Hắc Oa
2024-12-18 05:02:12
Tuy nói hôn nhân đại sự là lệnh của cha nương lời người mai mối, nhưng ngươi đừng quên, quyền chưởng hôn phối của triều chúng ta ở trong tay Hoàng Thượng, Ngạch Đồ Hồn lúc ấy còn chưa có để tang, nhưng cũng chỉ là tiểu quan thanh nhàn, hắn ngay cả cơ hội diện thánh cũng không có, tổng đốc Cam Thiểm liền chui chỗ trống, đến ngự tiền la lối khóc lóc lăn lộn cầu xin việc hôn nhân này.
Sau khi Sùng Lễ cưới Giác La thị, hai thông gia không những không tiêu tan chê khích lúc trước, ngược lại càng nháo càng cương, Giác La thị vừa qua cửa, không được cha nương phu quân thích, bị chút ủy khuất, may Sùng Lễ cùng nhạc phụ hắn là người giống nhau, dồn hết sức lực cướp lập công, bậc quan nhảy lên, còn được ngự tứ dinh thự, nhị phòng liền đơn độc phân ra ngoài, được sống ngày lành rực rỡ.
Sùng Lễ thăng quan, nhạc phụ hắn cũng không nhàn rỗi, tổng đốc Cam Thiểm vốn dĩ không dễ làm, mấy nhiệm kỳ trước đều không có kết cục tốt, nhạc phụ hắn lại làm thêm ba năm, ở dưới hắn thống trị, mấy năm kia nhân dân Cam Thiểm chưa thêm phiền toái cho triều đình…… Hoàng đế rất là cảm động, cũng cảm thấy để đối phương ở vị trí tổng đốc Cam Thiểm ba nhiệm kỳ có hơi chút quá độc ác, xoay người cho bồi thường, bồi thường chính là được điều đến trên thuỷ vận, làm tổng đốc thuỷ vận.
Muối và thuỷ vận chính là công việc béo bở ai nhìn cũng đỏ mắt, may hắn năng lực giỏi hơn nữa nhân duyên kém vô cùng, hoàng đế mới có thể yên tâm.
Ông thông gia liền hết khổ như vậy, Ngạch Đồ Hồn thiếu chút nữa bị tức chết. Sau khi bình phục tâm tình, hắn chuẩn bị đại nhân đại nghĩa chủ động giảng hòa cùng đối phương, nghĩ sau này ở chung hoà thuận, kết quả đối phương không những không cảm kích, còn trái lại nhục nhã hắn, toàn bộ chính là sắc mặt tiểu nhân đắc chí.
Đại khái là nói: Lúc trước ngươi không nhìn trúng lão tử, hiện giờ đến phiên lão tử ghét bỏ ngươi, ngươi là cái thá gì?
Đây là sự tình mười năm trước, lúc ấy Ninh Sở Khắc tròn năm tuổi, tổng đốc thuỷ vận rất thương đứa cháu ngoại gái này, mỗi quý đều đưa không ít đồ tới, đều là trân phẩm mượn chức vụ vận chuyển từ phía nam tới, ăn dùng chơi đều có đủ, trực tiếp đưa tới trong phủ Sùng Lễ, thế nhưng phúc tấn của Ngạch Đồ Hồn kiến thức hạn hẹp, một hai đòi con dâu hiếu kính bà. Nhà mẹ đẻ Giác La thị sau khi nghe nói tìm tới cửa đại náo một hồi, làm cho Đồng Giai thị mất hết mặt mũi.
Người ta tặng đồ cho ngoại tôn nữ, ngươi cũng dám ‘mặt ngoài lừa gạt mặt trong ngầm đoạt’, giáo dưỡng của Đồng gia thật tốt, nuôi dạy ra một bà già tính nết như vậy, Ngạch Đồ Hồn cũng là phế vật thứ nhất từ xưa tới nay, không nuôi nổi lão thê, mới để bà ta duỗi tay tới cháu gái chỉ mới năm tuổi.
Mất mặt, thật sự mất mặt.
Sau lần này, quan hệ hai thông gia càng kém hơn, so với kẻ thù còn không bằng.
Sau khi Sùng Lễ cưới Giác La thị, hai thông gia không những không tiêu tan chê khích lúc trước, ngược lại càng nháo càng cương, Giác La thị vừa qua cửa, không được cha nương phu quân thích, bị chút ủy khuất, may Sùng Lễ cùng nhạc phụ hắn là người giống nhau, dồn hết sức lực cướp lập công, bậc quan nhảy lên, còn được ngự tứ dinh thự, nhị phòng liền đơn độc phân ra ngoài, được sống ngày lành rực rỡ.
Sùng Lễ thăng quan, nhạc phụ hắn cũng không nhàn rỗi, tổng đốc Cam Thiểm vốn dĩ không dễ làm, mấy nhiệm kỳ trước đều không có kết cục tốt, nhạc phụ hắn lại làm thêm ba năm, ở dưới hắn thống trị, mấy năm kia nhân dân Cam Thiểm chưa thêm phiền toái cho triều đình…… Hoàng đế rất là cảm động, cũng cảm thấy để đối phương ở vị trí tổng đốc Cam Thiểm ba nhiệm kỳ có hơi chút quá độc ác, xoay người cho bồi thường, bồi thường chính là được điều đến trên thuỷ vận, làm tổng đốc thuỷ vận.
Muối và thuỷ vận chính là công việc béo bở ai nhìn cũng đỏ mắt, may hắn năng lực giỏi hơn nữa nhân duyên kém vô cùng, hoàng đế mới có thể yên tâm.
Ông thông gia liền hết khổ như vậy, Ngạch Đồ Hồn thiếu chút nữa bị tức chết. Sau khi bình phục tâm tình, hắn chuẩn bị đại nhân đại nghĩa chủ động giảng hòa cùng đối phương, nghĩ sau này ở chung hoà thuận, kết quả đối phương không những không cảm kích, còn trái lại nhục nhã hắn, toàn bộ chính là sắc mặt tiểu nhân đắc chí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại khái là nói: Lúc trước ngươi không nhìn trúng lão tử, hiện giờ đến phiên lão tử ghét bỏ ngươi, ngươi là cái thá gì?
Đây là sự tình mười năm trước, lúc ấy Ninh Sở Khắc tròn năm tuổi, tổng đốc thuỷ vận rất thương đứa cháu ngoại gái này, mỗi quý đều đưa không ít đồ tới, đều là trân phẩm mượn chức vụ vận chuyển từ phía nam tới, ăn dùng chơi đều có đủ, trực tiếp đưa tới trong phủ Sùng Lễ, thế nhưng phúc tấn của Ngạch Đồ Hồn kiến thức hạn hẹp, một hai đòi con dâu hiếu kính bà. Nhà mẹ đẻ Giác La thị sau khi nghe nói tìm tới cửa đại náo một hồi, làm cho Đồng Giai thị mất hết mặt mũi.
Người ta tặng đồ cho ngoại tôn nữ, ngươi cũng dám ‘mặt ngoài lừa gạt mặt trong ngầm đoạt’, giáo dưỡng của Đồng gia thật tốt, nuôi dạy ra một bà già tính nết như vậy, Ngạch Đồ Hồn cũng là phế vật thứ nhất từ xưa tới nay, không nuôi nổi lão thê, mới để bà ta duỗi tay tới cháu gái chỉ mới năm tuổi.
Mất mặt, thật sự mất mặt.
Sau lần này, quan hệ hai thông gia càng kém hơn, so với kẻ thù còn không bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro