Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai
Bí Mật Của Biển Hoa Bị Lộ!!
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
2024-10-03 12:18:55
Chẳng qua, những mùi hương này bị một loại pháp tắc đặc biệt trói buộc trong thế giới vô biên, Đại La Kim Tiên cũng không cảm nhận được, càng đừng nói tới hấp thụ.
“Những đóa hoa này.” Thông Thiên giáo chủ khiếp sợ muốn chết kêu lên với Lý Nguyên: “Ngươi biết những bông hoa này có điểm gì không bình thường không?”
“Màu sắc không giống nhau à?” Lý Nguyên thuận miệng nói.
“Xem ra ngươi không biết!” Thông Thiên giáo chủ tự lẩm bẩm: “Cũng đúng thôi, một Địa Tiên như ngươi sao mà biết được.”
“Ta nói này, ngươi có thể đừng la hét ầm ĩ được không? Mấy bông hoa này có gì mà phải chuyện bé xé ra to như thế? Như người mất hồn vậy!”
Lý Nguyên hơi bất mãn quở trách Thông Thiên.
Dù gì cũng là Thánh Nhân, thấy mấy thế giới trong hoa đã mất hồn mất vía, công phu bình tĩnh đúng là kém.
Thông Thiên giáo chủ thấy Lý Nguyên nói hắn chuyện bé xé ra to, lập tức điên cuồng mắng chửi trong lòng: “Đúng là người không biết thì không thấy sợ, nếu ngươi biết thật ra những bông hoa này là những thế giới vô biên, ta đoán chắc chắn ngươi còn khiếp sợ hơn ta một vạn lần!”
Hắn cũng không cảm thấy Lý Nguyên biết điểm thần kỳ trong những bông hoa này.
Bởi vì Lý Nguyên quá bình tĩnh, hơn nữa trong mắt Thông Thiên giáo chủ, Lý Nguyên chỉ là một tu sĩ Địa Tiên yếu không thể yếu hơn được nữa.
Tu sĩ Địa Tiên căn bản không cảm nhận được sự huyền bí trong những bông hoa này.
Nhưng thế giới trong hoa này rốt cuộc là do đại năng phương nào đào tạo ra?
Tiếp Dẫn đạo nhân tu luyện vô số nguyên hội, bây giờ mới dùng pháp lực vô thượng diễn hóa ra ba nghìn thế giới vô biên phật quốc. Nhưng thế giới trong hoa của vườn hoa này ít nhất cũng có mười vạn thế giới, nhiều hơn Tiếp Dẫn đạo nhân rất nhiều.
Đây mới thật sự là một bông hoa một thế giới, một lá một cây bồ đề.
Trong những Thánh Nhân hắn biết trong Hồng Hoang, ngoài Hồng Quân đạo tổ, chỉ sợ không có ai có thể làm được.
Nhưng tại sao đạo tổ lại diễn hóa ra vô số thế giới trong hoa ở đây?
Chẳng lẽ trong Hồng Hoang còn che giấu Thánh Nhân khác ư?
Nghe nói lúc trước, Dương Mi lão tổ cũng không ngã xuống, chẳng lẽ là hắn?
Dương Mi lão tổ tinh thông pháp tắc đại đạo không gian, nếu thật sự là hắn thì mọi chuyện có thể xảy ra!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Thông Thiên giáo chủ có vô số suy nghĩ lướt qua, điên cuồng suy đoán lai lịch của thế giới trong hoa.
“Được rồi, đừng ngây ra nữa, ngươi muốn ăn gì thì tự nướng, muốn uống rượu thì tự rót.”
Thông Thiên giáo chủ phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hắn phát hiện mình đã đi tới một đình hóng gió trong hoa viên.
Trong đình hóng gió đặt một cái giá nướng, một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, kiều tư vũ mị đang nướng đồ, phết gia vị.
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy Thược Dược, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nàng.
Trước kia hắn cũng từng gặp được không ít nữ tử phong tư quyến rũ, ví dụ như Nữ Oa, Đát Kỷ, Hậu Thổ, Hi Hòa vân vân, nhưng đều không điên đảo chúng sinh như nữ tử trước mặt.
Trên người nữ tử này cơ hồ gom đủ tất cả ưu điểm của nữ tử, làm cho bất cứ ai nhìn thấy nàng đều cho rằng là người khác phái hoàn hảo nhất của mình.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên bừng tỉnh Thông Thiên.
Chỉ thấy Thược Dược nhìn thoáng qua hắn với vẻ mặt không vui.
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy ánh mắt của Thược Dược, khuôn mặt già đỏ lên, lần đầu tiên cảm thấy không chỗ dung thân.
Mé, mất mặt!
Lý Nguyên đặt mông xuống ghế đá rồi nói với Thông Thiên: “Ngồi đi, có chuyện gì muốn nói thì nói luôn.”
Thông Thiên giáo chủ uống một ngụm rượu để che giấu sự xấu hổ.
Vào miệng ngọt lành, đầy ắp mùi rượu, một ngụm xuống bụng thoải mái nói không nên lời, giống như phiền não trong lòng đều giảm bớt vài phần.
“Rượu ngon.”
Ánh mắt Thông Thiên giáo chủ sáng lên, lớn tiến khen ngợi: “Rượu này còn ngon hơn tất cả tiên tửu ngọc dịch ta từng uống.”
Nói xong, hắn lại không nhịn được uống thêm một ngụm.
“Sảng khoái!”
“Đây là loại rượu gì thế?” Hắn hỏi Lý Nguyên: “Mua ở đâu, lát nữa ta cũng mua mấy vò về chậm rãi uống.”
Lý Nguyên: “Rượu Bách Hoa, tự ủ, không bán.”
“Ngươi còn biết ủ rượu nữa à?” Thông Thiên giáo chủ ngạc nhiên hỏi,
Lý Nguyên không chút khoác lác: “Chuyện ta biết nhiều lắm, ủ rượu chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể nhất trong đó mà thôi.”
Thông Thiên giáo chủ vừa uống rượu vừa hỏi Lý Nguyên: “Lần trước ngươi nói Triệt giáo có nguy cơ hủy diệt, ta quay về suy nghĩ, cảm thấy ngươi nói rất có lý, không biết ngươi có phương pháp phá giải không?”
Lý Nguyên biết rõ còn cố ý hỏi: “Ngươi quan tâm chuyện của Triệt giáo như vậy làm gì?”
Bây giờ Thông Thiên giáo chủ còn chưa muốn ngả bài, nói cho Lý Nguyên thân phận thật sự của mình, nếu không dựa vào tôn sư Thánh Nhân của hắn, sao có thể mở miệng hỏi chuyện một Địa Tiên?
Quá mất mặt.
Bởi vậy hắn suy nghĩ, sau đó tuỳ tiện bịa ra một cái tên đạo.
“Vẫn chưa tự giới thiệu, bần đạo Tề Thiên đạo nhân, là bạn của rất nhiều người trong Triệt giáo, vậy nên…”
Phụt!
Lý Nguyên nghe thấy hai chữ “Tề Thiên” thì lập tức không nhịn được, rượu trong miệng phụt ra ngoài, còn phun lên cả mặt Thông Thiên.
“Ha ha, sao ngươi lại nói năng linh tinh như vậy?” Hắn cười to hỏi Thông Thiên.
Thông Thiên giáo chủ tức giận tới nỗi da mặt không ngừng run run, hắn cố nén lửa giận, dùng ống tay áo lau vết nước trên mặt, lạnh giọng nói với Lý Nguyên: “Ta yêu cầu một lời giải thích.”
“Khụ khụ, xin lỗi.” Lý Nguyên nhịn cười nói: “Nghe thấy tên Tề Thiên, ta không nhịn được nhớ tới một con khỉ.”
“Tề Thiên có liên quan gì tới con khỉ?” Thông Thiên giáo chủ không hài lòng nói: “Không phải ngươi đang nói mát đấy chứ?”
“Không phải mắng ngươi.” Cuối cùng Lý Nguyên cũng bình tĩnh lại, hắn giải thích: “Sau lượng kiếp có một con khỉ tên là Tề Thiên Đại Thánh, ta nghe thấy ngươi cũng tên là Tề Thiên nên mới không nhịn được.”
Thông Thiên giáo chủ khiếp sợ nói: “Chuyện sau lượng kiếp mà ngươi cũng biết?”
Hắn nhanh chóng thử tính một lần, nhưng lượng kiếp hôm nay đã mở, thiên cơ hỗn loạn, chuyện lượng kiếp cũng không tính được, càng đừng nói tới chuyện sau lượng kiếp.
“Những đóa hoa này.” Thông Thiên giáo chủ khiếp sợ muốn chết kêu lên với Lý Nguyên: “Ngươi biết những bông hoa này có điểm gì không bình thường không?”
“Màu sắc không giống nhau à?” Lý Nguyên thuận miệng nói.
“Xem ra ngươi không biết!” Thông Thiên giáo chủ tự lẩm bẩm: “Cũng đúng thôi, một Địa Tiên như ngươi sao mà biết được.”
“Ta nói này, ngươi có thể đừng la hét ầm ĩ được không? Mấy bông hoa này có gì mà phải chuyện bé xé ra to như thế? Như người mất hồn vậy!”
Lý Nguyên hơi bất mãn quở trách Thông Thiên.
Dù gì cũng là Thánh Nhân, thấy mấy thế giới trong hoa đã mất hồn mất vía, công phu bình tĩnh đúng là kém.
Thông Thiên giáo chủ thấy Lý Nguyên nói hắn chuyện bé xé ra to, lập tức điên cuồng mắng chửi trong lòng: “Đúng là người không biết thì không thấy sợ, nếu ngươi biết thật ra những bông hoa này là những thế giới vô biên, ta đoán chắc chắn ngươi còn khiếp sợ hơn ta một vạn lần!”
Hắn cũng không cảm thấy Lý Nguyên biết điểm thần kỳ trong những bông hoa này.
Bởi vì Lý Nguyên quá bình tĩnh, hơn nữa trong mắt Thông Thiên giáo chủ, Lý Nguyên chỉ là một tu sĩ Địa Tiên yếu không thể yếu hơn được nữa.
Tu sĩ Địa Tiên căn bản không cảm nhận được sự huyền bí trong những bông hoa này.
Nhưng thế giới trong hoa này rốt cuộc là do đại năng phương nào đào tạo ra?
Tiếp Dẫn đạo nhân tu luyện vô số nguyên hội, bây giờ mới dùng pháp lực vô thượng diễn hóa ra ba nghìn thế giới vô biên phật quốc. Nhưng thế giới trong hoa của vườn hoa này ít nhất cũng có mười vạn thế giới, nhiều hơn Tiếp Dẫn đạo nhân rất nhiều.
Đây mới thật sự là một bông hoa một thế giới, một lá một cây bồ đề.
Trong những Thánh Nhân hắn biết trong Hồng Hoang, ngoài Hồng Quân đạo tổ, chỉ sợ không có ai có thể làm được.
Nhưng tại sao đạo tổ lại diễn hóa ra vô số thế giới trong hoa ở đây?
Chẳng lẽ trong Hồng Hoang còn che giấu Thánh Nhân khác ư?
Nghe nói lúc trước, Dương Mi lão tổ cũng không ngã xuống, chẳng lẽ là hắn?
Dương Mi lão tổ tinh thông pháp tắc đại đạo không gian, nếu thật sự là hắn thì mọi chuyện có thể xảy ra!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc nhất thời, trong lòng Thông Thiên giáo chủ có vô số suy nghĩ lướt qua, điên cuồng suy đoán lai lịch của thế giới trong hoa.
“Được rồi, đừng ngây ra nữa, ngươi muốn ăn gì thì tự nướng, muốn uống rượu thì tự rót.”
Thông Thiên giáo chủ phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hắn phát hiện mình đã đi tới một đình hóng gió trong hoa viên.
Trong đình hóng gió đặt một cái giá nướng, một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, kiều tư vũ mị đang nướng đồ, phết gia vị.
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy Thược Dược, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nàng.
Trước kia hắn cũng từng gặp được không ít nữ tử phong tư quyến rũ, ví dụ như Nữ Oa, Đát Kỷ, Hậu Thổ, Hi Hòa vân vân, nhưng đều không điên đảo chúng sinh như nữ tử trước mặt.
Trên người nữ tử này cơ hồ gom đủ tất cả ưu điểm của nữ tử, làm cho bất cứ ai nhìn thấy nàng đều cho rằng là người khác phái hoàn hảo nhất của mình.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên bừng tỉnh Thông Thiên.
Chỉ thấy Thược Dược nhìn thoáng qua hắn với vẻ mặt không vui.
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy ánh mắt của Thược Dược, khuôn mặt già đỏ lên, lần đầu tiên cảm thấy không chỗ dung thân.
Mé, mất mặt!
Lý Nguyên đặt mông xuống ghế đá rồi nói với Thông Thiên: “Ngồi đi, có chuyện gì muốn nói thì nói luôn.”
Thông Thiên giáo chủ uống một ngụm rượu để che giấu sự xấu hổ.
Vào miệng ngọt lành, đầy ắp mùi rượu, một ngụm xuống bụng thoải mái nói không nên lời, giống như phiền não trong lòng đều giảm bớt vài phần.
“Rượu ngon.”
Ánh mắt Thông Thiên giáo chủ sáng lên, lớn tiến khen ngợi: “Rượu này còn ngon hơn tất cả tiên tửu ngọc dịch ta từng uống.”
Nói xong, hắn lại không nhịn được uống thêm một ngụm.
“Sảng khoái!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là loại rượu gì thế?” Hắn hỏi Lý Nguyên: “Mua ở đâu, lát nữa ta cũng mua mấy vò về chậm rãi uống.”
Lý Nguyên: “Rượu Bách Hoa, tự ủ, không bán.”
“Ngươi còn biết ủ rượu nữa à?” Thông Thiên giáo chủ ngạc nhiên hỏi,
Lý Nguyên không chút khoác lác: “Chuyện ta biết nhiều lắm, ủ rượu chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể nhất trong đó mà thôi.”
Thông Thiên giáo chủ vừa uống rượu vừa hỏi Lý Nguyên: “Lần trước ngươi nói Triệt giáo có nguy cơ hủy diệt, ta quay về suy nghĩ, cảm thấy ngươi nói rất có lý, không biết ngươi có phương pháp phá giải không?”
Lý Nguyên biết rõ còn cố ý hỏi: “Ngươi quan tâm chuyện của Triệt giáo như vậy làm gì?”
Bây giờ Thông Thiên giáo chủ còn chưa muốn ngả bài, nói cho Lý Nguyên thân phận thật sự của mình, nếu không dựa vào tôn sư Thánh Nhân của hắn, sao có thể mở miệng hỏi chuyện một Địa Tiên?
Quá mất mặt.
Bởi vậy hắn suy nghĩ, sau đó tuỳ tiện bịa ra một cái tên đạo.
“Vẫn chưa tự giới thiệu, bần đạo Tề Thiên đạo nhân, là bạn của rất nhiều người trong Triệt giáo, vậy nên…”
Phụt!
Lý Nguyên nghe thấy hai chữ “Tề Thiên” thì lập tức không nhịn được, rượu trong miệng phụt ra ngoài, còn phun lên cả mặt Thông Thiên.
“Ha ha, sao ngươi lại nói năng linh tinh như vậy?” Hắn cười to hỏi Thông Thiên.
Thông Thiên giáo chủ tức giận tới nỗi da mặt không ngừng run run, hắn cố nén lửa giận, dùng ống tay áo lau vết nước trên mặt, lạnh giọng nói với Lý Nguyên: “Ta yêu cầu một lời giải thích.”
“Khụ khụ, xin lỗi.” Lý Nguyên nhịn cười nói: “Nghe thấy tên Tề Thiên, ta không nhịn được nhớ tới một con khỉ.”
“Tề Thiên có liên quan gì tới con khỉ?” Thông Thiên giáo chủ không hài lòng nói: “Không phải ngươi đang nói mát đấy chứ?”
“Không phải mắng ngươi.” Cuối cùng Lý Nguyên cũng bình tĩnh lại, hắn giải thích: “Sau lượng kiếp có một con khỉ tên là Tề Thiên Đại Thánh, ta nghe thấy ngươi cũng tên là Tề Thiên nên mới không nhịn được.”
Thông Thiên giáo chủ khiếp sợ nói: “Chuyện sau lượng kiếp mà ngươi cũng biết?”
Hắn nhanh chóng thử tính một lần, nhưng lượng kiếp hôm nay đã mở, thiên cơ hỗn loạn, chuyện lượng kiếp cũng không tính được, càng đừng nói tới chuyện sau lượng kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro