Thứ Cho Ta Nói...
Lục Cá Hồ Lô
2024-10-04 19:33:40
Khung cảnh xuất hiện sự bình tĩnh quỷ dị.
Một giây, hai giây...
Đám người bất ngờ phát ra một trận cười to.
"Ha ha ha... Hắn nói cái gì vậy? Hắn nói hắn vô dịch Tụ Khí cảnh?"
"Cười chết ta, một tên tụ khí tam trọng mà lại dõng dạc nói mình vô địch Tụ Khí cảnh?"
"Chỉ vài món ăn mà uống thành thế này?"
"Cố Thanh Phong, theo ý của ngươi tức là ngươi đồng ý không cần linh binh?" Hà Phong Hoa bất ngờ hỏi lại.
Cố Thanh Phong khẽ gật đầu rồi thản nhiên nói: "Thứ cho ta nói thẳng các vị đang ngồi ở đây, người nào cũng đều là rác rưởi! Không cần Linh binh cũng thắng như thường!"
Đều là rác rưởi? Thắng như thường?
Lời nói ngạo mạn của Cố Thanh Phong quanh quẩn trong đầu mọi người, khiến vô số người chửi ầm lên.
Một tên tụ khí tam trọng dám mắng tất cả mọi người là rác rưởi, sao bọn họ có thể không tức giận.
Thậm chí một số người còn gào lên bảo mời Hồ Bán Thanh cẩn thận dạy dỗ Cố Thanh Phong một trận.
Chấp sự thấy cục diện hơi mất khống chế, không khỏi đứng ra ngăn đám người lại.
"Yên lặng, tất cả yên lặng, bên dưới bắt đầu luận võ!"
"Hồ huynh đệ, đánh hắn! Đánh chết tên rác rưởi không biết trời cao đất rộng này!"
"Đúng! Đánh hắn! Đánh mạnh vào!"
Hồ Bán Thanh nhìn đám người phẫn nộ dưới đài, trên mặt không khỏi mang theo chút giễu cợt: "Cố Thanh Phong, xem ra sự ngạo mạn của ngươi đã khiến mọi người nổi giận rồi."
"Ngạo mạn? Ta chỉ nói sự thật mà thôi."
Trên mặt Hồ Bán Thanh hiện ra vẻ giận dữ. Nói sự thật? Đây chẳng phải mắng mình cũng là rác rưởi sao?
"Được! Hôm nay ta đây muốn xem xem, miệng của ngươi cứng hay là nắm đấm của ta cứng!" Hồ Bán Thanh giận quá hoá cười.
"Ồ? Nghe nói ngươi hiểu nhất là đao pháp sao lại đổi sang nắm đấm rồi?" Cố Thanh Phong thản nhiên nói.
"Đối phó với ngươi, ta sợ ô uế đao của ta, tiếp chiêu đi!"
Hồ Bán Thanh không muốn nói nhảm nữa. Cánh tay của gã ta bỗng nhiên hướng về phía sau uốn lượn tụ lực, giống như một khối lò bị nén mạnh đến mức lớn nhất.
"Uỳnh!"
Gã ta tung ra một quyền, cánh tay giống như lò xo kia đột nhiên thẳng bang, mang theo động năng cực lớn và tiếng xé gió.
Quyền chưa tới, gió đã tới trước.
Uy lực của một quyền này có lực làm vỡ vụn một bia đá.
Hiển nhiên Hồ Bán Thanh thực sự tức giận, gã ta hạ quyết tâm muốn đánh Cố Thanh Phong gần chết.
Đối mặt với một quyền đầy uy thế, khoé miệng Cố Thanh Phong nhếch lên diễu cợt, nhưng không tránh né, ngược lại còn ưỡn ngực.
Muốn chết!
Trong mắt Hồ Bán Thanh loé lên sắc lạnh. Gã ta không quan tâm Cố Thanh Phong còn lá bài tẩy gì mà có thể khinh thường như thế, gã ta chỉ biết là trong Tôi Thể cảnh không ai không thủ thế phòng ngự khi đỡ một quyền của gã ta! Không có ai!
Đám người giống như đã nhìn thấy tình cảnh Cố Thanh Phong bị một quyền đánh bay, đổ máu tại chỗ là như thế nào.
Một giây sau!
Nắm đấm của Hồ Bán Thanh hung hăng nện vào ngực Cố Thanh Phong!
Ầm!
Một tiếng vang ầm ầm rung động toàn bộ!
Ngay sau đó là tiếng nứt xương và tiếng kêu thảm thiết!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Hồ Bán Thanh.
"Tay của ta! Tay của ta!!"
Một màn như thế này thẳng thừng khiến toàn bộ chấn kinh!
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy hình như mình đã sinh ra ảo giác.
Một quyền có thanh thế lớn như kia, vậy mà Cố Thanh Phong chỉ dùng lồng ngực đón lấy, hơn nữa thân thể còn không nhúc nhích tí nào! Lông tóc không bị tổn thương chút nào!
Ngược lại là Hồ Bán Thanh giống như chết rồi vậy, ôm tay phải kêu thảm.
"Làm sao có thể!" Hà Phong Hoa đừng phắt dậy từ ghế trọng tài, thần sắc chấn kinh nhìn về giữa sân.
Bằng kiến thức rộng rãi, gã thình lình nhìn thấy chỗ ngực Cố Thanh Phong toả ra ánh sáng vàng kim, cơ thể chấn động mạnh!
Bật thốt lên: "Thiết Bố Sam đại thành!"
Giờ phút này, Hà Phong Hoa chỉ cảm thấy nhận thức của mình bị khiêu chiến. Gã đương nhiên biết loại công pháp đánh nát đường lớn như Thiết Bố Sam này, thậm chí khi còn trẻ gã cũng từng tu luyện qua.
Cũng vì nguyên nhân như vậy nên gã hiểu rất rõ Thiết Bố Sam. Đây chính là một môn khổ công phí sức mà không có kết quả, không khổ tu mấy chục năm thì cơ bản là không có cách nào đại thành!
Hơn nữa tiêu chuẩn của Thiết Bố Sam đại thành chính là ánh sáng màu vàng kim!
Nhưng cố Thanh Phong mới lớn chừng nào? Chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, cho dù tính cả mười tháng trong bụng mẹ thì cũng không thể nào tu luyện Thiết Bố Sam đến đại thành!
Chẳng lẽ thế gian này thật sự có thiên tài tu luyện ngoại công?
Đám người dưới khán đàu cũng giống như nước sôi nấu nở, lập tức sôi trào!
Một màn trước mắt này quá khiêu chiến tam quan của bọn họ.
"Chuyện này làm sao có thể? Cố Thanh Phong chỉ là Tụ khí tam trọng thôi! Vậy mà hắn có thể đỡ được một quyền của Tụ khí cửu trọng, lại còn làm gãy nắm tay?"
"Ảo giác, nhất định là ảo giác."
"Ông trời ơi, rốt cuộc ai mới là Tụ khí tam trọng, ai mới là Tụ khí cửu trọng vậy? Có phải là ngược rồi không?"
Một giây, hai giây...
Đám người bất ngờ phát ra một trận cười to.
"Ha ha ha... Hắn nói cái gì vậy? Hắn nói hắn vô dịch Tụ Khí cảnh?"
"Cười chết ta, một tên tụ khí tam trọng mà lại dõng dạc nói mình vô địch Tụ Khí cảnh?"
"Chỉ vài món ăn mà uống thành thế này?"
"Cố Thanh Phong, theo ý của ngươi tức là ngươi đồng ý không cần linh binh?" Hà Phong Hoa bất ngờ hỏi lại.
Cố Thanh Phong khẽ gật đầu rồi thản nhiên nói: "Thứ cho ta nói thẳng các vị đang ngồi ở đây, người nào cũng đều là rác rưởi! Không cần Linh binh cũng thắng như thường!"
Đều là rác rưởi? Thắng như thường?
Lời nói ngạo mạn của Cố Thanh Phong quanh quẩn trong đầu mọi người, khiến vô số người chửi ầm lên.
Một tên tụ khí tam trọng dám mắng tất cả mọi người là rác rưởi, sao bọn họ có thể không tức giận.
Thậm chí một số người còn gào lên bảo mời Hồ Bán Thanh cẩn thận dạy dỗ Cố Thanh Phong một trận.
Chấp sự thấy cục diện hơi mất khống chế, không khỏi đứng ra ngăn đám người lại.
"Yên lặng, tất cả yên lặng, bên dưới bắt đầu luận võ!"
"Hồ huynh đệ, đánh hắn! Đánh chết tên rác rưởi không biết trời cao đất rộng này!"
"Đúng! Đánh hắn! Đánh mạnh vào!"
Hồ Bán Thanh nhìn đám người phẫn nộ dưới đài, trên mặt không khỏi mang theo chút giễu cợt: "Cố Thanh Phong, xem ra sự ngạo mạn của ngươi đã khiến mọi người nổi giận rồi."
"Ngạo mạn? Ta chỉ nói sự thật mà thôi."
Trên mặt Hồ Bán Thanh hiện ra vẻ giận dữ. Nói sự thật? Đây chẳng phải mắng mình cũng là rác rưởi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được! Hôm nay ta đây muốn xem xem, miệng của ngươi cứng hay là nắm đấm của ta cứng!" Hồ Bán Thanh giận quá hoá cười.
"Ồ? Nghe nói ngươi hiểu nhất là đao pháp sao lại đổi sang nắm đấm rồi?" Cố Thanh Phong thản nhiên nói.
"Đối phó với ngươi, ta sợ ô uế đao của ta, tiếp chiêu đi!"
Hồ Bán Thanh không muốn nói nhảm nữa. Cánh tay của gã ta bỗng nhiên hướng về phía sau uốn lượn tụ lực, giống như một khối lò bị nén mạnh đến mức lớn nhất.
"Uỳnh!"
Gã ta tung ra một quyền, cánh tay giống như lò xo kia đột nhiên thẳng bang, mang theo động năng cực lớn và tiếng xé gió.
Quyền chưa tới, gió đã tới trước.
Uy lực của một quyền này có lực làm vỡ vụn một bia đá.
Hiển nhiên Hồ Bán Thanh thực sự tức giận, gã ta hạ quyết tâm muốn đánh Cố Thanh Phong gần chết.
Đối mặt với một quyền đầy uy thế, khoé miệng Cố Thanh Phong nhếch lên diễu cợt, nhưng không tránh né, ngược lại còn ưỡn ngực.
Muốn chết!
Trong mắt Hồ Bán Thanh loé lên sắc lạnh. Gã ta không quan tâm Cố Thanh Phong còn lá bài tẩy gì mà có thể khinh thường như thế, gã ta chỉ biết là trong Tôi Thể cảnh không ai không thủ thế phòng ngự khi đỡ một quyền của gã ta! Không có ai!
Đám người giống như đã nhìn thấy tình cảnh Cố Thanh Phong bị một quyền đánh bay, đổ máu tại chỗ là như thế nào.
Một giây sau!
Nắm đấm của Hồ Bán Thanh hung hăng nện vào ngực Cố Thanh Phong!
Ầm!
Một tiếng vang ầm ầm rung động toàn bộ!
Ngay sau đó là tiếng nứt xương và tiếng kêu thảm thiết!
"A!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Hồ Bán Thanh.
"Tay của ta! Tay của ta!!"
Một màn như thế này thẳng thừng khiến toàn bộ chấn kinh!
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy hình như mình đã sinh ra ảo giác.
Một quyền có thanh thế lớn như kia, vậy mà Cố Thanh Phong chỉ dùng lồng ngực đón lấy, hơn nữa thân thể còn không nhúc nhích tí nào! Lông tóc không bị tổn thương chút nào!
Ngược lại là Hồ Bán Thanh giống như chết rồi vậy, ôm tay phải kêu thảm.
"Làm sao có thể!" Hà Phong Hoa đừng phắt dậy từ ghế trọng tài, thần sắc chấn kinh nhìn về giữa sân.
Bằng kiến thức rộng rãi, gã thình lình nhìn thấy chỗ ngực Cố Thanh Phong toả ra ánh sáng vàng kim, cơ thể chấn động mạnh!
Bật thốt lên: "Thiết Bố Sam đại thành!"
Giờ phút này, Hà Phong Hoa chỉ cảm thấy nhận thức của mình bị khiêu chiến. Gã đương nhiên biết loại công pháp đánh nát đường lớn như Thiết Bố Sam này, thậm chí khi còn trẻ gã cũng từng tu luyện qua.
Cũng vì nguyên nhân như vậy nên gã hiểu rất rõ Thiết Bố Sam. Đây chính là một môn khổ công phí sức mà không có kết quả, không khổ tu mấy chục năm thì cơ bản là không có cách nào đại thành!
Hơn nữa tiêu chuẩn của Thiết Bố Sam đại thành chính là ánh sáng màu vàng kim!
Nhưng cố Thanh Phong mới lớn chừng nào? Chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, cho dù tính cả mười tháng trong bụng mẹ thì cũng không thể nào tu luyện Thiết Bố Sam đến đại thành!
Chẳng lẽ thế gian này thật sự có thiên tài tu luyện ngoại công?
Đám người dưới khán đàu cũng giống như nước sôi nấu nở, lập tức sôi trào!
Một màn trước mắt này quá khiêu chiến tam quan của bọn họ.
"Chuyện này làm sao có thể? Cố Thanh Phong chỉ là Tụ khí tam trọng thôi! Vậy mà hắn có thể đỡ được một quyền của Tụ khí cửu trọng, lại còn làm gãy nắm tay?"
"Ảo giác, nhất định là ảo giác."
"Ông trời ơi, rốt cuộc ai mới là Tụ khí tam trọng, ai mới là Tụ khí cửu trọng vậy? Có phải là ngược rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro