Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai
Muội Muội Dẫn Tam Tiêu Tới Chơi!!
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
2024-10-03 12:18:55
Đông Hải Hồng Hoang.
Tam Tiên đảo.
Một bóng dáng xinh đẹp, cưỡi tường vân vội vã bay tới từ chân trời, rơi xuống bầu trời của Tam Tiên đảo.
Nữ tử mười sáu xuân xanh, da như mỡ đông, vai như vót đẽo thành; mặc bộ váy trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh như mực; vòng eo thon nhỏ một tay là nắm hết, mị nhãn như tơ duyên dáng thướt tha. Dung mạo mỹ lệ có một không hai trong thiên hạ, dáng người yểu điệu lấn áp mọi người.
Cảnh trăm hoa đua nở trên Tam Tiên đảo ở trước mặt nữ tử cũng có vẻ ảm đạm phai mờ; mây tía ở nơi chân trời thấy nữ tử, cũng phải thẹn thùng đỏ mặt.
Chỉ có điều, lúc này mặt ngọc của nữ tử mang vẻ hung hăng, có vẻ nổi giận đùng đùng, cũng không biết là người nào, thế mà bỏ được khiến tiểu mỹ nhân như vậy tức giận.
"Vân Tiêu sư tỷ, Bích Tiêu sư tỷ, Quỳnh Tiêu sư tỷ, các ngươi có nhà không?" Nữ tử cao giọng hô lên với Tam Tiên đảo.
Giọng nói trong veo như nước suối, uyển chuyển như chim hoàng oanh, chỉ nghe nàng nói thôi là có thể khiến vô số nam nhi mềm xương mềm người, mất hồn mất vía.
Vụt vụt vụt!
Không bao lâu sau, chỉ thấy ba bóng người bay ra từ trong Tam Tiên đảo, tay áo bay bay dừng trước người nữ tử.
Ba bóng người ấy, cũng là mỹ nhân tuyệt thế dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Một người đoan trang cẩn thận, ung dung hoa quý; một người lãnh đạm cao nhã, sóng mắt rực rỡ; một người xinh đẹp vô song, duyên dáng yêu kiều.
Chính là ba vị tiên tử Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu trên Tam Tiên đảo.
Tam Tiêu thấy dáng vẻ nữ tử nổi giận đùng đùng, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đại tỷ Vân Tiêu quan tâm hỏi nữ tử: "Đát Kỷ tiểu sư muội, tên nào lại dám chọc ngươi tức giận vậy?"
Quỳnh Tiêu nổi giận đùng đùng nói:
"Cũng dám bắt nạt tiểu sư muội của chúng ta, đúng là chán sống! Tiểu sư muội, ngươi nói cho Tam sư tỷ, Tam sư tỷ nhất định sẽ giúp ngươi báo thù, đánh cái tên bắt nạt ngươi thành đầu heo!"
Tô Đát Kỷ phẫn hận nói:
"Còn không phải là ca ca cá mặn không có chí tiến thủ của ta sao. Khoảng thời gian trước ta nhõng nhẽo đòi hỏi với sư phụ, sư phụ bị ta làm phiền đến không còn cách nào, cuối cùng cũng nhả ra bằng lòng nguyện ý thu ca ca ta làm đệ tử, ta hào hứng chạy về báo tin tức vô cùng tốt này cho hắn biết, kết quả các ngươi đoán xem hắn nói như thế nào?"
Không đợi Tam Tiêu suy đoán, nàng đã tự trả lời mình:
"Hắn thế mà lại cự tuyệt! Nói tu luyện không có tự tại như hắn đá gà dắt chó. Các ngươi không biết chứ, lúc đó ta suýt chút nữa thì tức nổ phổi luôn!"
"Phù phù!"
Nói đến đây, hô hấp của Tô Đát Kỷ không khỏi trở nên dồn dập hơn ba phần, trên mặt có vẻ càng thêm tức giận.
Đây là cơ hội khó được cỡ nào chứ!
Đồ ca ca thúi, ca ca lười này, chẳng biết vì hắn mình đã khổ tâm như thế nào!
Nghe ca ca của Tô Đát Kỷ thế mà lại cự tuyệt bái Thông Thiên Thánh Nhân làm sư phụ, Tam Tiêu cũng không khỏi lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Phải biết rằng, đây chính là Thánh Nhân đấy!
Hồng Hoang không biết có bao nhiêu đại năng tuyệt thế đều muốn bái vào môn hạ của Thánh Nhân mà lại không có cơ hội.
Thế mà còn có người cự tuyệt!
"Có phải đầu óc của ca ca ngươi làm từ bã đậu không? Lão sư có thể thu hắn làm đồ đệ, quả là phúc phần tu luyện mấy vạn đời của hắn, hắn thế mà vẫn không muốn!" Vẻ mặt Quỳnh Tiêu bất mãn kêu lên.
Trên mặt hai người Vân Tiêu và Bích Tiêu cũng lộ ra vẻ bất mãn.
"Ca ca ngươi cũng quá không ôm chí lớn đi!"
"Trên thế giới này, làm sao lại có người lười như thế chứ?"
Tô Đát Kỷ gật đầu đồng ý:
"Thật ra thiên phú tu luyện của ca ca ta rất tốt, chỉ có điều quá lười, ngày nào cũng hí hoáy đống hoa hoa cỏ cỏ trong viện, không thì đi ra ngoài đá gà dắt chó, nghe hí đặt cược, ăn uống nhậu nhẹt với đám hồ bằng cẩu hữu kia, không hề có chí tiến thủ..."
Nghe Tô Đát Kỷ nói thiên phú tu luyện của ca ca nàng không tệ, Tam Tiêu cũng không có lộ vẻ hoài nghi gì, bởi vì Tô Đát Kỷ chính là một thiên tài tuyệt thế xưa nay chưa từng có.
Tuy Tô Đát Kỷ mới bái nhập Triệt giáo được sáu năm ngắn ngủi, thế nhưng nàng cũng đã tu luyện đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Phải biết rằng, tu vi hiện giờ của Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng mới là Đại La Kim Tiên sơ kỳ, Vân Tiêu Đại La Kim Tiên trung kỳ, mà ba người các nàng đã tu luyện gần trăm vạn năm.
Đồng thời, trong thời gian sáu năm này, Tô Đát Kỷ chẳng những tăng tu vi lên tới Đại La Kim Tiên sơ kỳ mà còn đồng thời luyện thành trên trăm loại pháp tắc chi lực. Mà pháp tắc chi lực thì lại là lực lượng mà Chuẩn Thánh mới có thể nắm giữ được.
Thiên phú tu luyện của Đát Kỷ trực tiếp khiến toàn bộ Triệt giáo chấn kinh, đồng thời còn khiến cho Thông Thiên giáo chủ đều phải trợn mắt há mồm vì chấn động.
Luôn miệng nói Tô Đát Kỷ là thiên tài tuyệt thế có tốc độ tu luyện nhanh nhất từ lúc khai thiên tích địa tới nay.
Nếu thiên phú của Tô Đát Kỷ cao như vậy thì thiên phú của ca ca nàng hẳn cũng sẽ không quá kém.
Tam Tiêu nghĩ đương nhiên như vậy.
Tô Đát Kỷ quở trách ca ca nhà mình trong chốc lát, đột nhiên mở miệng thỉnh cầu Tam Tiêu:
"Lần này sư muội tới tìm ba vị sư tỷ, thật ra là muốn nhờ ba vị sư tỷ giúp một chuyện."
"Giúp cái gì?" Nhị tỷ Bích Tiêu tò mò hỏi.
Tô Đát Kỷ nói:
"Dù sao ta đã triệt để hết cách với ca ca cá mặn kia rồi, thế nên mới muốn nhờ ba vị sư tỷ đi đến Triều Ca với ta một chuyến, giúp ta thông não cho ca ca ngoan cố ngu đần kia của ta."
Thật ra Tô Đát Kỷ còn có một mục đích, chính là muốn tác hợp Tam Tiêu làm đạo lữ của ca ca.
Bởi vì nàng cảm thấy, chỉ khi tìm cho ca ca một đạo lữ thì ca ca mới có động lực để tu luyện.
Chỉ là việc này nàng không thể nói trực tiếp cho Tam Tiêu, miễn cho Tam Tiêu từ chối ngay tắp lự.
Quỳnh Tiêu đồng ý:
Tam Tiên đảo.
Một bóng dáng xinh đẹp, cưỡi tường vân vội vã bay tới từ chân trời, rơi xuống bầu trời của Tam Tiên đảo.
Nữ tử mười sáu xuân xanh, da như mỡ đông, vai như vót đẽo thành; mặc bộ váy trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh như mực; vòng eo thon nhỏ một tay là nắm hết, mị nhãn như tơ duyên dáng thướt tha. Dung mạo mỹ lệ có một không hai trong thiên hạ, dáng người yểu điệu lấn áp mọi người.
Cảnh trăm hoa đua nở trên Tam Tiên đảo ở trước mặt nữ tử cũng có vẻ ảm đạm phai mờ; mây tía ở nơi chân trời thấy nữ tử, cũng phải thẹn thùng đỏ mặt.
Chỉ có điều, lúc này mặt ngọc của nữ tử mang vẻ hung hăng, có vẻ nổi giận đùng đùng, cũng không biết là người nào, thế mà bỏ được khiến tiểu mỹ nhân như vậy tức giận.
"Vân Tiêu sư tỷ, Bích Tiêu sư tỷ, Quỳnh Tiêu sư tỷ, các ngươi có nhà không?" Nữ tử cao giọng hô lên với Tam Tiên đảo.
Giọng nói trong veo như nước suối, uyển chuyển như chim hoàng oanh, chỉ nghe nàng nói thôi là có thể khiến vô số nam nhi mềm xương mềm người, mất hồn mất vía.
Vụt vụt vụt!
Không bao lâu sau, chỉ thấy ba bóng người bay ra từ trong Tam Tiên đảo, tay áo bay bay dừng trước người nữ tử.
Ba bóng người ấy, cũng là mỹ nhân tuyệt thế dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Một người đoan trang cẩn thận, ung dung hoa quý; một người lãnh đạm cao nhã, sóng mắt rực rỡ; một người xinh đẹp vô song, duyên dáng yêu kiều.
Chính là ba vị tiên tử Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu trên Tam Tiên đảo.
Tam Tiêu thấy dáng vẻ nữ tử nổi giận đùng đùng, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đại tỷ Vân Tiêu quan tâm hỏi nữ tử: "Đát Kỷ tiểu sư muội, tên nào lại dám chọc ngươi tức giận vậy?"
Quỳnh Tiêu nổi giận đùng đùng nói:
"Cũng dám bắt nạt tiểu sư muội của chúng ta, đúng là chán sống! Tiểu sư muội, ngươi nói cho Tam sư tỷ, Tam sư tỷ nhất định sẽ giúp ngươi báo thù, đánh cái tên bắt nạt ngươi thành đầu heo!"
Tô Đát Kỷ phẫn hận nói:
"Còn không phải là ca ca cá mặn không có chí tiến thủ của ta sao. Khoảng thời gian trước ta nhõng nhẽo đòi hỏi với sư phụ, sư phụ bị ta làm phiền đến không còn cách nào, cuối cùng cũng nhả ra bằng lòng nguyện ý thu ca ca ta làm đệ tử, ta hào hứng chạy về báo tin tức vô cùng tốt này cho hắn biết, kết quả các ngươi đoán xem hắn nói như thế nào?"
Không đợi Tam Tiêu suy đoán, nàng đã tự trả lời mình:
"Hắn thế mà lại cự tuyệt! Nói tu luyện không có tự tại như hắn đá gà dắt chó. Các ngươi không biết chứ, lúc đó ta suýt chút nữa thì tức nổ phổi luôn!"
"Phù phù!"
Nói đến đây, hô hấp của Tô Đát Kỷ không khỏi trở nên dồn dập hơn ba phần, trên mặt có vẻ càng thêm tức giận.
Đây là cơ hội khó được cỡ nào chứ!
Đồ ca ca thúi, ca ca lười này, chẳng biết vì hắn mình đã khổ tâm như thế nào!
Nghe ca ca của Tô Đát Kỷ thế mà lại cự tuyệt bái Thông Thiên Thánh Nhân làm sư phụ, Tam Tiêu cũng không khỏi lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Phải biết rằng, đây chính là Thánh Nhân đấy!
Hồng Hoang không biết có bao nhiêu đại năng tuyệt thế đều muốn bái vào môn hạ của Thánh Nhân mà lại không có cơ hội.
Thế mà còn có người cự tuyệt!
"Có phải đầu óc của ca ca ngươi làm từ bã đậu không? Lão sư có thể thu hắn làm đồ đệ, quả là phúc phần tu luyện mấy vạn đời của hắn, hắn thế mà vẫn không muốn!" Vẻ mặt Quỳnh Tiêu bất mãn kêu lên.
Trên mặt hai người Vân Tiêu và Bích Tiêu cũng lộ ra vẻ bất mãn.
"Ca ca ngươi cũng quá không ôm chí lớn đi!"
"Trên thế giới này, làm sao lại có người lười như thế chứ?"
Tô Đát Kỷ gật đầu đồng ý:
"Thật ra thiên phú tu luyện của ca ca ta rất tốt, chỉ có điều quá lười, ngày nào cũng hí hoáy đống hoa hoa cỏ cỏ trong viện, không thì đi ra ngoài đá gà dắt chó, nghe hí đặt cược, ăn uống nhậu nhẹt với đám hồ bằng cẩu hữu kia, không hề có chí tiến thủ..."
Nghe Tô Đát Kỷ nói thiên phú tu luyện của ca ca nàng không tệ, Tam Tiêu cũng không có lộ vẻ hoài nghi gì, bởi vì Tô Đát Kỷ chính là một thiên tài tuyệt thế xưa nay chưa từng có.
Tuy Tô Đát Kỷ mới bái nhập Triệt giáo được sáu năm ngắn ngủi, thế nhưng nàng cũng đã tu luyện đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Phải biết rằng, tu vi hiện giờ của Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng mới là Đại La Kim Tiên sơ kỳ, Vân Tiêu Đại La Kim Tiên trung kỳ, mà ba người các nàng đã tu luyện gần trăm vạn năm.
Đồng thời, trong thời gian sáu năm này, Tô Đát Kỷ chẳng những tăng tu vi lên tới Đại La Kim Tiên sơ kỳ mà còn đồng thời luyện thành trên trăm loại pháp tắc chi lực. Mà pháp tắc chi lực thì lại là lực lượng mà Chuẩn Thánh mới có thể nắm giữ được.
Thiên phú tu luyện của Đát Kỷ trực tiếp khiến toàn bộ Triệt giáo chấn kinh, đồng thời còn khiến cho Thông Thiên giáo chủ đều phải trợn mắt há mồm vì chấn động.
Luôn miệng nói Tô Đát Kỷ là thiên tài tuyệt thế có tốc độ tu luyện nhanh nhất từ lúc khai thiên tích địa tới nay.
Nếu thiên phú của Tô Đát Kỷ cao như vậy thì thiên phú của ca ca nàng hẳn cũng sẽ không quá kém.
Tam Tiêu nghĩ đương nhiên như vậy.
Tô Đát Kỷ quở trách ca ca nhà mình trong chốc lát, đột nhiên mở miệng thỉnh cầu Tam Tiêu:
"Lần này sư muội tới tìm ba vị sư tỷ, thật ra là muốn nhờ ba vị sư tỷ giúp một chuyện."
"Giúp cái gì?" Nhị tỷ Bích Tiêu tò mò hỏi.
Tô Đát Kỷ nói:
"Dù sao ta đã triệt để hết cách với ca ca cá mặn kia rồi, thế nên mới muốn nhờ ba vị sư tỷ đi đến Triều Ca với ta một chuyến, giúp ta thông não cho ca ca ngoan cố ngu đần kia của ta."
Thật ra Tô Đát Kỷ còn có một mục đích, chính là muốn tác hợp Tam Tiêu làm đạo lữ của ca ca.
Bởi vì nàng cảm thấy, chỉ khi tìm cho ca ca một đạo lữ thì ca ca mới có động lực để tu luyện.
Chỉ là việc này nàng không thể nói trực tiếp cho Tam Tiêu, miễn cho Tam Tiêu từ chối ngay tắp lự.
Quỳnh Tiêu đồng ý:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro