Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước Địch
Chương 9
Thập Nguyệt Thập Lục
2024-07-24 14:43:41
"Tống thái y, bệ hạ truyền lệnh mang thuốc an thần đến."
Ta cẩn thận đổ thuốc đã sắc vào trong bình thuốc: "Hương an thần mà ta chế hôm trước cũng phải đốt lên, khi ấy hiệu quả của thuốc sẽ tốt hơn."
Cung nữ bưng thuốc cẩn thận rời đi.
Chu Hạc đã uống thuốc an thần nửa tháng, hiệu quả của thuốc rất tốt, hắn ngủ rất ngon.
Ta nhẹ nhàng thở ra, dựa vào lưng ghế ngồi ngẩn người.
Hôm sau, ta lấy cớ thân thể không khỏe, xin nghỉ năm ngày.
Ngày thứ ba nghỉ phép, ta đã được triệu hồi về cung gấp.
"Bệ hạ nổi trận lôi đình, mấy ngày nay Tống thái y không có ở đây, viện sử sắc thuốc an thần cho bệ hạ theo đơn thuốc của ngươi nhưng bệ hạ uống vào lại càng bực bội hơn, đã hai đêm không ngủ được rồi.”
"Bệ hạ nói viện sử tuổi đã cao, ỷ già bán lão, không nghiên cứu y thuật, chỉ nằm trên sổ công trạng của Thái y viện hưởng lương hưu.”
"Viện sử rất xấu hổ và tức giận nên muốn cáo lão hồi hương."
Ta có chút áy náy, viện sử bị trách mắng, không thể không liên quan đến ta.
Hương ta chế đã hết vào ngày xin nghỉ phép.
Mọi người đều cho rằng, trọng điểm giúp Chu Hạc an thần nằm ở thuốc nhưng thực tế là ở hương.
Hương đó mới là vị thuốc dẫn quan trọng nhất của thuốc an thần, không có thuốc dẫn, thuốc an thần chỉ có tác dụng ngược lại.
13
Khi ta đến điện ngủ của Chu Hạc, hắn đang nằm trên giường thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu.
"Tống Từ, trẫm đã hai ngày hai đêm không chợp mắt.”
"Nếu ngươi có thể khiến trẫm ngủ một giấc ngon lành thì sau này ngươi sẽ là viện sử của Thái y viện."
Chu Hạc mệt đến mức không mắng mỏ được nữa, giọng điệu cũng hiếm khi dịu dàng khi nói chuyện với ta.
Nửa canh giờ sau ta bưng thuốc an thần đã sắc xong đến, lần này ta đã cho thuốc dẫn vào.
Chu Hạc uống xong không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Ta và các thái y khác lui ra ngoài chờ.
"Tống thái y, trước đây là ta đã coi thường ngươi rồi, ta không ngờ y thuật của ngươi lại cao siêu đến vậy.”
"Ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại Thái y viện nữa, sau này Thái y viện đều nhờ cậy vào ngươi."
Ta nhìn ông lão ủ rũ trước mặt, vài tháng trước ông vẫn còn tràn đầy năng lượng.
Ta quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ông.
Xin lỗi lão tiên sinh, vì để báo thù, ta không thể không cướp lấy vị trí này của ông.
"Viện sử đại nhân đừng tự ti, y thuật của ngài cao siêu là điều mà ai cũng rõ như ban ngày. Tuy ta còn trẻ nhưng cũng từng nghe nói ngài đã đấu tranh với Diêm Vương để cứu sống Tiên hoàng khi ông ấy chỉ còn hơi thở thoi thóp, ngài chữa khỏi bệnh nan y cho Trưởng công chúa, chữa khỏi bệnh ở chân cho Thái hậu... Tống Từ không dám tự khen mình, nếu có thể đạt được một nửa trình độ của ngài thì cả đời này ta đã mãn nguyện rồi."
Ta cẩn thận đổ thuốc đã sắc vào trong bình thuốc: "Hương an thần mà ta chế hôm trước cũng phải đốt lên, khi ấy hiệu quả của thuốc sẽ tốt hơn."
Cung nữ bưng thuốc cẩn thận rời đi.
Chu Hạc đã uống thuốc an thần nửa tháng, hiệu quả của thuốc rất tốt, hắn ngủ rất ngon.
Ta nhẹ nhàng thở ra, dựa vào lưng ghế ngồi ngẩn người.
Hôm sau, ta lấy cớ thân thể không khỏe, xin nghỉ năm ngày.
Ngày thứ ba nghỉ phép, ta đã được triệu hồi về cung gấp.
"Bệ hạ nổi trận lôi đình, mấy ngày nay Tống thái y không có ở đây, viện sử sắc thuốc an thần cho bệ hạ theo đơn thuốc của ngươi nhưng bệ hạ uống vào lại càng bực bội hơn, đã hai đêm không ngủ được rồi.”
"Bệ hạ nói viện sử tuổi đã cao, ỷ già bán lão, không nghiên cứu y thuật, chỉ nằm trên sổ công trạng của Thái y viện hưởng lương hưu.”
"Viện sử rất xấu hổ và tức giận nên muốn cáo lão hồi hương."
Ta có chút áy náy, viện sử bị trách mắng, không thể không liên quan đến ta.
Hương ta chế đã hết vào ngày xin nghỉ phép.
Mọi người đều cho rằng, trọng điểm giúp Chu Hạc an thần nằm ở thuốc nhưng thực tế là ở hương.
Hương đó mới là vị thuốc dẫn quan trọng nhất của thuốc an thần, không có thuốc dẫn, thuốc an thần chỉ có tác dụng ngược lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
13
Khi ta đến điện ngủ của Chu Hạc, hắn đang nằm trên giường thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu.
"Tống Từ, trẫm đã hai ngày hai đêm không chợp mắt.”
"Nếu ngươi có thể khiến trẫm ngủ một giấc ngon lành thì sau này ngươi sẽ là viện sử của Thái y viện."
Chu Hạc mệt đến mức không mắng mỏ được nữa, giọng điệu cũng hiếm khi dịu dàng khi nói chuyện với ta.
Nửa canh giờ sau ta bưng thuốc an thần đã sắc xong đến, lần này ta đã cho thuốc dẫn vào.
Chu Hạc uống xong không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Ta và các thái y khác lui ra ngoài chờ.
"Tống thái y, trước đây là ta đã coi thường ngươi rồi, ta không ngờ y thuật của ngươi lại cao siêu đến vậy.”
"Ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại Thái y viện nữa, sau này Thái y viện đều nhờ cậy vào ngươi."
Ta nhìn ông lão ủ rũ trước mặt, vài tháng trước ông vẫn còn tràn đầy năng lượng.
Ta quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ông.
Xin lỗi lão tiên sinh, vì để báo thù, ta không thể không cướp lấy vị trí này của ông.
"Viện sử đại nhân đừng tự ti, y thuật của ngài cao siêu là điều mà ai cũng rõ như ban ngày. Tuy ta còn trẻ nhưng cũng từng nghe nói ngài đã đấu tranh với Diêm Vương để cứu sống Tiên hoàng khi ông ấy chỉ còn hơi thở thoi thóp, ngài chữa khỏi bệnh nan y cho Trưởng công chúa, chữa khỏi bệnh ở chân cho Thái hậu... Tống Từ không dám tự khen mình, nếu có thể đạt được một nửa trình độ của ngài thì cả đời này ta đã mãn nguyện rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro