Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)

Trương Vi Vân

Trư Mục 200 Cân

2024-10-05 23:48:00

Sáng sớm, trên bầu trời mưa bay lất phất.

Từ Phàm đội lồng không khí chuyên môn phòng mưa đuổi về phía sơn cốc sơ học của Thiên Khuyết môn, nơi đó là nơi học tập của đệ tử mới nhập môn.

Trong Thiên Khuyết môn, tất cả Luyện Khí sơ kỳ đều được sắp xếp ở trong một sơn cốc to lớn, mỗi năm chỉ thu nhận mấy nghìn đệ tử.

Trong một sơn cốc ở nơi sâu trên núi cao, một toà thành trì to lớn xuất hiện ở trong mắt Từ Phàm, nơi này không chỉ có đệ tử nhập môn mới, càng nhiều hơn là người bình thường phục vụ cho tông môn và một vài người tu chân không có hy vọng thăng cấp.

Mỗi lần Từ Phàm nhìn thấy bức tường thành khổng lồ này đều sẽ cảm thán.

“Tường thành cao lớn có tác dụng quái gì chứ.”

Chỗ cổng thành, Từ Phàm móc ra lệnh bài tiến vào trong thành, đi về phía nơi sắp xếp cho đệ tử vừa mới nhập môn, Từ Phàm đã sống ở nơi này ba năm, hắn quen thuộc toà thành trì này đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.

“Ồ, đây không phải là Từ tiểu ca sao, trở về thăm Tiểu Vân à.”

Một đại thúc trung niên gọi Từ Phàm lại, quay đầu nhìn một cái.

Trên mặt Từ Phàm lộ ra nụ cười ngượng ngùng lại không mất lịch sự.

“Trương thúc, đã lâu không gặp, ngươi đúng là càng ngày càng tinh thần.”

Nhìn người trước mắt, Từ Phàm nghĩ đến tiểu loli cứ ồn ào muốn gả cho mình kia, khi đó mình cũng cảm thấy chơi vui, cho nên đã đồng ý.

“Vậy được rồi, sau này ta chính là phu quân của ngươi, một lát nữa ta sẽ đi đưa sính lễ cho cha ngươi.”

Vốn dĩ là câu nói đùa, kết quả vừa vặn bị người cha đến tìm con gái nghe được, sau đó Từ Phàm đã có thêm một cha vợ.

“Tinh thần hay không tạm thời không nói, đưa sính lễ cho ta trước đi, gần đây Tiểu Vân vẫn luôn ồn ào muốn đi gặp ngươi.”

“Đoán chừng lại thêm một khoảng thời gian nữa, ngươi sẽ gặp được Tiểu Vân ở ngoại môn.”

Đại thúc trung niên nói, móc ra một con Thiên Chỉ Hạc, tay kết pháp ấn phụ linh.

“Trương thúc, đừng thông báo cho Tiểu Vân, ta giảng bài xong là đi ngay, ngươi cũng biết đấy, ta không thể ở nơi này lâu.” Từ Phàm nhìn đại thúc trung niên lấy Thiên Chỉ Hạc ra, vội vàng ngăn cản nói.

“Muộn rồi.” Đại thúc nói.

Thiên Chỉ Hạc đã bay về phía xa.

“Nam tử hán, nói lời phải giữ lời, huống hồ ta và Lâm di của ngươi đều rất hài lòng với ngươi.”

Nụ cười mật ngọt của đại thúc khiến Từ Phàm rất không quen, lúc đó, ta nói loại lời này với con gái của ngươi không phải ngươi nên tức giận sao, ánh mắt nhìn rể hiền này của ngươi là chuyện gì thế.

“Được rồi, không nói nữa, bên linh điền vẫn cần ta đi tưới nước.”

Đại thúc vỗ vai Từ Phàm, đi về phía ngoài thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ặc, chuyện chung thân đại sự của con gái ngươi mà cứ qua loa như vậy à.” Từ Phàm nhìn bóng lưng đi xa của đại thúc, lẩm bẩm.

Khi Từ Phàm chạy đến học đường, phát hiện tất cả học sinh đều đã đến đủ, hơn một trăm đứa trẻ hơn mười tuổi, đều đang ngóng trông nhìn mình.

“Năm nay đệ tử đi theo đạo Chủng Thực nhiều như vậy à.” Từ Phàm nghi hoặc nói với giáo sư già dẫn đường bên cạnh.

“Năm nay Chiến đường xuất hiện rất nhiều thiên tài chiến đấu, có hơi quá thịnh, cho nên trong môn mở rộng phát triển nhân tài đạo Đan Khí và Chủng Thực.” Giáo sư già chậm rãi nói.

“Kiểm soát vĩ mô đây sao.” Từ Phàm nói đùa.

Nói xong Từ Phàm đi vào, hôm nay là tiết học đầu tiên của hắn, một ngày hai tiết học tổng cộng ba ngày.

Trong lớp, Từ Phàm nhìn những đôi mắt ngây thơ này, có hơi cảm khái, hắn nghĩ đến cảnh tượng khi vừa mới tiến vào Thiên Khuyết môn.

“Ta là lão sư dạy Tiểu Linh Vũ thuật cho các ngươi hôm nay.”

Từ Phàm nói xong đánh ra một màn sáng vào bức tường phía sau.

Trong màn sáng xuất hiện bí quyết và mấu chốt để thi pháp Tiểu Linh Vũ thuật.

Lại đánh ra một màn sáng, trên đấy là bức họa hình người, từng sợi kinh mạch của hình người sống động như thật xuất hiện ở trong ảnh.

“Nếu có thể đến học đường này đi học, có lẽ các ngươi đều đã hiểu rõ cái cơ bản nhất rồi, cũng đều đã đột phá Luyện Khí tầng một.”

“Tiếp theo ta sẽ nói qua về mấu chốt khi thi triển Tiểu Linh Vũ thuật và lúc kết ấn thì nên chú ý điều gì.”

“Trình độ và tốc độ điều động linh lực trong cơ thể có quan hệ rất mật thiết với tốc độ ngươi kết ấn.”

“Không chỉ là ngươi vừa kết ấn vừa phát ra linh lực thì có thể thành công.”

Cùng với giảng giải từ nông đến sâu của Từ Phàm, ánh mắt của những đệ tử hơn mười tuổi mới nhập môn kia bắt đầu sáng lên.

“Cuối cùng cũng có một lão sư biết giảng bài rồi.” Đây là ý nghĩ của tất cả học viên trong học đường.

Những kiến thức này đều là Từ Phàm tự mình tìm tòi khi tự học Tiểu Linh Vũ thuật, lão sư giảng dạy lúc đó chỉ sẽ nói với ngươi, xem nhiều ngọc giản của Tiểu Linh Vũ thuật, bằng không chính là thi triển Tiểu Linh Vũ thuật thêm mấy lần, số lần nhiều, tỉ lệ thành công sẽ cao.

Giáo viên già nghe giảng ở bên ngoài học đường hài lòng gật đầu, thuật pháp đơn giản như vậy, mọi người đã có người giảng kĩ rồi.

Sau khi giảng xong một tiết học, nhóm đệ tử nghe giảng tiếp theo đã đợi ở bên ngoài.

“Tạm biệt lão sư.”

Tất cả đệ tử đứng lên đồng loạt cúi người với Từ Phàm.

Từ Phàm nhìn thấythế, trong lòng có một loại vui sướng lạ lùng.

“Ta vẫn chưa dạy xong, các ngươi theo ta ra ngoài.” Từ Phàm nói xong dẫn tất cả đệ tử mới nhập môn ra bên ngoài học đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, mưa bay lất phất đã dừng, mặt trời tìm tới xuyên qua khe hở trong mây.

“Ta thi triển một lần Tiểu Linh Vũ thuật cho các ngươi, phóng ra với động tác chậm, các ngươi nhìn cho kỹ.”

Từ Phàm nói xong quanh người đã sáng lên, hắn dùng Quang Ảnh thuật bao trùm toàn thân, hiển thị hết ra kinh mạch cần vận hành của Tiểu Linh Vũ thuật trong thân thể.

Một ảo ảnh cao bốn mét xuất hiện, tay ảo ảnh hình người chậm rãi kết ấn, phối hợp với sơ đồ biểu diễn sự vận hành gân mạch trên cơ thể.

Một Tiểu Linh Vũ thuật nghiêm chỉnh nhất hình thành.

“Nếu thế này mà còn không học được nữa, vậy thì từ bỏ con đường thuật pháp đi.”

Từ Phàm nói xong lại mang theo đệ tử mới đến bắt đầu học tiết học thứ hai.

Dạy hai tiết học, Từ Phàm đang muốn rời thành, lại bị một tiểu cô nương mắt sáng răng trắng, mặc váy hoa xòe màu vàng nhạt ôm lấy.

“Phu quân, cuối cùng cũng đã tìm được ngươi rồi.” Một giọng nói dễ thương vang lên.

Từ Phàm lúng túng muốn đẩy tiểu cô nương này ra, kết quả phát hiện khí lực của tiểu cô nương này lớn đến kì lạ, đành từ bỏ vùng vẫy.

“Tiểu Vân, ngươi buông tha cho ta được không, khi xưa là ta nói đùa với ngươi thôi.” Từ Phàm bất lực nói.

“Không phải là nói đùa, dựa theo tập tục của thôn bọn ta, nếu như đã trao đổi tín vật đính ước, chúng ta chính là phu thê cả đời.”

Trương Vi Vân lấy ra một mặt dây chuyền hình con mèo nhỏ Hello Kitty cho Từ Phàm xem.

“Phu quân ngươi xem, đây chính là tín vật đính ước của ngươi.”

“Đây không phải là khi xưa ta cho ngươi chơi sao, đây không phải là tín vật đính ước.” Từ Phàm nhếch mép nói.

“Ta mặc kệ, phu quân của Trương Vi Vân ta chính là ngươi.”

“...”

Cuối cùng, Từ Phàm đã phí rất nhiều thời gian mới thoát khỏi Trương Vi Vân, đuổi về phía Thái Học phong, nơi đó hắn vẫn còn có tiết chưa học.

“Nếu như kiếp trước gặp phải chuyện như vậy ta sẽ sướng chết.”

“Hiện tại, haizz, chuyện tình cảm, vẫn là thôi đi, đã định trước là một hồi bi kịch.”

Mình có được loại hệ thống kì lạ này, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện tình cảm nữa.

Sau khi đến Thái Học phong nghe xong tiết học buổi chiều, Từ Phàm trở về ngọn núi nhỏ của mình.

“Lại thêm bảy, tám ngày nữa là thu được những linh đạo này.”

“Có linh thạch, thì sẽ có thể mở ra con đường luyện đan của mình, thật là mong chờ quá đi.” Từ Phàm nhìn một vùng lúa trước cửa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)

Số ký tự: 0