Chương 742
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Nguyên Hữu Đế nhìn lão đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Trẫm đau lòng cho chính trẫm thôi. Nếu tiên sinh đi, ai còn có thể phụ tá trẫm được như tiên sinh.”
Trần Đình Giám: “Không phải còn có Hà Các lão hay sao.”
Nguyên Hữu Đế: “Ông ấy? Nếu không có ngài, ông ấy đã bị người ta hãm hại không biết đi đến đâu rồi.”
Trần Đình Giám: “Thần cũng không chỉ có một lần muốn xa lánh ông ấy, chỉ là có người bảo vệ ông ấy thôi.”
Nguyên Hữu Đế: “Thôi, không nhắc đến ông ấy nữa. Nếu trẫm đồng ý cho tiên sinh từ quan, tiên sinh có ý định gì không, người muốn về Lăng Châu thật sao?”
Trần Đình Giám định vuốt râu, khi sờ đến chòm râu mới phát hiện chòm râu đã bị thê tử buộc lại, không thể làm gì khác hơn là thả tay xuống, cười nói: “Lúc thần còn trẻ, thần đã từng đi chu du khắp nơi. Lần này thần muốn đi du lịch khắp cả nước, từ kinh thành xuôi về nam, đi qua Giang Nam rồi đến Quảng Đông, đi qua Quảng Tây, Quý Châu, Tứ Xuyên, Hồ Quảng, dừng ở Lăng Châu một thời gian rồi tiếp tục lên Bắc, qua Hà Nam, Thiểm Tây, Sơn Tây, cuối cùng trở về kinh thành.”
Nguyên Hữu Đế: “Tiên sinh có ước mơ lớn thật đấy, chỉ sợ sức khỏe của người không theo kịp thôi.”
Trần Đình Giám: “Có xe ngựa thay đi bộ, có cả người hầu phục dịch, Hoàng thượng không cần lo lắng.”
Nguyên Hữu Đế: “Người định đi cùng với ai?”
Trần Đình Giám: “Ai cũng có việc của mình nên thần chỉ đi cùng thê tử và Tam Lang thôi. Tam Lang không phải loại người ham học, mang theo một người có sức khỏe tốt sẽ giúp ích được rất nhiều.”
Nguyên Hữu Đế nghĩ tới ba tôn tử của lão đầu. Đại Lang miễn cưỡng thi đỗ được tiến sĩ, tính cách lại quá trung hậu trung thực, tiền đồ có hạn. Nhị Lang thì thông minh thật, thi đỗ được Thám Hoa, chỉ là Nhị Lang có chút tự phụ, khó mà làm nổi việc lớn. Tam Lang càng không cần phải nói, muốn đi Võ Đường với Phò mã nhưng lại không có mưu trí như Phò mã.
Có đôi khi Nguyên Hữu Đế sẽ tiếc thay cho lão đầu, có đôi khi lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Trần Bá Tông sẽ là thủ phụ tiếp theo, nhưng vinh quang của Trần gia sẽ dừng ở thế hệ Trần Bá Tông, tốt quá hoá dở.
Nhưng chỉ cần huyết mạch của Trần gia có thể kéo dài tiếp, không chừng đến đời nào đó sẽ xuất hiện một người xuất sắc, yêu nước thương dân như lão đầu.
.
Trần Đình Giám dưỡng bệnh mãi, cuối cùng cũng qua được cơn phong hàn này.
Trước khi rời kinh, ông gọi con cháu đến bên cạnh, dặn dò vài câu.
“Lão Đại uy nghiêm có thừa, chỉ là cứng quá thì gãy, bây giờ triều đình đang đi đến giai đoạn củng cố, phải khôn khéo đưa đẩy một chút, con nên thường xuyên thương lượng với tam đệ chút.”
“Vâng.”
“Lão Tam rất thông minh, chỉ là không có uy quyền như đại ca, con phải dốc hết sức giúp đỡ đại ca của con, nhất định không thể giành công rồi tự phụ, hoạ từ trong nhà mà ra.”
“Phụ thân yên tâm, nhi tử đã hiểu.”
Trần Đình Giám lại nhìn về phía lão Tứ nhà mình.
Trần Kính Tông không nói gì.
Trần Đình Giám: “Lại có chiến sự nữa rồi. Còn đừng chỉ nghĩ đến việc lập công, nghĩ thêm đến cả Trưởng công chúa và Tiểu Cửu, bình an là tốt rồi.”
Trần Kính Tông nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Con biết rồi.”
Trần Đình Giám không còn lời gì để dặn dò.
Ngày hai phu thê và Tam Lang rời kinh, cả nhà đều ra khỏi thành đưa tiễn. Hà Thanh Hiền dẫn theo mấy vị Các lão tới, Nguyên Hữu Đế cũng đợi ở đó lâu rồi.
Trần Đình Giám: “Không phải còn có Hà Các lão hay sao.”
Nguyên Hữu Đế: “Ông ấy? Nếu không có ngài, ông ấy đã bị người ta hãm hại không biết đi đến đâu rồi.”
Trần Đình Giám: “Thần cũng không chỉ có một lần muốn xa lánh ông ấy, chỉ là có người bảo vệ ông ấy thôi.”
Nguyên Hữu Đế: “Thôi, không nhắc đến ông ấy nữa. Nếu trẫm đồng ý cho tiên sinh từ quan, tiên sinh có ý định gì không, người muốn về Lăng Châu thật sao?”
Trần Đình Giám định vuốt râu, khi sờ đến chòm râu mới phát hiện chòm râu đã bị thê tử buộc lại, không thể làm gì khác hơn là thả tay xuống, cười nói: “Lúc thần còn trẻ, thần đã từng đi chu du khắp nơi. Lần này thần muốn đi du lịch khắp cả nước, từ kinh thành xuôi về nam, đi qua Giang Nam rồi đến Quảng Đông, đi qua Quảng Tây, Quý Châu, Tứ Xuyên, Hồ Quảng, dừng ở Lăng Châu một thời gian rồi tiếp tục lên Bắc, qua Hà Nam, Thiểm Tây, Sơn Tây, cuối cùng trở về kinh thành.”
Nguyên Hữu Đế: “Tiên sinh có ước mơ lớn thật đấy, chỉ sợ sức khỏe của người không theo kịp thôi.”
Trần Đình Giám: “Có xe ngựa thay đi bộ, có cả người hầu phục dịch, Hoàng thượng không cần lo lắng.”
Nguyên Hữu Đế: “Người định đi cùng với ai?”
Trần Đình Giám: “Ai cũng có việc của mình nên thần chỉ đi cùng thê tử và Tam Lang thôi. Tam Lang không phải loại người ham học, mang theo một người có sức khỏe tốt sẽ giúp ích được rất nhiều.”
Nguyên Hữu Đế nghĩ tới ba tôn tử của lão đầu. Đại Lang miễn cưỡng thi đỗ được tiến sĩ, tính cách lại quá trung hậu trung thực, tiền đồ có hạn. Nhị Lang thì thông minh thật, thi đỗ được Thám Hoa, chỉ là Nhị Lang có chút tự phụ, khó mà làm nổi việc lớn. Tam Lang càng không cần phải nói, muốn đi Võ Đường với Phò mã nhưng lại không có mưu trí như Phò mã.
Có đôi khi Nguyên Hữu Đế sẽ tiếc thay cho lão đầu, có đôi khi lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Trần Bá Tông sẽ là thủ phụ tiếp theo, nhưng vinh quang của Trần gia sẽ dừng ở thế hệ Trần Bá Tông, tốt quá hoá dở.
Nhưng chỉ cần huyết mạch của Trần gia có thể kéo dài tiếp, không chừng đến đời nào đó sẽ xuất hiện một người xuất sắc, yêu nước thương dân như lão đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
Trần Đình Giám dưỡng bệnh mãi, cuối cùng cũng qua được cơn phong hàn này.
Trước khi rời kinh, ông gọi con cháu đến bên cạnh, dặn dò vài câu.
“Lão Đại uy nghiêm có thừa, chỉ là cứng quá thì gãy, bây giờ triều đình đang đi đến giai đoạn củng cố, phải khôn khéo đưa đẩy một chút, con nên thường xuyên thương lượng với tam đệ chút.”
“Vâng.”
“Lão Tam rất thông minh, chỉ là không có uy quyền như đại ca, con phải dốc hết sức giúp đỡ đại ca của con, nhất định không thể giành công rồi tự phụ, hoạ từ trong nhà mà ra.”
“Phụ thân yên tâm, nhi tử đã hiểu.”
Trần Đình Giám lại nhìn về phía lão Tứ nhà mình.
Trần Kính Tông không nói gì.
Trần Đình Giám: “Lại có chiến sự nữa rồi. Còn đừng chỉ nghĩ đến việc lập công, nghĩ thêm đến cả Trưởng công chúa và Tiểu Cửu, bình an là tốt rồi.”
Trần Kính Tông nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Con biết rồi.”
Trần Đình Giám không còn lời gì để dặn dò.
Ngày hai phu thê và Tam Lang rời kinh, cả nhà đều ra khỏi thành đưa tiễn. Hà Thanh Hiền dẫn theo mấy vị Các lão tới, Nguyên Hữu Đế cũng đợi ở đó lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro