Hay Là Cứ Để Hắ...
Lục Cá Hồ Lô
2024-10-04 19:33:40
Thậm chí sau khi bọn họ nhìn thấy thảm trạng của Hồ Bán Thanh và sự hung tàn của Cố Thanh Phong, bọn họ còn nảy ra một suy nghĩ hoang đường.
Hay là... cứ để hắn dùng linh binh được không?
Cố Thanh Phong chậm rãi đi xuống lôi đài, những nơi đi qua khiến người xem nháo nhào né tránh, nhưng vẫn tự giác chừa ra một con đường để hắn đi qua.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cố Thanh Phong, giống như đang nhìn một con hung thú hình người!
Đợi Cố Thanh Phong đi xa, lúc này đám người mới bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
"Quá... quá mạnh!"
"Hắn đúng là Tụ khí tam trọng đấy à?"
"Vừa rồi ta mắng hắn không ít, hắn sẽ không ghi thù chứ?"
Chỉ có Hà Phong Hoa dùng vẻ mặt lo lắng nhìn bóng dáng rời đi của Cố Thanh Phong, như có điều suy nghĩ.
Khung cảnh hoà hoãn lại một lúc lâu rồi chấp sự mới bắt đầu chủ trì trận tranh tài tiếp theo.
Lần này hai người đối chiến, một người nổi danh cùng thời với Hồ Bán Thanh - Bạch Mã Minh, còn một người khác là một vị võ giả Tụ khí cửu trọng không mấy nổi danh.
Trận chiến của hai người xem như đặc sắc nhưng đám người lại thấy không hứng thú lắm, thậm chí còn có mười đang thảo luận trận tranh tài phía trước.
Cuối cùng, kết quả luận võ không có bất ngờ gì xảy ra, Bạch Mã Minh thắng.
Thật ra trong dự liệu của mọi người, trong tất cả tuyển thủ dự thi thì chỉ có hai người Hồ Bán Thanh và Bạch Mã Minh là có hi vọng lấy được hạng nhất.
Cơ bản thì hai người này đều đã đặt một chân vào Nội khí cảnh, thậm chí thực lực đơn thuần của hai người cũng không kém gì cường giả mới tấn thăng Nội khí cảnh.
Nhưng mà ai ngờ nửa đường nhảy ra quái thai Cố Thanh Phong này.
Mặc dù Bạch Mã Minh thắng trận tranh tài, nhưng hắn ta không thể nào cao hứng nổi, bởi vì hắn ta đã nhìn Cố Thanh Phong luận võ.
Ở sau trong nội tâm đã ẩn chứa sự tuyệt vọng sâu sắc, hắn ta nhìn Bạch Mã Lượng Ngân thương trong tay mình, không khỏi hoài nghi liệu thương của mình có thể đâm rách một lớp da của Cố Thanh Phong hay không?
...
Ban đêm
Hà Phong Hoa tìm đến chỗ Bạch Mã Minh.
"Bạch Mã Minh, ngày mai luận võ ngươi có tin mình thắng được Cố Thanh Phong không?"
Bạch Mã Minh lắc đầu, hiển nhiên là có chút ủ rũ.
Người dùng thương, điều cần phải chú ý, để tâm nhất chính là thương thẳng tiến không lùi, tuyệt đối không thể mang theo nửa phần do dự và khiếp đảm.
Nhưng bây giờ Bạch Mã Minh không có tâm khí, biết mình dù có làm như thế nào cũng không thể đâm rách Thiết Bố Sam của Cố Thanh Phong.
Cảnh giới Thiết Bố Sam đại thành đã có thể chống lại võ giả Nội khí cảnh, Bạch Mã Minh hắn ta dù đã đặt nửa bước vào nội khí, nhưng vẫn còn kém nửa bước.
Hà Phong Hoa bất ngờ lấy ra một thanh trường thương đưa cho Bạch Mã Minh.
"Thêm nó thì sao?"
Bạch Mã Minh nhận lấy trường thương, tập trung nhìn vào thì lập tức kinh hãi!
"Cái này... Đây là linh binh?"
Hà Phong Hoa vuốt râu mỉm cười nói: "Không tệ, thương này tên là [Hướng Phượng], Hoàng giai hạ phẩm linh binh bản quan tình cờ đoạt được trước kia, chưa từng dùng trước mặt người khác."
"Hà đại nhân có ý gì?"
"Ha ha, Cố Thanh Phong kia là người quái đản ngang ngược, hắn là Trừ ma sứ Hoàng giai, có quan thân, vậy nên với bách tính mà nói thì không phải là việc tốt, vậy nên bản quan đặc biệt đến đây giúp ngươi một tay."
"Hắn rất tự tin với khả năng phòng ngự của mình, nhưng chỉ là Thiết Bố Sam đại thành thì sao có thể ngăn cản mũi nhọn của Linh binh?"
"Ngày mai ngươi chỉ cần cây thương này đối chiến, đương nhiên Cố Thanh Phong sẽ giống như hôm nay là dùng toàn bộ cơ thể chống đỡ. Đến lúc đó dưới cách đánh bất ngờ nhất định có thể một chiêu chế địch!"
Bạch Mã Minh nghe vậy thì trở nên kích động. Lúc đầu hắn ta đã tuyệt vọng, ai ngờ quanh co lòng vòng, lần này không chỉ có Hoàng Giai trừ ma sứ đang nhìn, thậm chí còn có thể được Hà đại nhân ghi nhận!
Nhưng hắn ta nghĩ lại thì đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
"Đại nhân, lần luận võ này không phải cấm sử dụng Linh binh sao? Vậy ta đây chẳng phải là công khai phạm luật?"
Hà Phong Hoa lắc đầu: "Ai nói lần thi đấu luận võ này cấm sử dụng Linh binh? Chỉ cấm Cố Thanh Phong sử dụng Linh binh mà thôi, còn nữa, đây là chính miệng Cố Thanh Phong đồng ý không dùng Linh binh, ai cản Bạch Mã Minh ngươi làm gì?"
Bạch Mã Minh ngạc nhiên, trên mặt hắn lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là đang tiến hành đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Hắn ta hiểu ý của Hà Phong Hoa. Đây chính là muốn để mình giở trò lừa bịp, dù sao thì gã cũng là trọng tài, chỉ cần gã đồng ý thì luận võ có thể tiến hành thuận lợi, đơn giản chính là mình phải chịu việc bị mọi người bêu danh mà thôi.
Vậy nên hắn ta đang bối rối, là muốn thanh danh hay là muốn vị trí Trừ ma sứ Hoàng giai?
Một lát sau, ánh mắt của Bạch Mã Minh trở nên tàn nhẫn.
Thanh danh thì đáng mấy đồng tiền?
Hay là... cứ để hắn dùng linh binh được không?
Cố Thanh Phong chậm rãi đi xuống lôi đài, những nơi đi qua khiến người xem nháo nhào né tránh, nhưng vẫn tự giác chừa ra một con đường để hắn đi qua.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cố Thanh Phong, giống như đang nhìn một con hung thú hình người!
Đợi Cố Thanh Phong đi xa, lúc này đám người mới bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
"Quá... quá mạnh!"
"Hắn đúng là Tụ khí tam trọng đấy à?"
"Vừa rồi ta mắng hắn không ít, hắn sẽ không ghi thù chứ?"
Chỉ có Hà Phong Hoa dùng vẻ mặt lo lắng nhìn bóng dáng rời đi của Cố Thanh Phong, như có điều suy nghĩ.
Khung cảnh hoà hoãn lại một lúc lâu rồi chấp sự mới bắt đầu chủ trì trận tranh tài tiếp theo.
Lần này hai người đối chiến, một người nổi danh cùng thời với Hồ Bán Thanh - Bạch Mã Minh, còn một người khác là một vị võ giả Tụ khí cửu trọng không mấy nổi danh.
Trận chiến của hai người xem như đặc sắc nhưng đám người lại thấy không hứng thú lắm, thậm chí còn có mười đang thảo luận trận tranh tài phía trước.
Cuối cùng, kết quả luận võ không có bất ngờ gì xảy ra, Bạch Mã Minh thắng.
Thật ra trong dự liệu của mọi người, trong tất cả tuyển thủ dự thi thì chỉ có hai người Hồ Bán Thanh và Bạch Mã Minh là có hi vọng lấy được hạng nhất.
Cơ bản thì hai người này đều đã đặt một chân vào Nội khí cảnh, thậm chí thực lực đơn thuần của hai người cũng không kém gì cường giả mới tấn thăng Nội khí cảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà ai ngờ nửa đường nhảy ra quái thai Cố Thanh Phong này.
Mặc dù Bạch Mã Minh thắng trận tranh tài, nhưng hắn ta không thể nào cao hứng nổi, bởi vì hắn ta đã nhìn Cố Thanh Phong luận võ.
Ở sau trong nội tâm đã ẩn chứa sự tuyệt vọng sâu sắc, hắn ta nhìn Bạch Mã Lượng Ngân thương trong tay mình, không khỏi hoài nghi liệu thương của mình có thể đâm rách một lớp da của Cố Thanh Phong hay không?
...
Ban đêm
Hà Phong Hoa tìm đến chỗ Bạch Mã Minh.
"Bạch Mã Minh, ngày mai luận võ ngươi có tin mình thắng được Cố Thanh Phong không?"
Bạch Mã Minh lắc đầu, hiển nhiên là có chút ủ rũ.
Người dùng thương, điều cần phải chú ý, để tâm nhất chính là thương thẳng tiến không lùi, tuyệt đối không thể mang theo nửa phần do dự và khiếp đảm.
Nhưng bây giờ Bạch Mã Minh không có tâm khí, biết mình dù có làm như thế nào cũng không thể đâm rách Thiết Bố Sam của Cố Thanh Phong.
Cảnh giới Thiết Bố Sam đại thành đã có thể chống lại võ giả Nội khí cảnh, Bạch Mã Minh hắn ta dù đã đặt nửa bước vào nội khí, nhưng vẫn còn kém nửa bước.
Hà Phong Hoa bất ngờ lấy ra một thanh trường thương đưa cho Bạch Mã Minh.
"Thêm nó thì sao?"
Bạch Mã Minh nhận lấy trường thương, tập trung nhìn vào thì lập tức kinh hãi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái này... Đây là linh binh?"
Hà Phong Hoa vuốt râu mỉm cười nói: "Không tệ, thương này tên là [Hướng Phượng], Hoàng giai hạ phẩm linh binh bản quan tình cờ đoạt được trước kia, chưa từng dùng trước mặt người khác."
"Hà đại nhân có ý gì?"
"Ha ha, Cố Thanh Phong kia là người quái đản ngang ngược, hắn là Trừ ma sứ Hoàng giai, có quan thân, vậy nên với bách tính mà nói thì không phải là việc tốt, vậy nên bản quan đặc biệt đến đây giúp ngươi một tay."
"Hắn rất tự tin với khả năng phòng ngự của mình, nhưng chỉ là Thiết Bố Sam đại thành thì sao có thể ngăn cản mũi nhọn của Linh binh?"
"Ngày mai ngươi chỉ cần cây thương này đối chiến, đương nhiên Cố Thanh Phong sẽ giống như hôm nay là dùng toàn bộ cơ thể chống đỡ. Đến lúc đó dưới cách đánh bất ngờ nhất định có thể một chiêu chế địch!"
Bạch Mã Minh nghe vậy thì trở nên kích động. Lúc đầu hắn ta đã tuyệt vọng, ai ngờ quanh co lòng vòng, lần này không chỉ có Hoàng Giai trừ ma sứ đang nhìn, thậm chí còn có thể được Hà đại nhân ghi nhận!
Nhưng hắn ta nghĩ lại thì đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
"Đại nhân, lần luận võ này không phải cấm sử dụng Linh binh sao? Vậy ta đây chẳng phải là công khai phạm luật?"
Hà Phong Hoa lắc đầu: "Ai nói lần thi đấu luận võ này cấm sử dụng Linh binh? Chỉ cấm Cố Thanh Phong sử dụng Linh binh mà thôi, còn nữa, đây là chính miệng Cố Thanh Phong đồng ý không dùng Linh binh, ai cản Bạch Mã Minh ngươi làm gì?"
Bạch Mã Minh ngạc nhiên, trên mặt hắn lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là đang tiến hành đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Hắn ta hiểu ý của Hà Phong Hoa. Đây chính là muốn để mình giở trò lừa bịp, dù sao thì gã cũng là trọng tài, chỉ cần gã đồng ý thì luận võ có thể tiến hành thuận lợi, đơn giản chính là mình phải chịu việc bị mọi người bêu danh mà thôi.
Vậy nên hắn ta đang bối rối, là muốn thanh danh hay là muốn vị trí Trừ ma sứ Hoàng giai?
Một lát sau, ánh mắt của Bạch Mã Minh trở nên tàn nhẫn.
Thanh danh thì đáng mấy đồng tiền?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro