Hắc Oa
2024-12-18 05:02:12
Khang Hi một câu cũng không muốn nghe, chỉ vào phương hướng cửa: "Đi ra ngoài! Trẫm không nghĩ gặp ngươi!"
Vốn dĩ Khang Hi không tin, thẳng đến khi nghe xong mật báo.
Vạn nhất thật sự té bị thương thì phải làm sao?
Nếu tên hỗn trướng kia nói trúng thì sao?
Dù cho không thể cởi quần kiểm tra, cũng phải để thái y xem mạch cho hắn! Lão cửu là đứa con không nên thân, hay chọc hắn giận, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai ruột!
Có đánh chết Dận Đường cũng không thể tưởng được Ninh Sở Khắc có năng lực như vậy, càng không ngờ, hữu nghị giữa hắn và lão bát sắp đi đến cuối……
Hắn vừa rồi đã ứng phó vài sóng người, từ ngạch nương Giác La thị đến a mã Sùng Lễ của Ninh Sở Khắc, lại đến tiểu đệ Thư Nhĩ Cáp Tề cùng với đại ca Phúc Hải của nàng, người không cùng chi bên kia cũng tới. Tỷ muội con vợ lẽ không thấy cũng không sao, trưởng bối lại đây tổng không thể cự tuyệt ở ngoài cửa đi, mượn cơ hội này, Dận Đường đã sờ soạng rõ ràng gia tộc này.
Ông nội của Ninh Sở Khắc tên là Ngạch Đồ Hồn, trước kia làm một chức quan không lớn không nhỏ, vừa lúc mẹ ruột mất, để tang ba năm.
Hắn tính tình tệ hại, năng lực cũng không giỏi, sau khi ra hiếu vẫn luôn không có thể trở về quan trường, đến bây giờ còn nhàn rỗi ở nhà.
Ngạch Đồ Hồn có ba người con trai, lão đại Sùng Thiện, lão nhị Sùng Lễ, lão tam Sùng Văn…… Hắn nguyên là quan văn, cũng hy vọng con trai có thể khoa cử nhập sĩ, lão đại và lão tam miễn cưỡng hoàn thành mong đợi của hắn, một người thanh nhàn ở Hàn Lâm Viện, một người ở Công Bộ kiếm tư lịch, phẩm cấp quan đều không cao, tương lai cũng khó nói. Nhưng thật ra lão nhị, từ nhỏ giỏi võ, có thể cưỡi ngựa bắn tên, cả gia tộc văn nhân liền ra một tên bại hoại như vậy, chẳng sợ hắn đã là Cửu Môn Đề Đốc chính nhị phẩm, được hoàng đế tín nhiệm, từ chỗ cha hắn vẫn không có được gương mặt tươi cười.
Vô luận là Ngạch Đồ Hồn, hay là thê tử của hắn - Đồng Giai thị, lại hoặc là đại phòng, tam phòng, đối với Sùng Lễ chiếm đa số đều là ghét bỏ, dù gặp phải chuyện cần hắn ra mặt cũng là nghiêm mặt phân phó, ngay cả một câu nhẹ nhàng cũng luyến tiếc nói.
Ân oán còn không chỉ một chút như vậy, thời trẻ Sùng Lễ mới vào quan trường, đã bày ra năng lực, hắn được tổng đốc Cam Thiểm nhìn trúng, tưởng gả ái nữ cho.
Tổng đốc đại quan biên giới, quyền thế không nhỏ, Trực Lệ, Lưỡng Giang, Hồ Quảng, Lưỡng Quảng đều là bánh trái ngon không sai, nhưng cũng không phải không có nơi khiến người ngại, tỷ như ở Vân Quý chính là làm tốn công vô ích. Tổng đốc Cam Thiểm ở Vân Quý, vùng kia bần cùng, dân phong hung dữ bạo loạn nhiều, ở đàng kia làm quan không vớt được quá nhiều nước luộc, còn phá lệ mệt mỏi.
Ngạch Đồ Hồn từ nội tâm là không nhìn trúng đối phương, hắn một chút cũng không nghĩ cùng tổng đốc Cam Thiểm kết thân gia, có ai không biết đối phương là tên hỗn đản chết không biết xấu hổ, tính tình vừa cứng vừa xấu xa, nhân duyên cực kém.
Vốn dĩ Khang Hi không tin, thẳng đến khi nghe xong mật báo.
Vạn nhất thật sự té bị thương thì phải làm sao?
Nếu tên hỗn trướng kia nói trúng thì sao?
Dù cho không thể cởi quần kiểm tra, cũng phải để thái y xem mạch cho hắn! Lão cửu là đứa con không nên thân, hay chọc hắn giận, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai ruột!
Có đánh chết Dận Đường cũng không thể tưởng được Ninh Sở Khắc có năng lực như vậy, càng không ngờ, hữu nghị giữa hắn và lão bát sắp đi đến cuối……
Hắn vừa rồi đã ứng phó vài sóng người, từ ngạch nương Giác La thị đến a mã Sùng Lễ của Ninh Sở Khắc, lại đến tiểu đệ Thư Nhĩ Cáp Tề cùng với đại ca Phúc Hải của nàng, người không cùng chi bên kia cũng tới. Tỷ muội con vợ lẽ không thấy cũng không sao, trưởng bối lại đây tổng không thể cự tuyệt ở ngoài cửa đi, mượn cơ hội này, Dận Đường đã sờ soạng rõ ràng gia tộc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông nội của Ninh Sở Khắc tên là Ngạch Đồ Hồn, trước kia làm một chức quan không lớn không nhỏ, vừa lúc mẹ ruột mất, để tang ba năm.
Hắn tính tình tệ hại, năng lực cũng không giỏi, sau khi ra hiếu vẫn luôn không có thể trở về quan trường, đến bây giờ còn nhàn rỗi ở nhà.
Ngạch Đồ Hồn có ba người con trai, lão đại Sùng Thiện, lão nhị Sùng Lễ, lão tam Sùng Văn…… Hắn nguyên là quan văn, cũng hy vọng con trai có thể khoa cử nhập sĩ, lão đại và lão tam miễn cưỡng hoàn thành mong đợi của hắn, một người thanh nhàn ở Hàn Lâm Viện, một người ở Công Bộ kiếm tư lịch, phẩm cấp quan đều không cao, tương lai cũng khó nói. Nhưng thật ra lão nhị, từ nhỏ giỏi võ, có thể cưỡi ngựa bắn tên, cả gia tộc văn nhân liền ra một tên bại hoại như vậy, chẳng sợ hắn đã là Cửu Môn Đề Đốc chính nhị phẩm, được hoàng đế tín nhiệm, từ chỗ cha hắn vẫn không có được gương mặt tươi cười.
Vô luận là Ngạch Đồ Hồn, hay là thê tử của hắn - Đồng Giai thị, lại hoặc là đại phòng, tam phòng, đối với Sùng Lễ chiếm đa số đều là ghét bỏ, dù gặp phải chuyện cần hắn ra mặt cũng là nghiêm mặt phân phó, ngay cả một câu nhẹ nhàng cũng luyến tiếc nói.
Ân oán còn không chỉ một chút như vậy, thời trẻ Sùng Lễ mới vào quan trường, đã bày ra năng lực, hắn được tổng đốc Cam Thiểm nhìn trúng, tưởng gả ái nữ cho.
Tổng đốc đại quan biên giới, quyền thế không nhỏ, Trực Lệ, Lưỡng Giang, Hồ Quảng, Lưỡng Quảng đều là bánh trái ngon không sai, nhưng cũng không phải không có nơi khiến người ngại, tỷ như ở Vân Quý chính là làm tốn công vô ích. Tổng đốc Cam Thiểm ở Vân Quý, vùng kia bần cùng, dân phong hung dữ bạo loạn nhiều, ở đàng kia làm quan không vớt được quá nhiều nước luộc, còn phá lệ mệt mỏi.
Ngạch Đồ Hồn từ nội tâm là không nhìn trúng đối phương, hắn một chút cũng không nghĩ cùng tổng đốc Cam Thiểm kết thân gia, có ai không biết đối phương là tên hỗn đản chết không biết xấu hổ, tính tình vừa cứng vừa xấu xa, nhân duyên cực kém.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro