Chương 64
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Trần Bá Tông xuất thân là Trạng nguyên, hắn ta ở Hàn Lâm Viện ba năm, sau đó vẫn luôn làm việc tại Đại Lý Tự, ngày thường chuyên xử lý các kiện án và tiếp xúc với các ngục giam khác nhau.
Lần này, Trần Đình Giám vẫn để trưởng tử làm chủ thẩm vụ án này.
Suy xét đến tính bảo mật vụ án của nữ tử này nên bọn người Tôn thị, Hoa Dương, Trần Kính Tông không có theo vào, mà lựa chọn ở lại tiền viện chờ tin tức, mà thê tử Quách thị của Trần Kế Tông đã không còn màng đến danh dự gì nữa, nàng ấy chạy một mạch về Đông viện khóc lóc. Tôn thị vội vàng sai trưởng tức Du Tú qua trấn an nàng ấy, tránh cho Quách thị nghĩ quẩn trong lòng mà làm chuyện ngu ngốc.
Từ đường.
Trần Đình Giám để trưởng tử ngồi ở vị trí chủ vị, ông và đệ đệ Trần Đình Thực ngồi bên cạnh.
Phu thê Triệu thị và Trần Kế Tông đều quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Triệu thị toàn là nước mắt. Từ khi nàng ấy bị Trần Kế Tông vũ nhục thì mỗi đêm đều bị ác mộng dày vò, sau đó trượng phu lại vì vậy mà bị gãy chân, cuộc sống của phu thê hai người ngày càng trở nên tồi tệ, không có cách nào ngọt ngào ân ái như xưa.
Bọn họ e ngại thế lực Trần gia, những tưởng sẽ tiếp nhận sự bất công này nhưng cũng may, ông trời có mắt, Trần Các lão đã quay trở lại!
Hôm qua Triệu thị đi mua thức ăn thì nghe thấy có người nói Trần Các lão đang âm thầm điều tra những việc làm xằng bậy của Tề thị, nhân cơ hội này một lần quét sạch, một năm oán hận của Triệu thị như tro tàn lại cháy, nàng ấy thương lượng với trượng phu, thà rằng thanh danh của mình bị hỏng và phải chịu sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh thì nàng ấy cũng quyết tâm muốn đến Trần gia để giải oan tình!
Nàng ấy nói câu nào, Trần Kế Tông lập tức kiên quyết bác bỏ, phủ nhận câu đó.
Bởi vì sự việc đã xảy ra vào năm ngoái, cái gọi là vết trầy xước và vết cắn trên cơ thể không thể được sử dụng để làm bằng chứng.
Khi Trần Bá Tông hỏi Triệu thị có bằng chứng nào khác không, trong mắt Trần Kế Tông lóe lên một tia tự mãn, chuyện như vậy làm sao có thể để lại dấu vết, trừ khi có người bắt được tại hiện trường?
Triệu thị vừa khóc lóc vừa lấy ra một cái tay nải, trong đó có hai miếng ngọc bội bị vỡ: “Món đồ này là do lần đầu tiên hắn ta đến nhà ta đã làm rơi khi ta chống cự!”
Trần Kế Tông chế nhạo: “Ngọc bội này ta làm mất từ lâu rồi, hóa ra là do ngươi nhặt được lại còn tham lam chiếm làm của riêng.”
Triệu thị: “Sau lưng ngươi có một cái bớt màu xám to bằng đồng xu!”
Trần Kế Tông: “Khi còn nhỏ ta thường tắm sông, bị trượng phu của ngươi nhìn thấy, bây giờ lại dùng nó để vu oan cho ta.”
Triệu thị tức giận đến run cả người!
Trần Đình Thực nhìn nhi tử rồi lại nhìn Triệu thị, hai tay đặt trên đầu gối của ông ta không ngừng run rẩy. Ông ta không muốn tin nhi tử mình làm chuyện còn hơn cả cầm thú như vậy, nhưng nước mắt và sự phẫn nộ của Triệu thị, dường như không phải là giả.
Ngay khi Trần Kế Tông khăn khăn vu khống Triệu thị, Triệu thị nhìn trượng phu, đột nhiên cúi đầu, nước mắt lặng lẽ lăn dài, giọng nói buồn bã và tuyệt vọng: “Các lão, bên cạnh Trần Kế Tông có một người hầu tên là Lưu Thắng, lần đầu tiên hắn ta làm nhục dân phụ ở bên dòng suối, Lưu Thắng chính là đồng phạm của hắn.”
Trượng phu nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt lao về phía Trần Kế Tông!
Ngay khi Trần Kế Tông chuẩn bị đánh trả, Trần Đình Giám đã đập bàn một cách thô bạo!
Lần này, Trần Đình Giám vẫn để trưởng tử làm chủ thẩm vụ án này.
Suy xét đến tính bảo mật vụ án của nữ tử này nên bọn người Tôn thị, Hoa Dương, Trần Kính Tông không có theo vào, mà lựa chọn ở lại tiền viện chờ tin tức, mà thê tử Quách thị của Trần Kế Tông đã không còn màng đến danh dự gì nữa, nàng ấy chạy một mạch về Đông viện khóc lóc. Tôn thị vội vàng sai trưởng tức Du Tú qua trấn an nàng ấy, tránh cho Quách thị nghĩ quẩn trong lòng mà làm chuyện ngu ngốc.
Từ đường.
Trần Đình Giám để trưởng tử ngồi ở vị trí chủ vị, ông và đệ đệ Trần Đình Thực ngồi bên cạnh.
Phu thê Triệu thị và Trần Kế Tông đều quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Triệu thị toàn là nước mắt. Từ khi nàng ấy bị Trần Kế Tông vũ nhục thì mỗi đêm đều bị ác mộng dày vò, sau đó trượng phu lại vì vậy mà bị gãy chân, cuộc sống của phu thê hai người ngày càng trở nên tồi tệ, không có cách nào ngọt ngào ân ái như xưa.
Bọn họ e ngại thế lực Trần gia, những tưởng sẽ tiếp nhận sự bất công này nhưng cũng may, ông trời có mắt, Trần Các lão đã quay trở lại!
Hôm qua Triệu thị đi mua thức ăn thì nghe thấy có người nói Trần Các lão đang âm thầm điều tra những việc làm xằng bậy của Tề thị, nhân cơ hội này một lần quét sạch, một năm oán hận của Triệu thị như tro tàn lại cháy, nàng ấy thương lượng với trượng phu, thà rằng thanh danh của mình bị hỏng và phải chịu sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh thì nàng ấy cũng quyết tâm muốn đến Trần gia để giải oan tình!
Nàng ấy nói câu nào, Trần Kế Tông lập tức kiên quyết bác bỏ, phủ nhận câu đó.
Bởi vì sự việc đã xảy ra vào năm ngoái, cái gọi là vết trầy xước và vết cắn trên cơ thể không thể được sử dụng để làm bằng chứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Trần Bá Tông hỏi Triệu thị có bằng chứng nào khác không, trong mắt Trần Kế Tông lóe lên một tia tự mãn, chuyện như vậy làm sao có thể để lại dấu vết, trừ khi có người bắt được tại hiện trường?
Triệu thị vừa khóc lóc vừa lấy ra một cái tay nải, trong đó có hai miếng ngọc bội bị vỡ: “Món đồ này là do lần đầu tiên hắn ta đến nhà ta đã làm rơi khi ta chống cự!”
Trần Kế Tông chế nhạo: “Ngọc bội này ta làm mất từ lâu rồi, hóa ra là do ngươi nhặt được lại còn tham lam chiếm làm của riêng.”
Triệu thị: “Sau lưng ngươi có một cái bớt màu xám to bằng đồng xu!”
Trần Kế Tông: “Khi còn nhỏ ta thường tắm sông, bị trượng phu của ngươi nhìn thấy, bây giờ lại dùng nó để vu oan cho ta.”
Triệu thị tức giận đến run cả người!
Trần Đình Thực nhìn nhi tử rồi lại nhìn Triệu thị, hai tay đặt trên đầu gối của ông ta không ngừng run rẩy. Ông ta không muốn tin nhi tử mình làm chuyện còn hơn cả cầm thú như vậy, nhưng nước mắt và sự phẫn nộ của Triệu thị, dường như không phải là giả.
Ngay khi Trần Kế Tông khăn khăn vu khống Triệu thị, Triệu thị nhìn trượng phu, đột nhiên cúi đầu, nước mắt lặng lẽ lăn dài, giọng nói buồn bã và tuyệt vọng: “Các lão, bên cạnh Trần Kế Tông có một người hầu tên là Lưu Thắng, lần đầu tiên hắn ta làm nhục dân phụ ở bên dòng suối, Lưu Thắng chính là đồng phạm của hắn.”
Trượng phu nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt lao về phía Trần Kế Tông!
Ngay khi Trần Kế Tông chuẩn bị đánh trả, Trần Đình Giám đã đập bàn một cách thô bạo!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro