Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai
Chàng Là Gió, Thiếp Là Cát!
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
2024-10-03 12:18:55
“He he, không phải là ngươi không muốn tu luyện sao? Đợi lát nữa ngươi và muội muội gặp nguy hiểm, ngươi lại không có năng lực bảo vệ muội muội, ngươi sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc tu luyện!”
Nghĩ tới đây, Thông Thiên giáo chủ lập tức đi tới một khu rừng gần đó. Chỉ thấy hắn phất ống tay áo, một con trâu đen lập tức từ trong tay áo bay ra.
Xung quanh con trâu có ánh sáng mang điềm lành, đám mây nhiều màu sắc nổi lên. Hai sừng của con trâu có hình dạng như trăng lưỡi liềm, ở giữa trán của con trâu có hoa văn thái cực bát quái. Hô hấp sinh mưa gió, gầm lên như sấm sét, cực kỳ bất phàm.
Con trâu này chính là thú cưỡi của Thông Thiên giáo chủ - Khuê Ngưu.
Thông Thiên giáo chủ phân phó Khuê Ngưu:
“Ngươi lập tức đuổi theo đi, biến thành yêu thể hù dọa Lý Nguyên và cô nhóc bên cạnh hắn một chút. Nhớ kỹ, phải khiến cho bọn họ sợ đến kinh hồn bạt vía, khóc lóc thảm thiết, khơi dậy ý muốn báo thù của bọn họ, để cho Lý Nguyên hận sự bát lực của mình. Nhưng ngươi không thể thật sự làm bọn họ bị thương. Ta chuẩn bị thu Lý Nguyên làm đệ tử y bát.”
Đệ tử y bát!
Trong lòng Khuê Ngưu kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Địa vị của đệ tử y bát còn tôn quý hơn vạn lần so với đệ tử thân truyền.
Nếu như thầy giáo không có ở đây, đệ tử y bát có thể thay thế thầy giáo quản lý môn phái, là người đứng đầu dưới quyền thánh nhân.
Khuê Ngưu không ngờ Lý Nguyên lại được thầy giáo coi trọng như vậy!
Hắn vội vàng đáp lời:
“Tiểu Ngưu biết rồi.”
Nói xong, hắn lập tức hóa thành một luồng gió đen, đuổi theo hướng Lý Nguyên và Đặng Thiền Ngọc.
Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ âm hiểm cười nói:
“He he, đồ nhi ngoan, ngươi nên biết điều một chút mà chờ dập đầu bái sư đi, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của ta được đâu!”
...
Đặng Thiền Ngọc cưỡi ngựa chạy một hồi, nàng không biết Lý Nguyên có đuổi theo hay không, lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.
Phụt!
Vừa nhìn, nàng suýt nữa đã cười tắt thở.
Chỉ thấy Lý Nguyên đang cưỡi trên lưng một con chó mực, chạy theo phía sau nàng không xa.
Thân hình Lý Nguyên cao lớn, kết hợp với vóc người nhỏ bé của con chó mực, nhìn cực kỳ khôi hài.
“Ha ha ha, sao ngươi lại cưỡi chó thế kia? Ngươi không sợ đè chết nó sao?” Đặng Thiền Ngọc cười đến thở không ra hơi, hỏi Lý Nguyên.
Nàng chỉ cảm thấy Lý Nguyên thực sự là một người kỳ diệu!
Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc dừng lại bên cạnh Đặng Thiền Ngọc, thản nhiên nói:
“Đừng thấy nó là chó mà lầm, sức lực của nó rất lớn, yêu quái cũng không phải là đối thủ của nó. Nó có chở mấy người thì cũng như đi chơi thôi.”
Đặng Thiền Ngọc nhịn cười, nhìn Tiểu Hắc gật đầu tán dương:
“Con chó này quả thật là chạy rất nhanh, Xích Ký của ta chính là thần câu, nhanh như chớp, không ngờ con chó đen này của ngươi lại có thể đuổi kịp tốc độ của Xích Ký. Không biết nó thuộc chủng loại gì? Sau này ta cũng nuôi một con.”
Dù sao Lý Nguyên cũng không thể nói đây là Thi Hống thú được đúng không?
Hắn không thể làm gì khác hơn là giả ngu nói:
“Ta cũng không biết nó thuộc chủng loại gì!”
Đặng Thiền Ngọc lơ đễnh nói: “Không biết chủng loại cũng không sao, sau này ta tìm một con thần ngao lai giống với nó, hậu duệ của chúng nó chắc chắn sẽ giỏi hơn.”
... Thi Hống thú suýt nữa tức giận đến hộc máu. Thần ngao mà muốn lai giống với ta, nó xứng sao?
Lý Nguyên nhịn cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, an ủi vị hung thú Hỗn Độn này một chút.
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên ngồi trên người Tiểu Hắc, đôi mắt quyến rũ mang theo nụ cười, nói: “Ngươi vẫn đừng nên cưỡi nó, nếu không để con mồi nhìn thấy thì cũng chết vì cười.”
Lý Nguyên: “Chết thì càng tốt, chúng ta chỉ cần nhặt xác là được!”
Đặng Thiền Ngọc: “Ta sợ ngươi đè Tiểu Hắc bị thương.”
Lý Nguyên khó xử nói: “Nhưng không cưỡi nó thì ta cưỡi cái gì?”
Khuôn mặt Đặng Thiền Ngọc ửng đỏ: “Nếu không thì, ngươi và ta cùng nhau cưỡi Xích Ký đi.”
Sau tình huống vừa rồi, nàng sinh ra chút thiện cảm đối với Lý Nguyên, vì vậy nàng cũng không ghét việc cưỡi chung một con ngựa với hắn.
“Được thôi.”
Lý Nguyên vừa mới đáp lời, đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện gì đó.
Phim truyền hình sau này thường xuyên có hành động nhân vật nữ chính thử dò xét nhân phẩm của nhân vật nam chính.
Có phải Đặng Thiền Ngọc cũng đang thử dò xét nhân phẩm của ta không?
Nếu như ta trực tiếp đồng ý, chẳng phải hình tượng vĩ đại rực rỡ của ta trong lòng tiểu muội sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
Vì vậy ta không thể trực tiếp đồng ý được, dù sao cũng phải khiêm tốn một chút đúng không?
Nghĩ tới đây, Lý Nguyên lập tức chính khí nghiêm nghị lắc đầu nói:
“Như vậy sao được? Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Hừ, đồ ngốc cổ hủ!”
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên từ chối lời mời của nàng thì trong lòng tức giận không thôi.
Chỉ thấy hai chân thon dài của nàng vỗ xuống bụng ngựa, lập tức lao về phía trước.
“Vậy ngươi cứ tiếp tục cưỡi Tiểu Hắc đi!”
Ấy, sao lại không tiếp tục mời nữa?
Chẳng lẽ nàng thật sự chỉ muốn thử thách ta sao?
Nguy hiểm thật, xem ra là ta đã vượt qua khảo nghiệm rồi!
Ta đúng là boy cơ trí mà!
He he!
Lý Nguyên đắc ý cười, lập tức cưỡi Tiểu Hắc đuổi theo!
Lý Nguyên anh tuấn như vậy, nhưng vẫn độc thân đến hiện tại là có lý do cả đấy!
...
Đặng Thiền Ngọc cưỡi ngựa chạy nhanh.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, chỉ cần Lý Nguyên bị bỏ lại, sau khi Lý Nguyên không đuổi kịp nàng thì hắn sẽ chủ động thỉnh cầu nàng cùng cưỡi Xích Ký!
Tuy nhiên, Đặng Thiền Ngọc kinh hãi phát hiện, nàng cũng đã chạy được mấy chục dặm rồi, nhưng Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc vẫn duy trì khoảng cách sau lưng nàng hơn mười thước, không hề bị bỏ lại.
“Điều này sao có thể?”
Đặng Thiền Ngọc không thể hiểu nổi, chẳng lẽ Tiểu Hắc có huyết mạch dị thú hay sao?
Đặng Thiền Ngọc nghĩ phải thử một chút xem rốt cuộc Tiểu Hắc có thể chạy nhanh đến mức nào, nàng lập tức tăng tốc độ của Xích Ký.
Nghĩ tới đây, Thông Thiên giáo chủ lập tức đi tới một khu rừng gần đó. Chỉ thấy hắn phất ống tay áo, một con trâu đen lập tức từ trong tay áo bay ra.
Xung quanh con trâu có ánh sáng mang điềm lành, đám mây nhiều màu sắc nổi lên. Hai sừng của con trâu có hình dạng như trăng lưỡi liềm, ở giữa trán của con trâu có hoa văn thái cực bát quái. Hô hấp sinh mưa gió, gầm lên như sấm sét, cực kỳ bất phàm.
Con trâu này chính là thú cưỡi của Thông Thiên giáo chủ - Khuê Ngưu.
Thông Thiên giáo chủ phân phó Khuê Ngưu:
“Ngươi lập tức đuổi theo đi, biến thành yêu thể hù dọa Lý Nguyên và cô nhóc bên cạnh hắn một chút. Nhớ kỹ, phải khiến cho bọn họ sợ đến kinh hồn bạt vía, khóc lóc thảm thiết, khơi dậy ý muốn báo thù của bọn họ, để cho Lý Nguyên hận sự bát lực của mình. Nhưng ngươi không thể thật sự làm bọn họ bị thương. Ta chuẩn bị thu Lý Nguyên làm đệ tử y bát.”
Đệ tử y bát!
Trong lòng Khuê Ngưu kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Địa vị của đệ tử y bát còn tôn quý hơn vạn lần so với đệ tử thân truyền.
Nếu như thầy giáo không có ở đây, đệ tử y bát có thể thay thế thầy giáo quản lý môn phái, là người đứng đầu dưới quyền thánh nhân.
Khuê Ngưu không ngờ Lý Nguyên lại được thầy giáo coi trọng như vậy!
Hắn vội vàng đáp lời:
“Tiểu Ngưu biết rồi.”
Nói xong, hắn lập tức hóa thành một luồng gió đen, đuổi theo hướng Lý Nguyên và Đặng Thiền Ngọc.
Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ âm hiểm cười nói:
“He he, đồ nhi ngoan, ngươi nên biết điều một chút mà chờ dập đầu bái sư đi, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của ta được đâu!”
...
Đặng Thiền Ngọc cưỡi ngựa chạy một hồi, nàng không biết Lý Nguyên có đuổi theo hay không, lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.
Phụt!
Vừa nhìn, nàng suýt nữa đã cười tắt thở.
Chỉ thấy Lý Nguyên đang cưỡi trên lưng một con chó mực, chạy theo phía sau nàng không xa.
Thân hình Lý Nguyên cao lớn, kết hợp với vóc người nhỏ bé của con chó mực, nhìn cực kỳ khôi hài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha ha, sao ngươi lại cưỡi chó thế kia? Ngươi không sợ đè chết nó sao?” Đặng Thiền Ngọc cười đến thở không ra hơi, hỏi Lý Nguyên.
Nàng chỉ cảm thấy Lý Nguyên thực sự là một người kỳ diệu!
Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc dừng lại bên cạnh Đặng Thiền Ngọc, thản nhiên nói:
“Đừng thấy nó là chó mà lầm, sức lực của nó rất lớn, yêu quái cũng không phải là đối thủ của nó. Nó có chở mấy người thì cũng như đi chơi thôi.”
Đặng Thiền Ngọc nhịn cười, nhìn Tiểu Hắc gật đầu tán dương:
“Con chó này quả thật là chạy rất nhanh, Xích Ký của ta chính là thần câu, nhanh như chớp, không ngờ con chó đen này của ngươi lại có thể đuổi kịp tốc độ của Xích Ký. Không biết nó thuộc chủng loại gì? Sau này ta cũng nuôi một con.”
Dù sao Lý Nguyên cũng không thể nói đây là Thi Hống thú được đúng không?
Hắn không thể làm gì khác hơn là giả ngu nói:
“Ta cũng không biết nó thuộc chủng loại gì!”
Đặng Thiền Ngọc lơ đễnh nói: “Không biết chủng loại cũng không sao, sau này ta tìm một con thần ngao lai giống với nó, hậu duệ của chúng nó chắc chắn sẽ giỏi hơn.”
... Thi Hống thú suýt nữa tức giận đến hộc máu. Thần ngao mà muốn lai giống với ta, nó xứng sao?
Lý Nguyên nhịn cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, an ủi vị hung thú Hỗn Độn này một chút.
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên ngồi trên người Tiểu Hắc, đôi mắt quyến rũ mang theo nụ cười, nói: “Ngươi vẫn đừng nên cưỡi nó, nếu không để con mồi nhìn thấy thì cũng chết vì cười.”
Lý Nguyên: “Chết thì càng tốt, chúng ta chỉ cần nhặt xác là được!”
Đặng Thiền Ngọc: “Ta sợ ngươi đè Tiểu Hắc bị thương.”
Lý Nguyên khó xử nói: “Nhưng không cưỡi nó thì ta cưỡi cái gì?”
Khuôn mặt Đặng Thiền Ngọc ửng đỏ: “Nếu không thì, ngươi và ta cùng nhau cưỡi Xích Ký đi.”
Sau tình huống vừa rồi, nàng sinh ra chút thiện cảm đối với Lý Nguyên, vì vậy nàng cũng không ghét việc cưỡi chung một con ngựa với hắn.
“Được thôi.”
Lý Nguyên vừa mới đáp lời, đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện gì đó.
Phim truyền hình sau này thường xuyên có hành động nhân vật nữ chính thử dò xét nhân phẩm của nhân vật nam chính.
Có phải Đặng Thiền Ngọc cũng đang thử dò xét nhân phẩm của ta không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như ta trực tiếp đồng ý, chẳng phải hình tượng vĩ đại rực rỡ của ta trong lòng tiểu muội sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
Vì vậy ta không thể trực tiếp đồng ý được, dù sao cũng phải khiêm tốn một chút đúng không?
Nghĩ tới đây, Lý Nguyên lập tức chính khí nghiêm nghị lắc đầu nói:
“Như vậy sao được? Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Hừ, đồ ngốc cổ hủ!”
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên từ chối lời mời của nàng thì trong lòng tức giận không thôi.
Chỉ thấy hai chân thon dài của nàng vỗ xuống bụng ngựa, lập tức lao về phía trước.
“Vậy ngươi cứ tiếp tục cưỡi Tiểu Hắc đi!”
Ấy, sao lại không tiếp tục mời nữa?
Chẳng lẽ nàng thật sự chỉ muốn thử thách ta sao?
Nguy hiểm thật, xem ra là ta đã vượt qua khảo nghiệm rồi!
Ta đúng là boy cơ trí mà!
He he!
Lý Nguyên đắc ý cười, lập tức cưỡi Tiểu Hắc đuổi theo!
Lý Nguyên anh tuấn như vậy, nhưng vẫn độc thân đến hiện tại là có lý do cả đấy!
...
Đặng Thiền Ngọc cưỡi ngựa chạy nhanh.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, chỉ cần Lý Nguyên bị bỏ lại, sau khi Lý Nguyên không đuổi kịp nàng thì hắn sẽ chủ động thỉnh cầu nàng cùng cưỡi Xích Ký!
Tuy nhiên, Đặng Thiền Ngọc kinh hãi phát hiện, nàng cũng đã chạy được mấy chục dặm rồi, nhưng Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc vẫn duy trì khoảng cách sau lưng nàng hơn mười thước, không hề bị bỏ lại.
“Điều này sao có thể?”
Đặng Thiền Ngọc không thể hiểu nổi, chẳng lẽ Tiểu Hắc có huyết mạch dị thú hay sao?
Đặng Thiền Ngọc nghĩ phải thử một chút xem rốt cuộc Tiểu Hắc có thể chạy nhanh đến mức nào, nàng lập tức tăng tốc độ của Xích Ký.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro