Chương 63
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Phu thê hai người đang đi song song trên hành lang thì thấy Trấn Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng lần lượt ra tới, La Ngọc Yến còn đang ở cữ, dù muốn xem náo nhiệt cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực, còn Du Tú là do Trần Bá Tông yêu cầu ở lại trong nhà.
Trần Bá Tông chỉ dám quản thê tử của chính mình chứ nào dám can thiệp tự do của đệ muội Công chúa, hai bên gật đầu chào hỏi xong cùng nhau đến chủ trạch.
Trần Đình Giám và Tôn thị cũng đã đến rồi.
"Lão gia, bên ngoài có người gây sự, bá tánh đã đứng vây quanh bên ngoài rồi." Quản sự canh giữ cửa cũng rất đau đầu.
Trần Đình Giám: "Mở cửa."
Gia chủ có lệnh, quản gia vội vàng kêu hạ nhân ra mở cửa.
Hoa Dương nương vào vai Trần Kính Tông, nhìn ra ngoài cửa, lập tức nhìn thấy đằng trước có một đôi phu thê trẻ tuổi đang quỳ, người nam nhân sắc mặt tang thương, nữ nhân khuôn mặt gầy gò nhưng làn da lại trắng nõn, trên mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy Trần Đình Giám, nữ nhân dập đầu khóc lóc: “Các lão, dân phụ có oan, xin Các lão làm chủ thay dân phụ!"
Trần Đình Giám đi ra cửa, thấy nữ nhân khóc quá thương tâm, vẻ mặt uy nghiêm của ông cũng hòa hoãn vài phần, cúi đầu hỏi: “Nếu đã có oan tình, vì sao ngươi không đến quan phủ trình báo? Lão phu đang trong tang kỳ, không thích hợp làm thay quan phủ.”
Nữ nhân kia quỳ rạp xuống đất, khóc không ngừng: “Bẩm Các lão, người dân nữ muốn tố cáo chính là chất tử của người, Trần Kế Tông. Lúc trước không dám trình báo là vì sợ Các lão ngài bao che chất tử. Mấy ngày trước đây mới nghe nói Các lão đại nghĩa diệt thân tống Tề thị vào đại lao, dân phụ mới sinh ra hy vọng, đặc biệt tới đây thỉnh Các lão chủ trì công đạo cho phu thê dân phụ.”
Trần Đình Giám nhíu mày, nhìn vào phía trong viện.
Phụ tử Trần Đình Thực, Trần Kế Tông vừa lúc chạy tới. Trần Đình Thực không nhận ra người quỳ trên mặt đất, nhưng khi Trần Kế Tông nhìn đến khuôn mặt người nam nhân thì hắn ta kinh ngạc dừng lại, sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Trần Đình Giám thu hồi tầm mắt, tiếp tục hỏi người nữ nhân: “Oan tình của ngươi cụ thể là như thế nào?”
Lời này càng khiến cho tiếng khóc của nữ tử kia càng thêm thê lương, nức nở một lúc lâu, nàng ấy mới có thể miễn cưỡng nói ra một câu rõ ràng hoàn chỉnh: “Dân phụ là người của Triệu gia trấn, 5 năm trước được gả đến trấn này. Vào buổi trưa mồng chín tháng sáu năm trước, dân phụ đang giặt quần áo bên suối, Trần Kế Tông đột nhiên xuất hiện, mạnh bạo kéo dân phụ đến chỗ hẻo lánh… Dân phụ không dám để lộ ra ngoài, không ngờ hắn ta ngày càng quá đáng, tự nhiên liên tiếp tìm đến nhà dân phụ. Một lần bị phu quân dân phụ bắt gặp, Trần Kế Tông thân cường thể tráng, phu quân dân phụ không phải đối thủ của hắn ta nên bị hắn ta đánh gãy một chân, còn tuyên bố nếu nhà dân phụ dám làm lớn chuyện thì hắn lập tức giết phu quân của dân phụ!”
“Nói năng bậy bạ, ta vốn dĩ không quen biết ngươi!”
Trần Kế Tông chạy ra, quỳ gối trước mặt Trần Đình Giám, hồng con mắt bày tỏ trong sạch: “Bá phụ đừng tin nàng ta! Nữ nhân này vừa thấy nương con xảy ra chuyện thì lập tức đến đây vu oan cho con, chính là muốn tìm được chỗ tốt từ Trần gia!"
“Ta không có nói bậy!”
Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Trần Kế Tông thì lập tức giống như phát điên, bổ nhào đến chỗ hắn ta muốn xé áo ra: "Tên súc sinh nhà ngươi đã từng làm nhục ta rất nhiều lần, ta đã từng cắn lên trên lưng ngươi, ngươi có dám để cho Các lão nhìn vết sẹo để kiểm chứng không!"
Trần Kế Tông đột nhiên đẩy nữ nhân này ra: "Trên người ta có rất nhiều vết sẹo, tất cả đều là do thê tử ta để lại, có liên quan gì đến ngươi!"
Bên trong nội viện, Quách thị đã sớm hoa dung thất sắc, lung lay sắp đổ khi nghe nữ nhân kia trần thuật, giờ đây lại phải nghe thấy Trần Kế Tông kéo tên mình ra trước mặt mọi người để làm trò, thậm chí còn là một chuyện khó coi như vậy, Quách thị chỉ cảm thấy một trận máu nóng xộc thẳng lên đại não, sau khi hổ thẹn qua đi thì chỉ còn lại hận ý thấu xương, nàng ấy không kìm được bật khóc quát: "Ta không có! Trần Kế Tông, ngươi không phải là con người nữa thì cũng đừng nghĩ đến việc phá hủy danh dự của ta!"
Sai lầm lớn nhất đời này của nàng ấy chính là nghe theo khuyên bảo của phụ mẫu mà gả vào Trần gia!
Các bá tánh thích nhất là xem náo nhiệt, đặc biệt là gièm pha của các chuyện tư mật nam nữ này, ngay lập tức âm thanh nghị luận của dân chúng dần dần vang lên.
Trần Đình Giám nhắm mắt lại, chỉ vào Trần Kế Tông nói với quản sự: "Trói hắn ta lại, đưa đến từ đường để thẩm vấn."
Trần Bá Tông chỉ dám quản thê tử của chính mình chứ nào dám can thiệp tự do của đệ muội Công chúa, hai bên gật đầu chào hỏi xong cùng nhau đến chủ trạch.
Trần Đình Giám và Tôn thị cũng đã đến rồi.
"Lão gia, bên ngoài có người gây sự, bá tánh đã đứng vây quanh bên ngoài rồi." Quản sự canh giữ cửa cũng rất đau đầu.
Trần Đình Giám: "Mở cửa."
Gia chủ có lệnh, quản gia vội vàng kêu hạ nhân ra mở cửa.
Hoa Dương nương vào vai Trần Kính Tông, nhìn ra ngoài cửa, lập tức nhìn thấy đằng trước có một đôi phu thê trẻ tuổi đang quỳ, người nam nhân sắc mặt tang thương, nữ nhân khuôn mặt gầy gò nhưng làn da lại trắng nõn, trên mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy Trần Đình Giám, nữ nhân dập đầu khóc lóc: “Các lão, dân phụ có oan, xin Các lão làm chủ thay dân phụ!"
Trần Đình Giám đi ra cửa, thấy nữ nhân khóc quá thương tâm, vẻ mặt uy nghiêm của ông cũng hòa hoãn vài phần, cúi đầu hỏi: “Nếu đã có oan tình, vì sao ngươi không đến quan phủ trình báo? Lão phu đang trong tang kỳ, không thích hợp làm thay quan phủ.”
Nữ nhân kia quỳ rạp xuống đất, khóc không ngừng: “Bẩm Các lão, người dân nữ muốn tố cáo chính là chất tử của người, Trần Kế Tông. Lúc trước không dám trình báo là vì sợ Các lão ngài bao che chất tử. Mấy ngày trước đây mới nghe nói Các lão đại nghĩa diệt thân tống Tề thị vào đại lao, dân phụ mới sinh ra hy vọng, đặc biệt tới đây thỉnh Các lão chủ trì công đạo cho phu thê dân phụ.”
Trần Đình Giám nhíu mày, nhìn vào phía trong viện.
Phụ tử Trần Đình Thực, Trần Kế Tông vừa lúc chạy tới. Trần Đình Thực không nhận ra người quỳ trên mặt đất, nhưng khi Trần Kế Tông nhìn đến khuôn mặt người nam nhân thì hắn ta kinh ngạc dừng lại, sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng là trong lòng có quỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Đình Giám thu hồi tầm mắt, tiếp tục hỏi người nữ nhân: “Oan tình của ngươi cụ thể là như thế nào?”
Lời này càng khiến cho tiếng khóc của nữ tử kia càng thêm thê lương, nức nở một lúc lâu, nàng ấy mới có thể miễn cưỡng nói ra một câu rõ ràng hoàn chỉnh: “Dân phụ là người của Triệu gia trấn, 5 năm trước được gả đến trấn này. Vào buổi trưa mồng chín tháng sáu năm trước, dân phụ đang giặt quần áo bên suối, Trần Kế Tông đột nhiên xuất hiện, mạnh bạo kéo dân phụ đến chỗ hẻo lánh… Dân phụ không dám để lộ ra ngoài, không ngờ hắn ta ngày càng quá đáng, tự nhiên liên tiếp tìm đến nhà dân phụ. Một lần bị phu quân dân phụ bắt gặp, Trần Kế Tông thân cường thể tráng, phu quân dân phụ không phải đối thủ của hắn ta nên bị hắn ta đánh gãy một chân, còn tuyên bố nếu nhà dân phụ dám làm lớn chuyện thì hắn lập tức giết phu quân của dân phụ!”
“Nói năng bậy bạ, ta vốn dĩ không quen biết ngươi!”
Trần Kế Tông chạy ra, quỳ gối trước mặt Trần Đình Giám, hồng con mắt bày tỏ trong sạch: “Bá phụ đừng tin nàng ta! Nữ nhân này vừa thấy nương con xảy ra chuyện thì lập tức đến đây vu oan cho con, chính là muốn tìm được chỗ tốt từ Trần gia!"
“Ta không có nói bậy!”
Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Trần Kế Tông thì lập tức giống như phát điên, bổ nhào đến chỗ hắn ta muốn xé áo ra: "Tên súc sinh nhà ngươi đã từng làm nhục ta rất nhiều lần, ta đã từng cắn lên trên lưng ngươi, ngươi có dám để cho Các lão nhìn vết sẹo để kiểm chứng không!"
Trần Kế Tông đột nhiên đẩy nữ nhân này ra: "Trên người ta có rất nhiều vết sẹo, tất cả đều là do thê tử ta để lại, có liên quan gì đến ngươi!"
Bên trong nội viện, Quách thị đã sớm hoa dung thất sắc, lung lay sắp đổ khi nghe nữ nhân kia trần thuật, giờ đây lại phải nghe thấy Trần Kế Tông kéo tên mình ra trước mặt mọi người để làm trò, thậm chí còn là một chuyện khó coi như vậy, Quách thị chỉ cảm thấy một trận máu nóng xộc thẳng lên đại não, sau khi hổ thẹn qua đi thì chỉ còn lại hận ý thấu xương, nàng ấy không kìm được bật khóc quát: "Ta không có! Trần Kế Tông, ngươi không phải là con người nữa thì cũng đừng nghĩ đến việc phá hủy danh dự của ta!"
Sai lầm lớn nhất đời này của nàng ấy chính là nghe theo khuyên bảo của phụ mẫu mà gả vào Trần gia!
Các bá tánh thích nhất là xem náo nhiệt, đặc biệt là gièm pha của các chuyện tư mật nam nữ này, ngay lập tức âm thanh nghị luận của dân chúng dần dần vang lên.
Trần Đình Giám nhắm mắt lại, chỉ vào Trần Kế Tông nói với quản sự: "Trói hắn ta lại, đưa đến từ đường để thẩm vấn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro