Thứ Cho Ta Nói...
Lục Cá Hồ Lô
2024-10-04 19:33:40
Một số người xem đứng gần vị trí trọng tài nghe được lời nói của Hà Phong Hoa, lại nhìn kim sắc ở ngực Cố Thanh Phong thì lập tức tỉnh ngộ.
"Tên Cố Thanh Phong này đã tu luyện Thiết Bố Sam đến đại thành, thật là không thể ngờ được!"
"Cái gì? Thiết Bố Sam đại thành?"
"Khó trách hắn lại có thể cản được một quyền của Hồ Bán Thanh, đúng là Thiết Bố Sam đại thành."
"Cái Thiết Bố Sam này mạnh như thế sao? Vậy mà có thể khiến người ta khiêu chiến vượt sáu cấp? Không được rồi, sau này ta cũng muốn luyện."
"Mạnh cái khỉ khô. Ta đã luyện Thiết Bố Sam rồi, đây chính là một môn khổ công, là công phu mài nước, không được mấy chục năm thì không thể nào đại thành."
"Thế vì sao Cố Thanh Phong lại luyện thành?"
"Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?"
Trên đài.
Cố Thanh Phong không để ý đến đám người chấn kinh bên dưới mà chỉ bình tĩnh nhìn Hồ Bán Thanh đang kêu thảm không ngừng, thản nhiên nói: "Tuyệt vọng không?"
Sắc mặt Hồ Bán Thanh trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng rồi run rẩy nói: "Không thể nào! Không thể nào! Ngươi chỉ là Tụ khí tam trọng, vì sao ngươi lại cứng như vậy!"
"Thiết Bố Sam đại thành thôi, muốn học không? Ta dạy cho ngươi."
Cố Thanh Phong cũng không sử dụng Kim cương thể của mình, bởi vì thật sự không cần đến. Chỉ bằng Thiết Bố Sam đại thành thì không người nào trong tụ khí cảnh có khả năng phá được.
"Ghê tởm, khốn kiếp! Ta muốn làm thịt ngươi!"
Hồ Bán Thanh cố nén đau đớn, dùng tay trái rút trường đao bên hông ra.
"Ngươi có cứng rắn thì cũng làm gì cứng hơn đao của lão tử!"
Hồ Bán Thanh rống giận: "Chịu chết đi! Ngũ Hổ đoạn môn đao!"
Gã ta gầm thét, tronh miệng phát ra âm thanh như tiếng hổ rống, trường đao trong tay bị hắn múa hổ sinh phong, hiển nhiên là Ngũ Hổ Đoạn môn đao đã đạt được ba phần.
Cố Thanh Phong nhìn Hồ Bán Thanh như thú bị nhốt kia, lắc đầu: "Không biết lượng sức."
Nói xong, hắn duỗi bàn tay trắng noãn ra, lại định dùng tay để đỡ Ngũ Hổ Đoạn môn đao!"
Thật ra chủ yếu vẫn là do Cố Thanh Phong sợ quần áo bị đâm rách, vậy nên mới dùng tay để đón đỡ.
Bàn tay trắng nõn thon dài nghênh đón một đao dữ đội.
"Xoẹt xoẹt..."
Một thứ âm thanh rợn người khi kim loại va vào nhau vang lên trong lòng bàn tay của Cố Thanh Phong!
Trường đao của Hồ Bán Thanh lại bị bàn tay của Cố Thanh Phong ép ra đốm lửa bắn tung toé!
Ngay tức khắc, chỉ thấy một tay Cố Thanh Phong phát lực, nhẹ nhàng siết lại.
"Cạch!"
Trường đao của Hồ Bán Thanh vang lên tiếng gãy.
Hồ Bán Thanh sững sờ nhìn trường đao gãy thành hai đoạn trong tay, bởi vì quá chấn động nên đã quên đi đau đớn trên tay phải.
Không chỉ Hồ Bán Thanh chấn động, lúc này những người đứng xem dưới đài cũng vô cùng chấn động. Mỗi người đều há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn Cố Thanh Phong đang ngạo nghễ đứng trên đài.
Trong lúc nhất thời, mấy trăm người trên quảng trường lặng ngắt như tờ, nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
"Khác với nhận thức à?" Giọng nói bình tĩnh của Cố Thanh Phong vang vọng toàn trường.
Hồ Bán Thanh sững sờ nhìn Cố Thanh Phong, há to miệng muốn phản bác nhưng lúc này đầu óc của gã ta trống rỗng, không nói được gì.
"Ta vốn không muốn dùng thực lực thật sự là vì sợ sẽ đả kích lòng tin của các ngươi, hiện giờ lại đảo ngược, ngươi bị một kẻ võ giả có Tụ khí tam trọng đánh bại, dù là tay không. Xin hỏi ngươi còn tìm cớ gì để an ủi mình?"
"Ài, hiện tại như này, ngươi tự mình đi xuống hay là ta giúp ngươi?"
Sắc mặt Hồ Bán Thanh thay đổi liên tục, càng thêm dữ tợn.
"Ta không thua! Chẳng qua là do cơ thể của ngươi cứng rắn mà thôi. Muốn thắng ta, còn lâu..."
Lời nói của Hồ Bán Thanh im bặt.
Bởi vì Cố Thanh Phong lắc mình một cái đã đi đến trước mặt gã ta, một bàn tay lớn chộp thẳng vào mặt gã.
Xuyên qua kẽ hở, Hồ Bán Thanh nhìn thấy con ngươi bình tĩnh của Cố Thanh Phong, không hiểu sao tim đập nhanh lên.
Hình như gã ta còn muốn nói cái gì đó, nhưng một giây sau bàn tay của cố Thanh Phong bỗng nhiên phát lực.
Thân thể Hồ Bán Thanh mất đi cân bằng trong chớp mắt!
Rầm!
Gã ta bị Cố Thanh Phong ép mạnh xuống dưới đất.
"Nhận thua chưa?"
"Nhận thua chưa?"
"Không..."
Rầm!
Cố Thanh Phong lại phát lực một lần nữa, đầu của Hồ Bán Thanh hung hăng đập xuống đất, mặt của gã ta đã vặn vẹo biến hình, mặt đất cũng tạo ra một cái hố cạn!
"Nhận thua chưa?"
Lúc này ý thức của Hồ Bán Thanh đã có chút mơ hồ, khoé miệng của gã chảy máu tươi không ngừng, nghe lời nói không hề mang theo chút tình cảm nào của Cố Thanh Phong, gã ta hoàn toàn sợ rồi.
"Nhận... Nhận..."
Lời còn chưa nói hết đã chớp mắt rồi ngất đi.
Cố Thanh Phong buông lỏng tay, chậm rãi đứng dậy, toàn bộ lặng ngắt như tờ.
Hắn quay đầu nhìn về phía chấp sự đang chấn kinh, thản nhiên nói: "Chấp sự đại nhân, tuyên bố kết quả đi."
Lúc này chấp sự mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy lên đài xem vết thương của Hồ Bán Thanh. Sau khi phát hiện chỉ là hôn mê thì lúc này mới yên lòng.
"Bên thắng... Cố Thanh Phong."
Không tiếng reo hò, không tiếng vỗ tay, chỉ có từng đôi mắt phức tạp và kinh sợ.
Lần này không còn ai dám nói Cố Thanh Phong thắng không chính đáng nữa.
"Tên Cố Thanh Phong này đã tu luyện Thiết Bố Sam đến đại thành, thật là không thể ngờ được!"
"Cái gì? Thiết Bố Sam đại thành?"
"Khó trách hắn lại có thể cản được một quyền của Hồ Bán Thanh, đúng là Thiết Bố Sam đại thành."
"Cái Thiết Bố Sam này mạnh như thế sao? Vậy mà có thể khiến người ta khiêu chiến vượt sáu cấp? Không được rồi, sau này ta cũng muốn luyện."
"Mạnh cái khỉ khô. Ta đã luyện Thiết Bố Sam rồi, đây chính là một môn khổ công, là công phu mài nước, không được mấy chục năm thì không thể nào đại thành."
"Thế vì sao Cố Thanh Phong lại luyện thành?"
"Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?"
Trên đài.
Cố Thanh Phong không để ý đến đám người chấn kinh bên dưới mà chỉ bình tĩnh nhìn Hồ Bán Thanh đang kêu thảm không ngừng, thản nhiên nói: "Tuyệt vọng không?"
Sắc mặt Hồ Bán Thanh trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng rồi run rẩy nói: "Không thể nào! Không thể nào! Ngươi chỉ là Tụ khí tam trọng, vì sao ngươi lại cứng như vậy!"
"Thiết Bố Sam đại thành thôi, muốn học không? Ta dạy cho ngươi."
Cố Thanh Phong cũng không sử dụng Kim cương thể của mình, bởi vì thật sự không cần đến. Chỉ bằng Thiết Bố Sam đại thành thì không người nào trong tụ khí cảnh có khả năng phá được.
"Ghê tởm, khốn kiếp! Ta muốn làm thịt ngươi!"
Hồ Bán Thanh cố nén đau đớn, dùng tay trái rút trường đao bên hông ra.
"Ngươi có cứng rắn thì cũng làm gì cứng hơn đao của lão tử!"
Hồ Bán Thanh rống giận: "Chịu chết đi! Ngũ Hổ đoạn môn đao!"
Gã ta gầm thét, tronh miệng phát ra âm thanh như tiếng hổ rống, trường đao trong tay bị hắn múa hổ sinh phong, hiển nhiên là Ngũ Hổ Đoạn môn đao đã đạt được ba phần.
Cố Thanh Phong nhìn Hồ Bán Thanh như thú bị nhốt kia, lắc đầu: "Không biết lượng sức."
Nói xong, hắn duỗi bàn tay trắng noãn ra, lại định dùng tay để đỡ Ngũ Hổ Đoạn môn đao!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra chủ yếu vẫn là do Cố Thanh Phong sợ quần áo bị đâm rách, vậy nên mới dùng tay để đón đỡ.
Bàn tay trắng nõn thon dài nghênh đón một đao dữ đội.
"Xoẹt xoẹt..."
Một thứ âm thanh rợn người khi kim loại va vào nhau vang lên trong lòng bàn tay của Cố Thanh Phong!
Trường đao của Hồ Bán Thanh lại bị bàn tay của Cố Thanh Phong ép ra đốm lửa bắn tung toé!
Ngay tức khắc, chỉ thấy một tay Cố Thanh Phong phát lực, nhẹ nhàng siết lại.
"Cạch!"
Trường đao của Hồ Bán Thanh vang lên tiếng gãy.
Hồ Bán Thanh sững sờ nhìn trường đao gãy thành hai đoạn trong tay, bởi vì quá chấn động nên đã quên đi đau đớn trên tay phải.
Không chỉ Hồ Bán Thanh chấn động, lúc này những người đứng xem dưới đài cũng vô cùng chấn động. Mỗi người đều há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn Cố Thanh Phong đang ngạo nghễ đứng trên đài.
Trong lúc nhất thời, mấy trăm người trên quảng trường lặng ngắt như tờ, nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
"Khác với nhận thức à?" Giọng nói bình tĩnh của Cố Thanh Phong vang vọng toàn trường.
Hồ Bán Thanh sững sờ nhìn Cố Thanh Phong, há to miệng muốn phản bác nhưng lúc này đầu óc của gã ta trống rỗng, không nói được gì.
"Ta vốn không muốn dùng thực lực thật sự là vì sợ sẽ đả kích lòng tin của các ngươi, hiện giờ lại đảo ngược, ngươi bị một kẻ võ giả có Tụ khí tam trọng đánh bại, dù là tay không. Xin hỏi ngươi còn tìm cớ gì để an ủi mình?"
"Ài, hiện tại như này, ngươi tự mình đi xuống hay là ta giúp ngươi?"
Sắc mặt Hồ Bán Thanh thay đổi liên tục, càng thêm dữ tợn.
"Ta không thua! Chẳng qua là do cơ thể của ngươi cứng rắn mà thôi. Muốn thắng ta, còn lâu..."
Lời nói của Hồ Bán Thanh im bặt.
Bởi vì Cố Thanh Phong lắc mình một cái đã đi đến trước mặt gã ta, một bàn tay lớn chộp thẳng vào mặt gã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuyên qua kẽ hở, Hồ Bán Thanh nhìn thấy con ngươi bình tĩnh của Cố Thanh Phong, không hiểu sao tim đập nhanh lên.
Hình như gã ta còn muốn nói cái gì đó, nhưng một giây sau bàn tay của cố Thanh Phong bỗng nhiên phát lực.
Thân thể Hồ Bán Thanh mất đi cân bằng trong chớp mắt!
Rầm!
Gã ta bị Cố Thanh Phong ép mạnh xuống dưới đất.
"Nhận thua chưa?"
"Nhận thua chưa?"
"Không..."
Rầm!
Cố Thanh Phong lại phát lực một lần nữa, đầu của Hồ Bán Thanh hung hăng đập xuống đất, mặt của gã ta đã vặn vẹo biến hình, mặt đất cũng tạo ra một cái hố cạn!
"Nhận thua chưa?"
Lúc này ý thức của Hồ Bán Thanh đã có chút mơ hồ, khoé miệng của gã chảy máu tươi không ngừng, nghe lời nói không hề mang theo chút tình cảm nào của Cố Thanh Phong, gã ta hoàn toàn sợ rồi.
"Nhận... Nhận..."
Lời còn chưa nói hết đã chớp mắt rồi ngất đi.
Cố Thanh Phong buông lỏng tay, chậm rãi đứng dậy, toàn bộ lặng ngắt như tờ.
Hắn quay đầu nhìn về phía chấp sự đang chấn kinh, thản nhiên nói: "Chấp sự đại nhân, tuyên bố kết quả đi."
Lúc này chấp sự mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy lên đài xem vết thương của Hồ Bán Thanh. Sau khi phát hiện chỉ là hôn mê thì lúc này mới yên lòng.
"Bên thắng... Cố Thanh Phong."
Không tiếng reo hò, không tiếng vỗ tay, chỉ có từng đôi mắt phức tạp và kinh sợ.
Lần này không còn ai dám nói Cố Thanh Phong thắng không chính đáng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro