Ta Tác Hợp Cho Trượng Phu Và Bạch Nguyệt Quang
Chương 2
2024-11-20 10:09:43
Tri Ngu đối diện với ánh nhìn ấy, nghĩ đến việc mình sắp làm mà khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ bừng.
Việc nàng phải làm thực ra không khó, nhưng quả thật rất khó nói…
Chỉ cần hắn uống một ngụm canh đã được pha thuốc này, nàng sẽ thoát khỏi cảnh khốn cùng ngay lập tức.
Hy vọng ở ngay trước mắt khiến nàng như được tiếp thêm can đảm. Nàng bưng bát canh đến gần hơn.
“Ngài đi đường dài, chắc hẳn đã mệt mỏi…”
Lời nói lấy lòng vừa thốt ra, ánh mắt lạnh lùng từ hắn lập tức phóng đến, như muốn đóng băng mọi lời nàng định nói tiếp.
Tính Tri Ngu vốn rụt rè và nhạy cảm, khi đối diện vẻ mặt lãnh đạm của người khác, nàng càng cảm thấy bất an hơn.
Nàng vụng về, chẳng biết làm sao để có thể chủ động tiếp cận ai. Áp lực bất ngờ ập đến mà không có sự chuẩn bị trước, khiến nàng không thể giữ bình tĩnh.
Đôi mắt trong trẻo như lưu ly của nàng thoáng ẩn hiện màn sương mờ, khiến ánh nhìn trở nên mê hoặc, như mời gọi người khác lạc bước vào sự thanh thuần động lòng ấy. Dường như sự ngây thơ bẩm sinh của nàng lại vô tình toát ra chút quyến rũ mong manh mà ngay cả nàng cũng không hay biết.
Tri Ngu không biết làm cách nào để lấy lòng vị phu quân trên danh nghĩa này, chỉ có thể gắng gượng hé môi, khẽ nói vài lời:
“Chén canh này có thể giảm bớt mệt mỏi… Lang quân có thể thử một chút…”
Giọng nói nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Dẫu trong lòng hiểu rõ bản thân đang làm chuyện sai trái, nàng vẫn ngượng ngùng đẩy chén canh tiến lên một chút.
Đúng lúc ấy, đối phương bất ngờ nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt đó mang một cảm xúc khó mà lý giải, khiến nàng bối rối như một chú mèo nhỏ vừa cố lấy lòng chủ nhân, vừa e dè né tránh. Dáng vẻ đáng thương ấy như thể đang khẩn thiết mong chờ, đưa bát canh lên đầy vụng về.
Một chú mèo đáng yêu đến vậy khó mà bị từ chối mãi. Có lẽ trước khi nhận ra, người ta đã vô thức vươn tay vuốt ve dưới chiếc cằm mềm mại của nó.
Cũng như lúc này, đáng ra hắn nên đưa tay ra đỡ lấy bát canh đã khiến nàng bưng khá lâu. Nhưng sự chờ đợi ấy, trong mắt Tri Ngu, lại hóa thành sự giày vò dài đằng đẵng.
Nàng biết mình phải hoàn thành việc này càng nhanh càng tốt.
Khi hai chiếc chén ngọc chạm vào nhau, Tông Giác cảm nhận được đầu ngón tay e ấp của nàng khẽ lướt qua lòng bàn tay mình. Hàng mi dài của nàng nhẹ run, như cố che đi ánh mắt lưu ly trong sáng pha chút quyến rũ ngầm mà chính nàng không nhận ra.
Trong khoảnh khắc, trái tim hắn khẽ rung động, nhưng tâm trí lại nhanh chóng tỉnh táo. Hắn hồi thần ngay trước dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nàng.
Nếu không biết rõ thân phận nàng, có lẽ hắn đã bị nàng kéo xuống vực sâu, phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.
Sắc mặt Tông Giác thoáng biến đổi, vẻ không thể tin được. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ khẽ co ngón tay vẫn còn vương cảm giác mềm mại khi chạm vào nàng, rồi chậm rãi quay lại nhìn về phía sau lưng Tri Ngu.
“Bạc Nhiên, ta còn chút việc, về trước.”
Khi hai chữ “Bạc Nhiên” thốt ra, Tri Ngu thoáng cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra. Đến khi suy nghĩ kỹ, nàng mới giật mình.
Bạc Nhiên chính là tên tự của Thẩm Dục.
Hắn đang yên đang lành sao lại gọi tên tự của chính mình?
Nghĩ đến đây, Tri Ngu kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt hướng về góc khuất nào đó trong căn phòng.
Việc nàng phải làm thực ra không khó, nhưng quả thật rất khó nói…
Chỉ cần hắn uống một ngụm canh đã được pha thuốc này, nàng sẽ thoát khỏi cảnh khốn cùng ngay lập tức.
Hy vọng ở ngay trước mắt khiến nàng như được tiếp thêm can đảm. Nàng bưng bát canh đến gần hơn.
“Ngài đi đường dài, chắc hẳn đã mệt mỏi…”
Lời nói lấy lòng vừa thốt ra, ánh mắt lạnh lùng từ hắn lập tức phóng đến, như muốn đóng băng mọi lời nàng định nói tiếp.
Tính Tri Ngu vốn rụt rè và nhạy cảm, khi đối diện vẻ mặt lãnh đạm của người khác, nàng càng cảm thấy bất an hơn.
Nàng vụng về, chẳng biết làm sao để có thể chủ động tiếp cận ai. Áp lực bất ngờ ập đến mà không có sự chuẩn bị trước, khiến nàng không thể giữ bình tĩnh.
Đôi mắt trong trẻo như lưu ly của nàng thoáng ẩn hiện màn sương mờ, khiến ánh nhìn trở nên mê hoặc, như mời gọi người khác lạc bước vào sự thanh thuần động lòng ấy. Dường như sự ngây thơ bẩm sinh của nàng lại vô tình toát ra chút quyến rũ mong manh mà ngay cả nàng cũng không hay biết.
Tri Ngu không biết làm cách nào để lấy lòng vị phu quân trên danh nghĩa này, chỉ có thể gắng gượng hé môi, khẽ nói vài lời:
“Chén canh này có thể giảm bớt mệt mỏi… Lang quân có thể thử một chút…”
Giọng nói nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Dẫu trong lòng hiểu rõ bản thân đang làm chuyện sai trái, nàng vẫn ngượng ngùng đẩy chén canh tiến lên một chút.
Đúng lúc ấy, đối phương bất ngờ nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt đó mang một cảm xúc khó mà lý giải, khiến nàng bối rối như một chú mèo nhỏ vừa cố lấy lòng chủ nhân, vừa e dè né tránh. Dáng vẻ đáng thương ấy như thể đang khẩn thiết mong chờ, đưa bát canh lên đầy vụng về.
Một chú mèo đáng yêu đến vậy khó mà bị từ chối mãi. Có lẽ trước khi nhận ra, người ta đã vô thức vươn tay vuốt ve dưới chiếc cằm mềm mại của nó.
Cũng như lúc này, đáng ra hắn nên đưa tay ra đỡ lấy bát canh đã khiến nàng bưng khá lâu. Nhưng sự chờ đợi ấy, trong mắt Tri Ngu, lại hóa thành sự giày vò dài đằng đẵng.
Nàng biết mình phải hoàn thành việc này càng nhanh càng tốt.
Khi hai chiếc chén ngọc chạm vào nhau, Tông Giác cảm nhận được đầu ngón tay e ấp của nàng khẽ lướt qua lòng bàn tay mình. Hàng mi dài của nàng nhẹ run, như cố che đi ánh mắt lưu ly trong sáng pha chút quyến rũ ngầm mà chính nàng không nhận ra.
Trong khoảnh khắc, trái tim hắn khẽ rung động, nhưng tâm trí lại nhanh chóng tỉnh táo. Hắn hồi thần ngay trước dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nàng.
Nếu không biết rõ thân phận nàng, có lẽ hắn đã bị nàng kéo xuống vực sâu, phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.
Sắc mặt Tông Giác thoáng biến đổi, vẻ không thể tin được. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ khẽ co ngón tay vẫn còn vương cảm giác mềm mại khi chạm vào nàng, rồi chậm rãi quay lại nhìn về phía sau lưng Tri Ngu.
“Bạc Nhiên, ta còn chút việc, về trước.”
Khi hai chữ “Bạc Nhiên” thốt ra, Tri Ngu thoáng cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra. Đến khi suy nghĩ kỹ, nàng mới giật mình.
Bạc Nhiên chính là tên tự của Thẩm Dục.
Hắn đang yên đang lành sao lại gọi tên tự của chính mình?
Nghĩ đến đây, Tri Ngu kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt hướng về góc khuất nào đó trong căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro