Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai
Vườn Hỗn Độn Linh Quả Bị Lộ!!
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
2024-10-03 12:18:55
Vân Tiêu nhìn Đát Kỷ với vẻ mặt cạn lời, tức giận nói: “Ngươi tu luyện từ Địa Tiên tới Đại La Kim Tiên chỉ dùng sáu năm ngắn ngủi, ngươi còn không tăng tu vi à?”
Bích Tiêu nói: “Lúc trước chúng ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, cho dù là thiên tài cũng không thể tư luyện từ Địa Tiên tới Đại La Kim Tiên chỉ trong sáu năm. Nếu trái cây trong sân của các ngươi đều là Tiên thiên linh quả, vậy mọi chuyện đều trở nên hợp lý!”
Đát Kỷ được Bích Tiêu nhắc nhở, nàng lập tức nghĩ tới chuyện mình tu luyện đúng là hơi không hợp lý.
Mỗi lần tu luyện, nàng căn bản không cần hấp thu linh khí ở bên ngoài, trong cơ thể sẽ không ngừng sinh ra một luồng linh khí tinh khiết khổng lồ.
Hơn nữa, luồng linh khí này căn bản không cần luyện hóa nhiều đã trực tiếp biến thành pháp lực, chuyển thành tu vi.
Trước kia, nàng cho rằng mình là thiên tài tuyệt thế, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ, nàng không phải là thiên tài, chỉ bởi vì ăn quá nhiều linh quả thôi sao?
Đát Kỷ cảm thấy lòng tự tin bị đả kích!
Quỳnh Tiêu nói: “Muốn chứng minh trái cây trong sân có phải là Tiên thiên linh quả hay không, chúng ta đích thân đi chứng thực chẳng phải là biết ngay ư?”
“Đúng vậy, chúng ta lập tức đi chứng thực.”
Vì thế, Đát Kỷ dẫn bốn vị sư tỷ đi vào sân thứ tư.
Trong sân trồng các loại cây ăn quả khác nhau.
Cây đào, cây hạnh, cây mận, cây quýt, cây hạch đào, cây sơn trà, anh đào, dâu tằm, vải, nho…
Có đủ các loại, tổng cộng có khoảng hai trăm cây.
Mỗi một cây đều xanh um tươi tốt, bừng bừng sức sống. Lá cây xanh biếc như ngọc, thụ văn trên cành như lân. Dưới ánh nắng chiếu xuống có vẻ rực rỡ lấp lánh, cảm giác như cây trang trí được điêu khắc từ thuỷ tinh vậy.
Trên cây rải rác kết các loại trái cây. Nhưng cây nhiều nhất cũng mới kết ra mấy chục quả, cây ít thì chỉ có một hai quả.
Tuy ít quả, nhưng mỗi một quả đều óng ánh, tươi ngon mọng nước, làm người vô cùng yêu thích, cảm thấy thèm ăn.
Giờ phút này, Tam Tiêu đã không nhịn được nuốt nước bọt.
“Sư tỷ cảm thấy nên nghiệm chứng như thế nào?” Đát Kỷ hỏi.
Vân Tiêu: “Chuyện này đơn giản, chúng ta mỗi người hái một quả, sau khi ăn lập tức đả toạ tu luyện. Nếu tốc độ tu luyện của chúng ta hơn xa ngày thường, vậy chứng tỏ những trái cây này thật sự không tầm thường như suy đoán của chúng ta.”
Kim Linh Thánh Mẫu nói: “Ta thì không cần, tu vi hiện giờ của ta đã không có bất cứ linh quả gì có tác dụng.”
Tiên thiên linh căn bình thường không có hiệu quả gì với tu sĩ Đại La Kim Tiên, Kim Linh Thánh Mẫu là Chuẩn Thánh, cho dù là Cửu Chuyển Kim đan, Tiên thiên linh quả cực phẩm cũng không có tác dụng với nàng.
Bích Tiêu: “Đại sư tỷ cũng thử đi, cho dù không có hiệu quả, nhưng những trái cây này cũng ăn rất ngon.”
“Vậy cũng được!”
Vì thế, bốn người mỗi người đi hái một quả trái cây mình thích, sau khi ăn xong, lập tức bắt đầu đả toạ vận chuyển công pháp trên mặt đất.
Kim Linh Thánh Mẫu ăn một quả Đạo Văn Tiên Hạnh, nàng vốn cho rằng, dù những loại trái cây này thật sự là Tiên thiên linh quả thì cũng sẽ không có hiệu quả với mình.
Nhưng sau khi nàng vận chuyển công pháp, nàng đột nhiên cảmthấy một đạo vận đặc biệt thẩm thấu ra từ hàng trăm triệu tế bào trên người.
Những đạo vận đó di chuyển từ giữa dòng tế bào đi vào trong kinh lạc, sau khi vận hành một chu thiên, lập tức tiến vào trong thức hải của nàng, sau đó hình thành một đạo ấn màu bạc, khắc rõ trên nguyên thần của nàng.
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Kim Linh Thánh Mẫu đã có thêm một tin tức.
Sau khi tiêu hoá nội dung tin tức, tâm thần Kim Linh Thánh Mẫu không khỏi rung động, trợn mắt há miệng.
Hoá ra đạo ấn vừa rồi lại là một pháp tắc chi lực giam cầm không gian hồng hoang cảnh giới viên mãn.
Lúc này, nàng mới phát hiện ra, mình đã nắm giữ phương pháp sử dụng pháp tắc giam cầm không gian.
Tuy còn chưa thuần thực, nhưng nàng đã biết căn nguyên của pháp tắc giam cầm không gian. Chỉ cần luyện tập thêm là nàng có thể tuỳ ý sử dụng nó giam cầm chư thiên vạn cổ.
Trong mắt Kim Linh Thánh Mẫu tràn ngập khiếp sợ và khó tin.
Phải biết rằng, pháp tắc là đạo thuật khó tu luyện nhất.
Bởi vì cảm ngộ pháp tắc không có phương pháp tu luyện cụ thể, hoàn toàn dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi một người với đạo.
Lý giải đạo càng sâu thì càng nắm giữ pháp tắc chi lực sâu, thực lực của bản thân cũng càng mạnh, thậm chí không cần Tiên thiên linh bảo cũng có thể phát ra đòn tấn công mạnh như Tiên thiên linh bảo.
Pháp tắc từ thấp tới cao chia làm mảnh nhỏ pháp tắc, pháp tắc hồng hoang, pháp tắc hỗn độn, pháp tắc thiên đạo và pháp tắc đại đạo.
Mỗi một pháp tắc lại chia thành bốn cảnh giới là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và viên mãn.
Đại La Kim Tiên có thể nắm giữ mảnh nhỏ pháp tắc (các loại thần thông thường nói), Chuẩn Thánh có thể hiểu được pháp tắc hồng hoang, Thánh Nhân thì nắm giữ pháp tắc hỗn độn, thiên đạo nắm giữ pháp tắc thiên đạo.
Bản thể của Kim Linh Thánh Mẫu là một sợi Tiên thiên tân kim chi tinh, bởi vậy hiểu được sát nhất với căn nguyên của kim chi đại đạo.
Nhưng cho dù là vậy, tới nay nàng vẫn chỉ lĩnh ngộ ra một pháp tắc hồng hoang kim chi sơ cấp.
Mà đạo ấn khắc rõ trên nguyên thần của nàng chính là pháp tắc hồng hoang giam cầm không gian cảnh giới viên mãn, sự chênh lệch giữa hai bên quả thật xưa đâu bằng nay.
Giờ phút này, nội tâm Kim Linh Thánh Mẫu chấn động thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
“Trời ạ, rốt cuộc quả hồng hạnh ta vừa ăn là thiên tài địa bảo gì? Cho dù là Tiên thiên linh căn cực phẩm cũng không thể làm người có được pháp tắc chi lực! Huống hồ còn là pháp tắc chi lực hồng hoang cảnh giới viên mãn! Chẳng lẽ đây là Hỗn độn linh quả?”
Bây giờ, Kim Linh Thánh Mẫu hoàn toàn không còn nghi ngờ, trái cây trong vườn thật sự không hề bình thường như vẻ ngoài, ngược lại còn trân quý hơn suy đoán của Tam Tiêu gấp trăm vạn lần.
Bích Tiêu nói: “Lúc trước chúng ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, cho dù là thiên tài cũng không thể tư luyện từ Địa Tiên tới Đại La Kim Tiên chỉ trong sáu năm. Nếu trái cây trong sân của các ngươi đều là Tiên thiên linh quả, vậy mọi chuyện đều trở nên hợp lý!”
Đát Kỷ được Bích Tiêu nhắc nhở, nàng lập tức nghĩ tới chuyện mình tu luyện đúng là hơi không hợp lý.
Mỗi lần tu luyện, nàng căn bản không cần hấp thu linh khí ở bên ngoài, trong cơ thể sẽ không ngừng sinh ra một luồng linh khí tinh khiết khổng lồ.
Hơn nữa, luồng linh khí này căn bản không cần luyện hóa nhiều đã trực tiếp biến thành pháp lực, chuyển thành tu vi.
Trước kia, nàng cho rằng mình là thiên tài tuyệt thế, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ, nàng không phải là thiên tài, chỉ bởi vì ăn quá nhiều linh quả thôi sao?
Đát Kỷ cảm thấy lòng tự tin bị đả kích!
Quỳnh Tiêu nói: “Muốn chứng minh trái cây trong sân có phải là Tiên thiên linh quả hay không, chúng ta đích thân đi chứng thực chẳng phải là biết ngay ư?”
“Đúng vậy, chúng ta lập tức đi chứng thực.”
Vì thế, Đát Kỷ dẫn bốn vị sư tỷ đi vào sân thứ tư.
Trong sân trồng các loại cây ăn quả khác nhau.
Cây đào, cây hạnh, cây mận, cây quýt, cây hạch đào, cây sơn trà, anh đào, dâu tằm, vải, nho…
Có đủ các loại, tổng cộng có khoảng hai trăm cây.
Mỗi một cây đều xanh um tươi tốt, bừng bừng sức sống. Lá cây xanh biếc như ngọc, thụ văn trên cành như lân. Dưới ánh nắng chiếu xuống có vẻ rực rỡ lấp lánh, cảm giác như cây trang trí được điêu khắc từ thuỷ tinh vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên cây rải rác kết các loại trái cây. Nhưng cây nhiều nhất cũng mới kết ra mấy chục quả, cây ít thì chỉ có một hai quả.
Tuy ít quả, nhưng mỗi một quả đều óng ánh, tươi ngon mọng nước, làm người vô cùng yêu thích, cảm thấy thèm ăn.
Giờ phút này, Tam Tiêu đã không nhịn được nuốt nước bọt.
“Sư tỷ cảm thấy nên nghiệm chứng như thế nào?” Đát Kỷ hỏi.
Vân Tiêu: “Chuyện này đơn giản, chúng ta mỗi người hái một quả, sau khi ăn lập tức đả toạ tu luyện. Nếu tốc độ tu luyện của chúng ta hơn xa ngày thường, vậy chứng tỏ những trái cây này thật sự không tầm thường như suy đoán của chúng ta.”
Kim Linh Thánh Mẫu nói: “Ta thì không cần, tu vi hiện giờ của ta đã không có bất cứ linh quả gì có tác dụng.”
Tiên thiên linh căn bình thường không có hiệu quả gì với tu sĩ Đại La Kim Tiên, Kim Linh Thánh Mẫu là Chuẩn Thánh, cho dù là Cửu Chuyển Kim đan, Tiên thiên linh quả cực phẩm cũng không có tác dụng với nàng.
Bích Tiêu: “Đại sư tỷ cũng thử đi, cho dù không có hiệu quả, nhưng những trái cây này cũng ăn rất ngon.”
“Vậy cũng được!”
Vì thế, bốn người mỗi người đi hái một quả trái cây mình thích, sau khi ăn xong, lập tức bắt đầu đả toạ vận chuyển công pháp trên mặt đất.
Kim Linh Thánh Mẫu ăn một quả Đạo Văn Tiên Hạnh, nàng vốn cho rằng, dù những loại trái cây này thật sự là Tiên thiên linh quả thì cũng sẽ không có hiệu quả với mình.
Nhưng sau khi nàng vận chuyển công pháp, nàng đột nhiên cảmthấy một đạo vận đặc biệt thẩm thấu ra từ hàng trăm triệu tế bào trên người.
Những đạo vận đó di chuyển từ giữa dòng tế bào đi vào trong kinh lạc, sau khi vận hành một chu thiên, lập tức tiến vào trong thức hải của nàng, sau đó hình thành một đạo ấn màu bạc, khắc rõ trên nguyên thần của nàng.
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Kim Linh Thánh Mẫu đã có thêm một tin tức.
Sau khi tiêu hoá nội dung tin tức, tâm thần Kim Linh Thánh Mẫu không khỏi rung động, trợn mắt há miệng.
Hoá ra đạo ấn vừa rồi lại là một pháp tắc chi lực giam cầm không gian hồng hoang cảnh giới viên mãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, nàng mới phát hiện ra, mình đã nắm giữ phương pháp sử dụng pháp tắc giam cầm không gian.
Tuy còn chưa thuần thực, nhưng nàng đã biết căn nguyên của pháp tắc giam cầm không gian. Chỉ cần luyện tập thêm là nàng có thể tuỳ ý sử dụng nó giam cầm chư thiên vạn cổ.
Trong mắt Kim Linh Thánh Mẫu tràn ngập khiếp sợ và khó tin.
Phải biết rằng, pháp tắc là đạo thuật khó tu luyện nhất.
Bởi vì cảm ngộ pháp tắc không có phương pháp tu luyện cụ thể, hoàn toàn dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi một người với đạo.
Lý giải đạo càng sâu thì càng nắm giữ pháp tắc chi lực sâu, thực lực của bản thân cũng càng mạnh, thậm chí không cần Tiên thiên linh bảo cũng có thể phát ra đòn tấn công mạnh như Tiên thiên linh bảo.
Pháp tắc từ thấp tới cao chia làm mảnh nhỏ pháp tắc, pháp tắc hồng hoang, pháp tắc hỗn độn, pháp tắc thiên đạo và pháp tắc đại đạo.
Mỗi một pháp tắc lại chia thành bốn cảnh giới là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và viên mãn.
Đại La Kim Tiên có thể nắm giữ mảnh nhỏ pháp tắc (các loại thần thông thường nói), Chuẩn Thánh có thể hiểu được pháp tắc hồng hoang, Thánh Nhân thì nắm giữ pháp tắc hỗn độn, thiên đạo nắm giữ pháp tắc thiên đạo.
Bản thể của Kim Linh Thánh Mẫu là một sợi Tiên thiên tân kim chi tinh, bởi vậy hiểu được sát nhất với căn nguyên của kim chi đại đạo.
Nhưng cho dù là vậy, tới nay nàng vẫn chỉ lĩnh ngộ ra một pháp tắc hồng hoang kim chi sơ cấp.
Mà đạo ấn khắc rõ trên nguyên thần của nàng chính là pháp tắc hồng hoang giam cầm không gian cảnh giới viên mãn, sự chênh lệch giữa hai bên quả thật xưa đâu bằng nay.
Giờ phút này, nội tâm Kim Linh Thánh Mẫu chấn động thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
“Trời ạ, rốt cuộc quả hồng hạnh ta vừa ăn là thiên tài địa bảo gì? Cho dù là Tiên thiên linh căn cực phẩm cũng không thể làm người có được pháp tắc chi lực! Huống hồ còn là pháp tắc chi lực hồng hoang cảnh giới viên mãn! Chẳng lẽ đây là Hỗn độn linh quả?”
Bây giờ, Kim Linh Thánh Mẫu hoàn toàn không còn nghi ngờ, trái cây trong vườn thật sự không hề bình thường như vẻ ngoài, ngược lại còn trân quý hơn suy đoán của Tam Tiêu gấp trăm vạn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro