đan cũng dùng hết. Y đói không chịu nổi nên mới bày quầy hàng tạm thời. Dùng chậu linh thực này để đổi lấy một bát hoành thánh đã khiến y cảm thấy lỗ rồi, vậy mà người này lại không thèm nhìn đến?
"Dù không phải loại thường gặp, nhưng chúng ta cũng không biết đó thực sự là linh thực không. Cơ mà nhìn qua chẳng giống linh thực lắm. Chắc dùng thuật Quan Linh là biết ngay thôi." Vị nam tu vừa ăn lúc nãy khóc lóc tiếp lời, đồng thời đưa thêm một khối linh thạch và cái bát: "Tiểu đạo hữu, cho ta thêm một bát nữa."
Nàng thầm nghĩ, Ngũ linh căn có lẽ tồn tại chỉ để giúp nàng tạo ra mỹ thực như thế này. Tuy nhiên, việc đó thực sự tiêu hao không ít linh lực và đòi hỏi nhiều công sức.
Tô Cửu nhanh chóng dùng chiếc muôi mới làm để múc thêm một bát mì hoành thánh, rồi cẩn thận rắc thêm một chút hành thái lên trên.
Tô canh trong vắt, vài nhánh hành xanh nhỏ li ti nổi trên bề mặt, những chiếc hoành thánh nhỏ nhắn, đáng yêu như những thỏi vàng, đang bồng bềnh trong nồi, trông vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
“Ngươi bán cái này không?” Thiếu niên tên Mộc Úy Lâm bị mùi hương này làm bụng đói réo ầm ĩ từ lâu, ôm chậu hoa chen lên trước hỏi.
“Có chứ. Một bát mười cái, giá một khối linh thạch.” Tô Cửu liều mạng vì kiếm linh thạch đủ ngồi truyền tống trận.
“Đắt thế? Sao không đi cướp luôn đi!” Có người kháng nghị.
Tô Cửu chỉ mỉm cười, rồi bưng bát hoành thánh cho Bánh Trôi đã nhảy xuống từ bả vai từ lâu, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ ăn.
Nó chẳng ngại nóng mà húp lấy húp để, ăn rất vui vẻ.
“Cho ta một bát!” Người nam tu vừa bị khơi dậy nỗi nhớ nhà là người đầu tiên móc linh thạch ra mua.
Tô Cửu nhận lấy linh thạch, rồi nhanh chóng múc cho hắn một bát mì hoành thánh.
Nam tu nhận bát mì, lập tức đứng ngay tại chỗ nếm thử. Sau miếng đầu tiên, hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến như một người đói lâu ngày, ăn đến nỗi nước mắt chảy dài.
“Hẳn là dở lắm, nhìn đi, ăn đến khóc luôn!” Một người lắc đầu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng con thú nhỏ kia ăn trông có vẻ khoái chí lắm mà.”
“Người với thú thì vị giác làm sao giống nhau được?”
Khi đám đông vẫn đang tranh cãi về món hoành thánh ‘giá trên trời’ này, nam tu bỗng òa khóc lớn.
“Nếu trước đây ta được ăn hoành thánh ngon thế này, ta đã chẳng thèm tu tiên!”
Cả đám người:... Mì hoành thánh ngon đến mức làm người ta muốn từ bỏ tu tiên? Thật là khó tin!
“Ta có thể ăn một bát không?” Mộc Úy Lâm nhìn chằm chằm vào nồi mì hoành thánh, không kiềm được mà nuốt nước miếng.
“Được chứ.” Tô Cửu mỉm cười, múc cho y một bát.
Mộc Úy Lâm ngượng ngùng nói: “Nhưng ta không có linh thạch... Có thể dùng chậu linh thực này đổi được không?”
Tô Cửu nhướng mày: "Ngươi đùa ta đấy à? Đây chẳng phải là Đăng Lung Thảo, loại cỏ thường thấy ở vùng quê à?"
"Không thể nào! Đây là linh thực mà Nhị gia gia của ta quý nhất, ngày nào cũng phải ngắm ba lần! Làm sao có thể là thứ gặp bừa ngoài đường được chứ!" Mộc Úy Lâm tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Y vốn lén lút ra ngoài nên không đem theo nhiều linh thạch, trước khi đi y mới to gan lấy cắp chậu cây mà Nhị gia gia luôn nâng niu. Ngẫm thấy gia gia đã có cả một vườn thảo dược lớn như vậy chắc sẽ không để ý. Hơn nữa, nếu y mang đi bán thì chắc chắn sẽ được giá cao.
Thế nhưng y vừa ra ngoài chưa được bao lâu thì đã tiêu sạch linh thạch, ngay cả Tích Cốc Đan cũng dùng hết. Y đói không chịu nổi nên mới bày quầy hàng tạm thời. Dùng chậu linh thực này để đổi lấy một bát hoành thánh đã khiến y cảm thấy lỗ rồi, vậy mà người này lại không thèm nhìn đến?
"Dù không phải loại thường gặp, nhưng chúng ta cũng không biết đó thực sự là linh thực không. Cơ mà nhìn qua chẳng giống linh thực lắm. Chắc dùng thuật Quan Linh là biết ngay thôi." Vị nam tu vừa ăn lúc nãy khóc lóc tiếp lời, đồng thời đưa thêm một khối linh thạch và cái bát: "Tiểu đạo hữu, cho ta thêm một bát nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro