Chương 741
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Tôn thị phàn nàn với nhi tức Trưởng công chúa: “Không biết ông ấy để râu dài như thế làm gì, gây biết bao phiền phức cho ta.”
Trần Đình Giám bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoa Dương lo lắng đi tới nhưng lại bị giọng điệu nhạo báng của bà bà làm bật cười.
Bảo Gia nhận chén thuốc trong tay tổ mẫu, hoạt bát nói: “Tổ mẫu sợ phiền phức nhưng con không sợ, để con đút thuốc cho tổ phụ đi.”
Trần Đình Giám vội la lên: “Để tổ phụ tự uống, Tiểu Cửu mau dừng tay.”
Bảo Gia bưng bát rất vững: “Ngài khách sáo với tôn nữ làm gì, con đâu phải là mẫu thân của con đâu.”
Trần Đình Giám nhanh chóng liếc nhìn Trưởng công chúa ngồi ở phía không xa.
Hoa Dương cười nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà phụ thân còn khách sáo với nhi tức làm gì nữa.”
Tôn thị nói: “Không phải khách sáo, mà Trưởng công chúa là nữ nhi mà tiên đế sủng ái nhất. Tổ tiên của Trần gia làm nghề trồng trọt, hồi nhỏ lão già cũng đã làm việc nhà nông, đột nhiên có một nhi tức như con, ông ấy mới tôn trọng như thế.”
Bảo Gia vừa đút tổ phụ uống thuốc vừa xen vào nói: “Tổ phụ tổ mẫu và cả đám Đại bá phụ đều có thái độ với mẫu thân giống nhau, vì sao phụ thân con lại khác?”
Tôn thị: “Cho nên phụ thân con mới có thể làm Phò mã, tốt số trời sinh.”
Bảo Gia: “Cũng có công lao của tổ phụ. Không có tổ phụ vào các trước, ai biết phụ thân con là ai.”
Tôn thị: “Tiểu Cửu, con cứ nói y hệt như vậy trước mặt phụ thân đi, xem phụ thân con có bị đâm thủng lớp da mặt dày ấy không.”
Bảo Gia: “Con đâu có ngốc, con sẽ không giúp tổ mẫu bắt nạt phụ thân con đâu. Ngài có nhiều con trai, ngài không đau lòng, nhưng con chỉ có một người phụ thân thôi.”
Tôn thị: ...
Trần Đình Giám cười đến mức chòm râu run rẩy.
Sau khi uống hết một bát thuốc, Nguyên Hữu Đế đến, quản sự dẫn hắn đến thẳng Xuân Hòa Đường luôn.
Bảo Gia và tổ mẫu ra ngoài nghênh đón cữu cữu, Hoa Dương thì ngồi bên cạnh giường.
Thừa dịp người còn chưa vào, Trần Đình Giám thấp giọng nói: “Trưởng công chúa cũng nên ra ngoài nghênh đón Hoàng thượng đi.”
Hoa Dương cười: “Ngài đã bệnh nặng đến mức này mà còn muốn dạy nhi tức quy tắc sao?”
Trần Đình Giám chỉ lắc đầu.
Hoa Dương khăng khăng không đi chào đón. Nàng không tin đệ đệ còn có thể vì chuyện cỏn con này mà ghi nàng vào sổ đen của mình.
Nguyên Hữu Đế không coi ai ra gì, đi vào chào hỏi với tỷ tỷ rồi ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Trần Đình Giám dò xét: “Ta thấy khí sắc của người vẫn tốt mà, chẳng lẽ già rồi nên muốn lười biếng sao?”
Trần Đình Giám ho khan một cái, thở dài nói: “Thật sự thần không làm nổi nữa, xin Hoàng thượng thông cảm, phê chuẩn cho thần cáo lão hồi hương.”
Nguyên Hữu Đế bảo thái y bắt mạch cho Trần Đình Giám.
Sau khi bắt mạch xong, Nguyên Hữu Đế liếc mắt ra hiệu với hai thái y kia.
.
Hoa Dương đi cùng đệ đệ đến nhà chính. Nghe thái y suy đoán thì chương phụ chỉ còn tuổi thọ nhiều nhất là một năm, nếu như nghỉ ngơi không tốt, có lẽ ngay cả một năm cũng không trụ nổi.
Hoa Dương từ từ ngồi xuống ghế.
Nguyên Hữu Đế nhìn về phía tỷ tỷ.
Hoa Dương khoát tay: “Đệ có thể ra ngoài được một chuyến cũng không dễ, nói chuyện nhiều với Các lão chút đi, tỷ ngồi một mình một lát.”
Nguyên Hữu Đế vỗ vai tỷ tỷ rồi đi ra khỏi phòng.
Hắn an ủi lão đầu vài câu, Trần Đình Giám lại ra vẻ coi nhẹ chuyện sinh tử: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, Hoàng thượng không cần đau lòng vì thần.”
Trần Đình Giám bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoa Dương lo lắng đi tới nhưng lại bị giọng điệu nhạo báng của bà bà làm bật cười.
Bảo Gia nhận chén thuốc trong tay tổ mẫu, hoạt bát nói: “Tổ mẫu sợ phiền phức nhưng con không sợ, để con đút thuốc cho tổ phụ đi.”
Trần Đình Giám vội la lên: “Để tổ phụ tự uống, Tiểu Cửu mau dừng tay.”
Bảo Gia bưng bát rất vững: “Ngài khách sáo với tôn nữ làm gì, con đâu phải là mẫu thân của con đâu.”
Trần Đình Giám nhanh chóng liếc nhìn Trưởng công chúa ngồi ở phía không xa.
Hoa Dương cười nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà phụ thân còn khách sáo với nhi tức làm gì nữa.”
Tôn thị nói: “Không phải khách sáo, mà Trưởng công chúa là nữ nhi mà tiên đế sủng ái nhất. Tổ tiên của Trần gia làm nghề trồng trọt, hồi nhỏ lão già cũng đã làm việc nhà nông, đột nhiên có một nhi tức như con, ông ấy mới tôn trọng như thế.”
Bảo Gia vừa đút tổ phụ uống thuốc vừa xen vào nói: “Tổ phụ tổ mẫu và cả đám Đại bá phụ đều có thái độ với mẫu thân giống nhau, vì sao phụ thân con lại khác?”
Tôn thị: “Cho nên phụ thân con mới có thể làm Phò mã, tốt số trời sinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Gia: “Cũng có công lao của tổ phụ. Không có tổ phụ vào các trước, ai biết phụ thân con là ai.”
Tôn thị: “Tiểu Cửu, con cứ nói y hệt như vậy trước mặt phụ thân đi, xem phụ thân con có bị đâm thủng lớp da mặt dày ấy không.”
Bảo Gia: “Con đâu có ngốc, con sẽ không giúp tổ mẫu bắt nạt phụ thân con đâu. Ngài có nhiều con trai, ngài không đau lòng, nhưng con chỉ có một người phụ thân thôi.”
Tôn thị: ...
Trần Đình Giám cười đến mức chòm râu run rẩy.
Sau khi uống hết một bát thuốc, Nguyên Hữu Đế đến, quản sự dẫn hắn đến thẳng Xuân Hòa Đường luôn.
Bảo Gia và tổ mẫu ra ngoài nghênh đón cữu cữu, Hoa Dương thì ngồi bên cạnh giường.
Thừa dịp người còn chưa vào, Trần Đình Giám thấp giọng nói: “Trưởng công chúa cũng nên ra ngoài nghênh đón Hoàng thượng đi.”
Hoa Dương cười: “Ngài đã bệnh nặng đến mức này mà còn muốn dạy nhi tức quy tắc sao?”
Trần Đình Giám chỉ lắc đầu.
Hoa Dương khăng khăng không đi chào đón. Nàng không tin đệ đệ còn có thể vì chuyện cỏn con này mà ghi nàng vào sổ đen của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Hữu Đế không coi ai ra gì, đi vào chào hỏi với tỷ tỷ rồi ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Trần Đình Giám dò xét: “Ta thấy khí sắc của người vẫn tốt mà, chẳng lẽ già rồi nên muốn lười biếng sao?”
Trần Đình Giám ho khan một cái, thở dài nói: “Thật sự thần không làm nổi nữa, xin Hoàng thượng thông cảm, phê chuẩn cho thần cáo lão hồi hương.”
Nguyên Hữu Đế bảo thái y bắt mạch cho Trần Đình Giám.
Sau khi bắt mạch xong, Nguyên Hữu Đế liếc mắt ra hiệu với hai thái y kia.
.
Hoa Dương đi cùng đệ đệ đến nhà chính. Nghe thái y suy đoán thì chương phụ chỉ còn tuổi thọ nhiều nhất là một năm, nếu như nghỉ ngơi không tốt, có lẽ ngay cả một năm cũng không trụ nổi.
Hoa Dương từ từ ngồi xuống ghế.
Nguyên Hữu Đế nhìn về phía tỷ tỷ.
Hoa Dương khoát tay: “Đệ có thể ra ngoài được một chuyến cũng không dễ, nói chuyện nhiều với Các lão chút đi, tỷ ngồi một mình một lát.”
Nguyên Hữu Đế vỗ vai tỷ tỷ rồi đi ra khỏi phòng.
Hắn an ủi lão đầu vài câu, Trần Đình Giám lại ra vẻ coi nhẹ chuyện sinh tử: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, Hoàng thượng không cần đau lòng vì thần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro