Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 56
2024-12-25 13:35:56
Tô Cửu làm nhân bánh rất thành thạo, động tác chặt thịt không nhỏ nên dần dần thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Có bếp lò, có nồi, còn băm thịt. Định nấu ăn à? Muốn nấu ăn thì chẳng phải nên đi Tây Phường sao? Bên đó mới là nơi người phàm tụ tập.”
“Nàng cũng là tu sĩ, chẳng lẽ không biết tu sĩ thường tránh cho cơ thể mình tích tụ tạp chất, đều ăn Tích Cốc Đan à?”
“Nhìn xem nàng làm gì mà chỉ ngửi mùi nhân bánh thôi đã thơm quá trời.”
Những lời bàn tán xung quanh không hề làm ảnh hưởng đến Tô Cửu. Sau khi hoàn thành phần nhân bánh, nàng bắt đầu cán bột.
Cục bột lớn được chia nhỏ thành từng phần, rồi dùng chày cán từ từ, biến chúng thành những miếng bột mỏng hình tròn. Để tránh bị dính, nàng rắc thêm ít bột khô khi cán. Khi đạt được độ mỏng như ý, nàng dùng dao cắt thành các miếng vuông, xếp gọn gàng từng chồng.
Với kinh nghiệm sẵn có, Tô Cửu cán vỏ bánh rất nhanh. Dưới đôi tay khéo léo, những miếng vỏ hoành thánh vuông vức lần lượt được tạo thành, chồng chất ngay ngắn trên bàn.
Từ lúc nhào bột, mọi thao tác của nàng đều uyển chuyển như nước khiến đám đông xung quanh không thể rời mắt. Số người tụ lại xem nàng làm mỗi lúc một đông hơn.
Khi cán đủ số vỏ bánh, Tô Cửu dọn dẹp mặt bàn, lấy đá lửa ra và bỏ vào lò nhỏ. Vận linh lực lên ngón tay, nàng dễ dàng nhóm lửa với một đoá hoa lửa bừng lên. Lửa từ đá lửa này trông chẳng khác gì lửa củi thông thường. Trời, sao thuận tiện ghê vậy!
Nàng đặt một chiếc nồi sắt nhỏ lên bếp, thêm nước suối đã mua sẵn. Nước suối này được lấy từ nguồn gần linh tuyền, nghe nói tốt hơn nhiều so với nước thường. Tô Cửu cảm thấy chắc do nước giếng và nước suối khác nhau.
Sau khi thêm tôm với các gia vị cơ bản để nấu súp, nàng cầm đũa lên, tay kia cầm lấy vỏ bánh, chiếc đũa gắp nhân bánh nhồi vào, cuộn lại rồi dùng tay miết. Không biết nàng làm nó như thế nào, một miếng hoành thánh nhỏ hình thỏi được đưa ra khỏi nồi, thao tác tiếp theo cành nhanh khiến người xem hoa cả mắt.
Những chiếc hoành thánh vừa được thả vào nồi, cùng với những con tôm tươi ngon tạo nên một mùi hương ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Hương thơm quyến rũ ấy khiến những người ban đầu chỉ đứng xem nàng bận rộn không công một cách tò mò giờ đây không khỏi thèm thuồng.
“Mùi gì mà thơm quá vậy? Sao lại thơm đến thế!” Một người hít hà nói.
“Trông giống hoành thánh. Trước đây, khi chưa đến giới tu tiên, ta cũng từng ăn hoành thánh nhưng nó không có mùi thơm như thế này. Khi đó nhà nghèo, cả nhà bảy người chỉ được ăn chung một bát hoành thánh. Dù chỉ nếm chút vị thôi nhưng vẫn thấy như món ngon nhất thế gian.” Người kia nói mà mắt đã đỏ hoe vì hương vị nhớ quê nhà này.
Khi nồi hoành thánh đầu tiên đã chín, Tô Cửu định múc ra nhưng chợt nhận ra mình quên mua muôi vớt. Nàng nhớ tới mảnh sắt vụn vừa mua ở lò rèn, quyết định thử chế tạo một chiếc.
Tô Cửu lấy mảnh sắt ra, vận dụng linh lực Kim và bắt đầu tạo hình. Dưới sự tập trung của nàng, từ đống sắt vụn, một chiếc muôi múc nhỏ xinh dần thành hình. Cảnh tượng này khiến đám đông kinh ngạc, hóa ra linh lực có thể được sử dụng như thế này?
Có người thử làm theo, phát hiện tuy cũng có thể thành công, nhưng lại tiêu tốn quá nhiều linh lực mà chẳng mang lại lợi ích gì. Hơn nữa, những món đồ tạo ra không thể dùng để khắc pháp thuật hay chế tạo pháp khí.
“Có bếp lò, có nồi, còn băm thịt. Định nấu ăn à? Muốn nấu ăn thì chẳng phải nên đi Tây Phường sao? Bên đó mới là nơi người phàm tụ tập.”
“Nàng cũng là tu sĩ, chẳng lẽ không biết tu sĩ thường tránh cho cơ thể mình tích tụ tạp chất, đều ăn Tích Cốc Đan à?”
“Nhìn xem nàng làm gì mà chỉ ngửi mùi nhân bánh thôi đã thơm quá trời.”
Những lời bàn tán xung quanh không hề làm ảnh hưởng đến Tô Cửu. Sau khi hoàn thành phần nhân bánh, nàng bắt đầu cán bột.
Cục bột lớn được chia nhỏ thành từng phần, rồi dùng chày cán từ từ, biến chúng thành những miếng bột mỏng hình tròn. Để tránh bị dính, nàng rắc thêm ít bột khô khi cán. Khi đạt được độ mỏng như ý, nàng dùng dao cắt thành các miếng vuông, xếp gọn gàng từng chồng.
Với kinh nghiệm sẵn có, Tô Cửu cán vỏ bánh rất nhanh. Dưới đôi tay khéo léo, những miếng vỏ hoành thánh vuông vức lần lượt được tạo thành, chồng chất ngay ngắn trên bàn.
Từ lúc nhào bột, mọi thao tác của nàng đều uyển chuyển như nước khiến đám đông xung quanh không thể rời mắt. Số người tụ lại xem nàng làm mỗi lúc một đông hơn.
Khi cán đủ số vỏ bánh, Tô Cửu dọn dẹp mặt bàn, lấy đá lửa ra và bỏ vào lò nhỏ. Vận linh lực lên ngón tay, nàng dễ dàng nhóm lửa với một đoá hoa lửa bừng lên. Lửa từ đá lửa này trông chẳng khác gì lửa củi thông thường. Trời, sao thuận tiện ghê vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đặt một chiếc nồi sắt nhỏ lên bếp, thêm nước suối đã mua sẵn. Nước suối này được lấy từ nguồn gần linh tuyền, nghe nói tốt hơn nhiều so với nước thường. Tô Cửu cảm thấy chắc do nước giếng và nước suối khác nhau.
Sau khi thêm tôm với các gia vị cơ bản để nấu súp, nàng cầm đũa lên, tay kia cầm lấy vỏ bánh, chiếc đũa gắp nhân bánh nhồi vào, cuộn lại rồi dùng tay miết. Không biết nàng làm nó như thế nào, một miếng hoành thánh nhỏ hình thỏi được đưa ra khỏi nồi, thao tác tiếp theo cành nhanh khiến người xem hoa cả mắt.
Những chiếc hoành thánh vừa được thả vào nồi, cùng với những con tôm tươi ngon tạo nên một mùi hương ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Hương thơm quyến rũ ấy khiến những người ban đầu chỉ đứng xem nàng bận rộn không công một cách tò mò giờ đây không khỏi thèm thuồng.
“Mùi gì mà thơm quá vậy? Sao lại thơm đến thế!” Một người hít hà nói.
“Trông giống hoành thánh. Trước đây, khi chưa đến giới tu tiên, ta cũng từng ăn hoành thánh nhưng nó không có mùi thơm như thế này. Khi đó nhà nghèo, cả nhà bảy người chỉ được ăn chung một bát hoành thánh. Dù chỉ nếm chút vị thôi nhưng vẫn thấy như món ngon nhất thế gian.” Người kia nói mà mắt đã đỏ hoe vì hương vị nhớ quê nhà này.
Khi nồi hoành thánh đầu tiên đã chín, Tô Cửu định múc ra nhưng chợt nhận ra mình quên mua muôi vớt. Nàng nhớ tới mảnh sắt vụn vừa mua ở lò rèn, quyết định thử chế tạo một chiếc.
Tô Cửu lấy mảnh sắt ra, vận dụng linh lực Kim và bắt đầu tạo hình. Dưới sự tập trung của nàng, từ đống sắt vụn, một chiếc muôi múc nhỏ xinh dần thành hình. Cảnh tượng này khiến đám đông kinh ngạc, hóa ra linh lực có thể được sử dụng như thế này?
Có người thử làm theo, phát hiện tuy cũng có thể thành công, nhưng lại tiêu tốn quá nhiều linh lực mà chẳng mang lại lợi ích gì. Hơn nữa, những món đồ tạo ra không thể dùng để khắc pháp thuật hay chế tạo pháp khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro