Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai
Khuê Ngưu Sụp Đổ!
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
2024-10-03 12:18:55
Thú cưỡi của hắn có tu vi Đại La Kim Tiên trung kỳ, hơn nữa còn tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, đầu đồng cốt sắt, kim cương bất hoại, cho dù là tu sĩ cùng giai cũng không thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Khuê Ngưu. Một Địa Tiên nho nhỏ sao có thể bắn thủng thân thể Khuê Ngưu?
“Kỳ quái, kỳ quái thật sự!”
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên thật sự làm yêu quái bị thương, vẻ mặt nàng lập tức sững sờ, tràn đầy vẻ khó tin.
“Ngươi làm thế nào vậy?” Nàng ngơ ngác hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Thì cứ giương cung rồi bắn thôi!”
Chẳng qua là khí lực mà hắn gia trì trên mũi tên hơi lớn, tương đương với sức mạnh của một thế giới Đại Thiên!
Đơn giản như thế sao?
Đặng Thiền Ngọc có chút mờ mịt.
Chẳng lẽ con ngưu yêu này tốt mã dẻ cùi, thật ra không hề lợi hại?
Nghĩ tới đây, ngón tay Đặng Thiền Ngọc hơi cử động, lập tức phát ra tuyệt kỹ của nàng - Ngũ Quang Thạch.
Ngũ Quang Thạch là ám khí dùng phương pháp đặc biệt luyện chế thành, sau đó được điều khiển bởi đạo pháp đặc biệt, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, gần như bách phát bách trúng.
Trong nguyên tác Phong Thần, Na Tra, Khổng Tuyên cũng từng bị Ngũ Quang Thạch đả thương, có thể thấy được sự lợi hại của Ngũ Quang Thạch.
Trong nháy mắt, Ngũ Quang Thạch đã trực tiếp đánh trúng mặt Khuê Ngưu.
“Ai dô!”
Khuê Ngưu kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ thấy khóe mắt hắn lập tức nổi lên một bọc màu xanh.
Xong chưa hả?
Khuê Ngưu sắp sụp đổ rồi!
Đầu tiên là mũi tên bắn bị thương, bây giờ lại bị Ngũ Quang Thạch đánh.
Sao làm người xấu lại khó như vậy chứ?
Ta muốn duy trì tôn nghiêm của người xấu!
Chỉ thấy trên cơ thể Khuê Ngưu đột nhiên tràn ra hắc khí cuồn cuộn, uy áp cực kỳ kinh khủng càn quét về phía Lý Nguyên và Đặng Thiền Ngọc, trực tiếp khiến ngựa Xích Ký bên dưới Đặng Thiền Ngọc sợ đến mức nằm tê liệt trên mặt đất.
Bất kể Đặng Thiền Ngọc quất thế nào thì ngựa Xích Ký vẫn không đứng dậy nổi.
Khuê Ngưu tức giận gầm lên:
“Các ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, ta muốn bằm thây vạn đoạn các ngươi!”
“Con yêu quái này, sao lại nói không giữ lời?” Lý Nguyên đột nhiên lên tiếng chỉ trích Khuê Ngưu, giọng điệu lộ ra vẻ cực kỳ bất mãn.
“Hả!”
Lửa giận vất vả lắm mới bốc lên của Khuê Ngưu lập tức yếu đi ba phần. Hắn ngơ ngác hỏi Lý Nguyên:
“Sao ta lại nói không giữ lời?”
Lý Nguyên:
“Không phải vừa rồi ngươi nói muốn ăn chúng ta sao? Làm sao bây giờ lại đổi thành bằm thây vạn đoạn rồi? Đây không phải là không giữ lời thì là cái gì?”
Đặng Thiền Ngọc: “...”
Khuê Ngưu: “...”
Thông Thiên giáo chủ: “...”
Tất cả đều lâm vào im lặng.
“Bị ăn và bằm thây vạn đoạn không phải đều là chết à? Có gì khác nhau sao?” Khuê Ngưu có phần sụp đổ quát Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu nói:
“Đương nhiên là có khác nhau rồi. Ngươi đã nói muốn ăn chúng ta thì nên nói được làm được. Bây giờ ngươi đổi thành bằm thây vạn đoạn chúng ta, sau khi truyền đi sẽ khiến yêu quái khác cảm thấy ngươi làm việc không có nguyên tắc. Yêu quái không có nguyên tắc thì không thể phục chúng. Mà không thể phục chúng thì ngươi sẽ không làm được đại sự, không làm được đại sư thì cha ngưu, mẹ ngưu, ông bà, đại bá đại thẩm... sẽ càng thất vọng, ngươi có lỗi với bọn họ...”
“Đủ rồi!”
Khuê Ngưu thấy Lý Nguyên càng nói càng dài dòng, lập tức không chịu nổi nữa:
“Ngươi đừng nói nữa, ta ăn còn không được sao?”
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi gật đầu tán thành nói:
“Vậy thì được rồi. Nhớ kỹ, nhất định phải giữ nguyên tắc.”
“Ta muốn ăn ngươi, sao ngươi còn không chạy?” Khuê Ngưu hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên lắc đầu:
“Không chạy, dù sao chúng ta cũng không chạy nổi ngươi, còn không bằng nhanh chóng để ngươi ăn hết, chúng ta cũng được đi đầu thai nhanh một chút.”
Khuê Ngưu nhẫn nại khuyên nhủ:
“Ngươi không thử thì làm sao biết được chạy không thoát? Nhỡ đâu chạy được thì sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói:
“Ai, không chạy, lãng phí sức lực. Ngươi ăn nhanh một chút đi!”
Khuê Ngưu thật sự sụp đổ!
Ngươi là truyền nhân y bát của lão gia, làm sao ta dám ăn ngươi?
Thông Thiên giáo chủ đang âm thầm quan sát cũng rơi vào u mê. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trên đời này còn có người thúc giục yêu quái ăn thịt mình nhanh một chút.
Vốn dĩ kế hoạch của Thông Thiên giáo chủ là chờ đến lúc Lý Nguyên tuyệt vọng thì hắn sẽ dùng thân phận cao nhân cứu vớt Lý Nguyên.
Nhưng bây giờ hắn còn ra tay thế nào nữa?
Giờ phút này Đặng Thiền Ngọc giống như rơi vào trong mộng.
Nàng cảm giác mình hoàn toàn không theo kịp mạch não của Lý Nguyên.
Còn cả con yêu quái này sao cũng ngu ngơ như vậy? Để cho hắn ăn mà hắn cũng ngu luôn.
“Sao ngươi vẫn chưa ăn?” Lý Nguyên không kiên nhẫn thúc giục Khuê Ngưu.
Khuê Ngưu tủi thân nói: “Ta suy nghĩ một chút cũng không được à?”
Lý Nguyên: “Ăn người còn phải suy nghĩ nhiều như vậy, ngươi đúng là làm mất mặt yêu quái!”
Khuê Ngưu: “…”
Hừ hừ! Nếu ngươi không phải là truyền nhân y bát lão gia nhìn trúng, ngươi xem ta có ăn ngươi không!
Ăn là không thể ăn rồi, Khuê Ngưu nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Ta thay đổi suy nghĩ rồi, ta không ăn các ngươi nữa, tiểu nương tử này xinh đẹp như vậy ăn thì tiếc lắm, không bằng bắt về làm phu nhân áp trại.”
Lý Nguyên: “Nguyên tắc của ngươi đâu?”
“Ta không cần nguyên tắc, ta chính là một con yêu quái không có nguyên tắc. Còn nữa, ba mẹ, ông bà ta đã chết từ lâu, vậy nên ta không sợ bọn họ thất vọng. Thế nào, không còn gì để nói nữa đúng không? Tuyệt vọng rồi đúng không?” Khuê Ngưu đắc ý cười to với Lý Nguyên.
Ba mẹ chết còn đắc ý như vậy, xem ra tinh thần của Khuê Ngưu đã rơi vào trạng thái không bình thường!
“Cho dù ta chết cũng sẽ không làm phu nhân áp trại của ngươi!” Đặng Thiền Ngọc nói với giọng điệu kiên quyết.
“Chuyện này không phải do ngươi quyết định!” Khuê Ngưu đắc ý nói.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy một cách làm Lý Nguyên tuyệt vọng.
Lý Nguyên: “Ngươi muốn bắt nàng đi làm phu nhân áp trại cũng được thôi, chỉ là có một vấn đề không dễ giải quyết lắm.”
“Kỳ quái, kỳ quái thật sự!”
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên thật sự làm yêu quái bị thương, vẻ mặt nàng lập tức sững sờ, tràn đầy vẻ khó tin.
“Ngươi làm thế nào vậy?” Nàng ngơ ngác hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Thì cứ giương cung rồi bắn thôi!”
Chẳng qua là khí lực mà hắn gia trì trên mũi tên hơi lớn, tương đương với sức mạnh của một thế giới Đại Thiên!
Đơn giản như thế sao?
Đặng Thiền Ngọc có chút mờ mịt.
Chẳng lẽ con ngưu yêu này tốt mã dẻ cùi, thật ra không hề lợi hại?
Nghĩ tới đây, ngón tay Đặng Thiền Ngọc hơi cử động, lập tức phát ra tuyệt kỹ của nàng - Ngũ Quang Thạch.
Ngũ Quang Thạch là ám khí dùng phương pháp đặc biệt luyện chế thành, sau đó được điều khiển bởi đạo pháp đặc biệt, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, gần như bách phát bách trúng.
Trong nguyên tác Phong Thần, Na Tra, Khổng Tuyên cũng từng bị Ngũ Quang Thạch đả thương, có thể thấy được sự lợi hại của Ngũ Quang Thạch.
Trong nháy mắt, Ngũ Quang Thạch đã trực tiếp đánh trúng mặt Khuê Ngưu.
“Ai dô!”
Khuê Ngưu kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ thấy khóe mắt hắn lập tức nổi lên một bọc màu xanh.
Xong chưa hả?
Khuê Ngưu sắp sụp đổ rồi!
Đầu tiên là mũi tên bắn bị thương, bây giờ lại bị Ngũ Quang Thạch đánh.
Sao làm người xấu lại khó như vậy chứ?
Ta muốn duy trì tôn nghiêm của người xấu!
Chỉ thấy trên cơ thể Khuê Ngưu đột nhiên tràn ra hắc khí cuồn cuộn, uy áp cực kỳ kinh khủng càn quét về phía Lý Nguyên và Đặng Thiền Ngọc, trực tiếp khiến ngựa Xích Ký bên dưới Đặng Thiền Ngọc sợ đến mức nằm tê liệt trên mặt đất.
Bất kể Đặng Thiền Ngọc quất thế nào thì ngựa Xích Ký vẫn không đứng dậy nổi.
Khuê Ngưu tức giận gầm lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, ta muốn bằm thây vạn đoạn các ngươi!”
“Con yêu quái này, sao lại nói không giữ lời?” Lý Nguyên đột nhiên lên tiếng chỉ trích Khuê Ngưu, giọng điệu lộ ra vẻ cực kỳ bất mãn.
“Hả!”
Lửa giận vất vả lắm mới bốc lên của Khuê Ngưu lập tức yếu đi ba phần. Hắn ngơ ngác hỏi Lý Nguyên:
“Sao ta lại nói không giữ lời?”
Lý Nguyên:
“Không phải vừa rồi ngươi nói muốn ăn chúng ta sao? Làm sao bây giờ lại đổi thành bằm thây vạn đoạn rồi? Đây không phải là không giữ lời thì là cái gì?”
Đặng Thiền Ngọc: “...”
Khuê Ngưu: “...”
Thông Thiên giáo chủ: “...”
Tất cả đều lâm vào im lặng.
“Bị ăn và bằm thây vạn đoạn không phải đều là chết à? Có gì khác nhau sao?” Khuê Ngưu có phần sụp đổ quát Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu nói:
“Đương nhiên là có khác nhau rồi. Ngươi đã nói muốn ăn chúng ta thì nên nói được làm được. Bây giờ ngươi đổi thành bằm thây vạn đoạn chúng ta, sau khi truyền đi sẽ khiến yêu quái khác cảm thấy ngươi làm việc không có nguyên tắc. Yêu quái không có nguyên tắc thì không thể phục chúng. Mà không thể phục chúng thì ngươi sẽ không làm được đại sự, không làm được đại sư thì cha ngưu, mẹ ngưu, ông bà, đại bá đại thẩm... sẽ càng thất vọng, ngươi có lỗi với bọn họ...”
“Đủ rồi!”
Khuê Ngưu thấy Lý Nguyên càng nói càng dài dòng, lập tức không chịu nổi nữa:
“Ngươi đừng nói nữa, ta ăn còn không được sao?”
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi gật đầu tán thành nói:
“Vậy thì được rồi. Nhớ kỹ, nhất định phải giữ nguyên tắc.”
“Ta muốn ăn ngươi, sao ngươi còn không chạy?” Khuê Ngưu hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên lắc đầu:
“Không chạy, dù sao chúng ta cũng không chạy nổi ngươi, còn không bằng nhanh chóng để ngươi ăn hết, chúng ta cũng được đi đầu thai nhanh một chút.”
Khuê Ngưu nhẫn nại khuyên nhủ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi không thử thì làm sao biết được chạy không thoát? Nhỡ đâu chạy được thì sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói:
“Ai, không chạy, lãng phí sức lực. Ngươi ăn nhanh một chút đi!”
Khuê Ngưu thật sự sụp đổ!
Ngươi là truyền nhân y bát của lão gia, làm sao ta dám ăn ngươi?
Thông Thiên giáo chủ đang âm thầm quan sát cũng rơi vào u mê. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trên đời này còn có người thúc giục yêu quái ăn thịt mình nhanh một chút.
Vốn dĩ kế hoạch của Thông Thiên giáo chủ là chờ đến lúc Lý Nguyên tuyệt vọng thì hắn sẽ dùng thân phận cao nhân cứu vớt Lý Nguyên.
Nhưng bây giờ hắn còn ra tay thế nào nữa?
Giờ phút này Đặng Thiền Ngọc giống như rơi vào trong mộng.
Nàng cảm giác mình hoàn toàn không theo kịp mạch não của Lý Nguyên.
Còn cả con yêu quái này sao cũng ngu ngơ như vậy? Để cho hắn ăn mà hắn cũng ngu luôn.
“Sao ngươi vẫn chưa ăn?” Lý Nguyên không kiên nhẫn thúc giục Khuê Ngưu.
Khuê Ngưu tủi thân nói: “Ta suy nghĩ một chút cũng không được à?”
Lý Nguyên: “Ăn người còn phải suy nghĩ nhiều như vậy, ngươi đúng là làm mất mặt yêu quái!”
Khuê Ngưu: “…”
Hừ hừ! Nếu ngươi không phải là truyền nhân y bát lão gia nhìn trúng, ngươi xem ta có ăn ngươi không!
Ăn là không thể ăn rồi, Khuê Ngưu nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Ta thay đổi suy nghĩ rồi, ta không ăn các ngươi nữa, tiểu nương tử này xinh đẹp như vậy ăn thì tiếc lắm, không bằng bắt về làm phu nhân áp trại.”
Lý Nguyên: “Nguyên tắc của ngươi đâu?”
“Ta không cần nguyên tắc, ta chính là một con yêu quái không có nguyên tắc. Còn nữa, ba mẹ, ông bà ta đã chết từ lâu, vậy nên ta không sợ bọn họ thất vọng. Thế nào, không còn gì để nói nữa đúng không? Tuyệt vọng rồi đúng không?” Khuê Ngưu đắc ý cười to với Lý Nguyên.
Ba mẹ chết còn đắc ý như vậy, xem ra tinh thần của Khuê Ngưu đã rơi vào trạng thái không bình thường!
“Cho dù ta chết cũng sẽ không làm phu nhân áp trại của ngươi!” Đặng Thiền Ngọc nói với giọng điệu kiên quyết.
“Chuyện này không phải do ngươi quyết định!” Khuê Ngưu đắc ý nói.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy một cách làm Lý Nguyên tuyệt vọng.
Lý Nguyên: “Ngươi muốn bắt nàng đi làm phu nhân áp trại cũng được thôi, chỉ là có một vấn đề không dễ giải quyết lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro