Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)

Sang Linh Sư

Trư Mục 200 Cân

2024-10-05 23:48:00

Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm mà cạn lời, uy chấn chư giới không phải là giấc mộng của mỗi nam nhân sao.

“Từ đại ca, ta cảm thấy với bản lĩnh của ngươi, cuối cùng nhất định có thể phi thăng Tiên giới, trở thành vị sư tổ thứ ba mươi chín của Thiên Khuyết môn chúng ta.”

“Đến lúc đó, ta có thể làm đệ tử của ngươi, cùng ngươi phi thăng Tiên giới.”

Vương Vũ Luân nói với vẻ mặt ước ao, ở Phi Vũ giới, khi vượt qua thiên kiếp cuối cùng phi thăng lên, ý chí thế giới có thể cho phép mang theo hai tu sĩ có tu vi không thấp hơn Nguyên Anh cùng phi thăng lên Tiên giới.

Lúc này Từ Phàm đang quay thịt nướng, liếc nhìn Vương Vũ Luân một cái.

“Ngươi vẫn còn hướng tới Tiên giới, ngươi không biết rằng, Tiên giới là thế giới còn tàn khốc hơn sao.”

“Nói không chừng nơi đó là một địa ngục đối với người tu chân.” Từ Phàm nói lên một quyển tiểu thuyết mà hắn từng đọc ở kiếp trước.

“Sao thế được, nơi đó là nơi mà người tu chân chúng ta cả đời đều mơ tới.”

“Đó là ngươi thôi.” Từ Phàm nói.

Sợ là phi thăng lên Tiên giới, thì vẫn là cá mặn như thường sao.

Từ Phàm lấy hai cái đĩa, đầu ngón tay phun ra phong nhận sắc bén, trực tiếp chia thịt nướng thành hai phần, sắp vào hai chiếc đĩa.

Ngón tay hóa thành tàn ảnh xẹt qua hai cái đĩa, thịt nướng trong đĩa biến thành vô số miếng nhỏ trong phút chốc.

Vương Vũ Luân thấy cảnh này, đồng tử co lại, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Hắn dám chắc chắn, cho dù hắn thăng cấp đến Luyện Khí kỳ cấp cao, cũng không thể đạt đến trình độ như Từ Phàm có thể vận dụng thuật pháp một cách tinh diệu như vậy.

“Nào, ăn thịt đi, thịt đùi của yêu thú Luyện Khí tầng sáu rất bổ dưỡng.” Từ Phàm cười nói.

Vương Vũ Luân nhận lấy thịt nướng, đột nhiên nghiêm túc nói: “Từ đại ca, ta có thể bái ngươi làm sư phụ không?”

“Ngươi, bái ta làm sư phụ, đầu óc ngươi không có vấn đề chứ.”

“Không phải ngươi nói, ngươi có cơ hội tiến vào Giáp Tự đường, để đại năng Luyện Hư đích thân chỉ dạy ngươi sao.” Từ Phàm kinh ngạc nhìn Vương Vũ Luân nói.

“Từ ca, ngươi biết không, ta sinh ra trong một thế gia tu chân loại hình nhỏ, tuy rằng tu vi cao nhất của nhà ta chỉ là một vị Kim Đan kỳ.”

“Nhưng tổ tiên ta từng xuất hiện tu sĩ Phân Thần.”

Vương Vũ Luân nói xong rồi nhìn Từ Phàm.

Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nổi hứng thú.

“Sau đó, ngươi muốn nói gì.”

“Tuy rằng cuối cùng gia tộc ta sa sút, nhưng ghi chép của vị lão tổ Phân Thần đó để lại, để cả gia tộc ta thỉnh thoảng đọc mở mang tầm mắt.”

“Thế giới này của chúng ta tên là Phi Vũ giới, là thế giới Trung Thiên.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Còn Tiên giới lại là thế giới Đại Thiên.”

“Từ đại ca, thực ra ngươi nói đúng, Tiên giới là một thế giới tàn khốc hơn.”

Vương Vũ Luân ưỡn thẳng người tiếp tục nói: “Khu vực Thiên Khuyết môn chúng ta là khu vực khá bần hàn của Phi Vũ giới.”

“Ở đại lục trung tâm, nơi đó mới là Thánh địa của người tu tiên.”

“Đại lục trung tâm, chỉ riêng môn phái sở hữu tu sĩ Đại Thừa không dưới trăm môn phái.”

“Môn phái hàng đầu ở đó, Thiên Vũ môn, càng là môn phái thực lực mạnh nhất trong Phi Vũ giới.”

Cùng với lời giảng giải của Vương Vũ Luân, Từ Phàm càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc tên tiểu tử này muốn nói gì, sao cứ có cảm giác nói hồi lâu cũng không nói đến trọng điểm, nhưng những kiến thức thế giới này cũng không nghe vô ích.

“Ở đại lục trung tâm, tu sĩ nơi đó đã nghiên cứu công pháp và thuật pháp tu chân đến thực chất, hơn nữa còn dung hợp sáng tạo ra công pháp và thuật pháp mới.”

“Ở đó, người chuyên sáng tạo công pháp và thuật pháp được vinh danh là Sang Linh sư, địa vị còn cao hơn so với Luyện Đan sư và Luyện Khí sư đỉnh cấp.”

“Tổ tiên của ta có viết, hắn tận mắt nhìn thấy thiên kiêu Luyện Khí kỳ của môn phái có Sang Linh sư đỉnh cấp giết yêu thú Trúc Cơ kỳ.”

Lúc này, hai mắt Vương Vũ Luân sáng ngời nhìn Từ Phàm, ánh mắt này, lại khiến hắn cảm hơi chói mắt.

“Từ đại ca, ngươi bẩm sinh đã có thiên phú làm Sang Linh sư.”

“Hai ngọc giản thuật pháp mà ngươi cho ta, có phải ngươi tự sáng tạo ra hay không, ta dám khẳng định, trong Thiên Khuyết môn chúng ta tuyệt đối không có thuật công sát Luyện Khí kỳ mạnh như vậy.”

“Cho nên, ta muốn bái Từ đại ca làm sư phụ.”

Vương Vũ Luân nói xong thì đứng lên, muốn hành lễ sư đồ.

Đúng lúc này, từng bóng đen hình rắn từ dưới chân bò lên quấn lấy Vương Vũ Luân, phút chốc đã trói hắn thành cái bánh chưng.

“Muốn bái ta làm sư, nằm mơ đi, ngươi đã qua mười tám tuổi, không thể bái sư.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân thản nhiên nói.

“Nhưng chuyện ta có thiên phú Sang Linh sư, ngươi đã biết rồi.”

Lúc này, Từ Phàm đưa ngón trỏ ra, đầu ngón tay vụt ra tử quang kiều diễm, điểm về phía Vương Vũ Luân.

Giờ tới Vương Vũ Luân không nhịn nổi, không phải muốn giết ta diệt khẩu chứ.

“Từ đại ca, ngươi là người ta tin tưởng nhất, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngươi có bí mật về Sang Linh sư.”

“Đừng diệt khẩu chứ.” Vương Vũ Luân vội vàng hét lớn, cảm giác mình hơi lật xe.

“Giết người, sao thế được, ta chỉ là đệ tử ngoại môn nhỏ bé, sao lại giết người được.”

Nói xong, ngón tay Từ Phàm điểm về phía giữa hai lông mày của Vương Vũ Luân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


‘Rắc ~’

Đầu ngón tay Từ Phàm điểm tới giữa đôi lông mày của Vương Vũ Luân, một luồng tử quang tiến vào trong đầu của Vương Vũ Luân, bắt đầu thay đổi trí nhớ của hắn.

Chỉ trong phút chốc, biểu cảm của Vương Vũ Luân bình tĩnh trở lại, trói buộc trên người được Từ Phàm cởi bỏ.

“Từ đại ca, vừa nãy ta nói đến đâu rồi.” Vương Vũ Luân nói.

“Ngươi nói, ngươi muốn vào Giáp Tự đường, muốn theo ta học mấy kỹ năng đặc biệt.” Từ Phàm thuận miệng nói, bắt đầu tấn công thịt nướng trong đĩa.

“Đúng, hy vọng Từ đại ca giúp ta.”

Vương Vũ Luân nói xong, lại đứng lên khom lưng với Từ Phàm.

Đây là tật xấu chung của người cổ đại sao, không phải quỳ xuống thì là khom lưng.

“Được rồi được rồi, không phải chỉ là mấy kỹ năng đặc biệt sao, ta giúp ngươi, quá đơn giản.” Từ Phàm tùy tiện nói.

Hắn đã thay đổi ký ức liên quan đến Sang Linh sư trong đầu Từ Phàm, về sau cho dù có người có thể nhắc tới Sang Linh sư, hắn cũng sẽ tự động bỏ qua Từ Phàm.

Linh quang điểm vào giữa hai lông mày của Vương Vũ Luân, là thuật pháp mà Từ Phàm sáng tạo ra thông qua Mê Hồn thuật và ảo thuật tinh thần.

Sang Linh sư nghe có vẻ rất là lợi hại, lúc đầu Từ Phàm muốn đến đại lục trung tâm, thể hiện thiên phú Sang Linh sư, gia nhập môn phái mạnh nhất.

Nhưng sau đó hắn thay đổi suy nghĩ, từ Thiên Khuyết môn đến đại lục trung tâm không biết bao nhiêu vạn kilomet, trên đường còn không biết có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, cuối cùng suy nghĩ lại hắn vẫn từ bỏ.

Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, dù sao sống được thì mới có thể tăng thực lực.

“Ăn thịt nướng trước đi, chuyện tuyệt chiêu không gấp.”

“Được.”

Ăn uống một trận thỏa thích, Vương Vũ ưỡn cái bụng no nê, cầm một miếng ngọc giản thỏa mãn ra về.

Lúc này là đêm khuya.

Từ Phàm trở lại phòng trong lấy ra một cuốn sổ ghi chép kiến thức hiểu biết trên thế giới, viết lại chuyện hôm nay nghe thấy.

“Thế giới này, hình như phức tạp hơn ta nghĩ, Thiên Khuyết môn được khen là có thực lực mạnh mẽ, nhưng giờ xem ra con không được cho vô bảng xếp hạng.”

“Sang Linh sư, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến, nhưng cũng rất hợp lý.”

“Thuật pháp của thế giới tu tiên không phải là tự dưng xuất hiện.”

“Nấc ~ nấc ~”

Từ Phàm hơi say.

“Hôm nay không tu luyện, làm biếng một chút, dù sao cố gắng tu luyện cũng vô dụng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)

Số ký tự: 0