Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Để Cho Ta Tới L...
Các Chủng Khống
2024-10-02 19:11:47
Anh nói mấy hướng giải quyết, trong đó có không ít dính đến quyền lực các trưởng lão bộ lạc, một khi tạo thành phản ứng ngược, nói không chừng người phụ nữ xấu bụng sẽ bị nhốt lại như một “Con cá sinh nước”
- Ta cũng không phải kẻ ngu.
Nguyệt Chủ quyến rũ liếc mắt một cái.
-...
Khóe miệng của Mục Lương giật một cái, người phụ nữ trưởng thành, mị lực thực sự quá đỉnh.
Khuôn mặt cười của Nguyệt Chủ chăm chú trang trọng, nói:
- Ngài Mục Lương, trước đó ta nhắc tới giao dịch, hiện tại, ta sẽ nói với ngươi một chút.
- Ngươi nói đi.
Mục Lương gật đầu.
- Ngài Mục Lương, không biết ngươi có thể ở lại, làm Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm không?
Nguyệt Chủ lộ ra một nụ cười ưu nhã, trịnh trọng nói:
- Ta muốn bộ lạc Nguyệt Đàm, cần một người đàn ông có chính kiến như ngươi đến lãnh đạo.
- Lạp lạp lạp?
Ly Nguyệt, Mễ Nặc, Nguyệt Phi Nhan trợn to con mắt, thốt ra tiếng kinh dị khó tin.
- Ngươi đừng nói giỡn.
Vẻ mặt của Mục Lương sửng sốt, sau đó cười khổ khoát tay.
- Không?? Ta nói là thật.
Khóe miệng nhỏ của Nguyệt Chủ câu lên, lộ ra nụ cười uể oải khó che giấu.
Nàng thật quá mệt mỏi, cần một người tới gánh lấy trọng trách trên bả vai.
- Ta từ chối.
Mục Lương không để bị lừa, trực tiếp mở miệng từ chối.
Anh mới sẽ không đi nuôi dưỡng toàn bộ bộ lạc.
Mục Lương biết mình không phải người vĩ đại, là người có chút ích kỷ, có lẽ có năng lực sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng, bảo anh đi làm một cái máy cung cấp nước?
Xin lỗi, Mục Lương tình nguyện sống một mình cả đời.
-... Ta biết rồi.
Nguyệt Chủ trầm mặc một cái, mới thất thần gật đầu.
Trên thực tế, nàng biết khả năng rất lớn sẽ bị cự tuyệt, chỉ là không cam lòng muốn thử một lần.
Từ khi bắt đầu ở nhà trọ, Nguyệt Chủ nhìn thấy Mục Lương là Giác Tỉnh Gỉa hệ Thủy, thì có ý tưởng nhường ra vị trí Nguyệt Chủ, bồi dưỡng đời kế tiếp.
Nếu không... , thật sự cho rằng nàng sẽ tùy tiện lấy con gái của mình ra đùa giỡn sao, tất cả đều là nàng đang thăm dò mà thôi.
Ở trên đường, Nguyệt Chủ nghe được hai cô gái đối thoại, nói ngày mai sẽ phải rời khỏi.
Cho nên, hiện tại mới gấp như vậy, nếu không... Sau khi, nàng quan sát hơn mười ngày, mới đưa ra quyết định nhường ra vị trí Nguyệt Chủ.
- Thật sự không muốn thử làm Nguyệt Chủ một lần sao?
Nguyệt Thấm Lam có hơi không cam lòng.
Nàng không có chờ Mục Lương mở miệng, sau đó hoạt bát nói:
- Đứa con gái ngu ngốc của ta chính là vợ Nguyệt Chủ đời kế tiếp nha.
- Mẹ, ngươi lại nữa rồi.
Nguyệt Phi Nhan bất đắc dĩ che khuôn mặt hơi đỏ vì xấu hổ.
- Không cần.
Mục Lương nhìn con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ, từ đó có thể nhìn thấy một tia chăm chú và quấn quýt.
Anh có Rùa Đen như ngôi nhà di động, không cần thiết cầm lấy một cục diện rối rắm này.
- Cùng với... Cũng có khả năng, ngươi không cần suy nghĩ thêm một chút sao?
Nguyệt Chủ ý vị thâm sâu chớp chớp con mắt trái.
Sau khi Ly Nguyệt nhìn thấy, nhịn không được liếc mắt một cái.
Nàng nhỏ giọng thì thầm:
- Thực sự là giống như một Dị Biến Giả mê hoặc hoặc một con hồ ly hóa người.
- Không cần, ta không có năng lực quản lý một bộ lạc Nguyệt Đàm.
Mục Lương nhẹ lắc đầu một cái, không để trúng mỹ nhân kế đâu.
Trong nhà lại không phải là không có.
- Được rồi, ngươi có thể trở về suy nghĩ một chút.
Nguyệt Chủ thở dài.
- Vậy chúng ta rời khỏi trước.
Mục Lương gật cái đầu nhỏ bé một cái, xoay người đi ra phía ngoài.
Ly Nguyệt, Mễ Nặc hai người đi theo phía sau.
- Phi Nhan, đi đem tinh thạch của hung thú đưa cho Mục Lương.
Nguyệt Chủ yếu ớt dặn dò nói.
Trong lòng nàng sau khi nói ra được vấn đề, kiềm chế cơn buồn ngủ, cảm giác đau đớn đã tập kích mà đến.
- ZZzzz~~
Mới có vài giây.
Nguyệt Chủ đã rơi vào trong trạng thái ngủ say, còn ngây thơ phát ra tiếng 'Khò khè', chân mày liễu nhỏ dài rung động một cái.
- Vâng.
Nguyệt Phi Nhan trả lời một tiếng thật nhỏ.
Nàng nhẹ nhành đi tới bên giường, đắp kín mền cho Nguyệt Chủ, mới xoay người ra khỏi gian phòng.
Nguyệt Phi Nhan đi tới phòng khách.
Nàng nhìn ba người Mục Lương, cười áy náy:
- Xin lỗi, mẹ ta có đôi khi sẽ rất... Tùy hứng.
- Không có việc gì, nàng cực kỳ... Thú vị.
Mục Lương vốn định dùng từ 'Mị lực’, nhưng trước mặt con gái người ta nói như vậy, có hơi không thích hợp.
- Nàng chính là một người mưu mô thú vị.
Nguyệt Phi Nhan nhịn không được nhổ nước bọt.
- Chờ ta một chút, ta lấy tinh thạch hung thú cho ngươi.
Nàng nói xong phát hiện có điểm không tốt, để lại một câu, rồi chạy về một căn phòng khác.
- Mưu mô thú vị?
Ly Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tán thành gật đầu.
- Tính cách của dì có hơi.. đen tối.
Mễ Nặc dùng từ nghèo nàn để diễn tả.
- Là xấu bụng!
Mục Lương yên lặng bù đắp.
Khi ba người nhổ nước bọt khinh thường Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan mang theo một túi tinh thạch hung thú quay lại.
- Đây, 100 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, sẽ nhiều chớ không ít ah.
Nguyệt Phi Nhan dũng cảm đưa tới.
- Được.
Sau khi Mục Lương nhận lấy, nhẹ giọng nói:
- Như vậy chúng ta trở về nhà trọ đây.
- Nhà của ta còn dư phòng, nếu không các ngươi ở lại đi?
Nguyệt Phi Nhan mở to con ngươi màu đỏ mong nói.
- Không được, như vậy quá làm phiền các ngươi.
Mục Lương cười nhạt lắc đầu.
Nếu đã từ chối người ta, cũng không cần đi làm phiền người ta nữa.
- Được rồi.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia buồn bã.
Nàng thật vất vả mới kết được bạn mới, suy nghĩ muốn nói chuyện nhiều hơn một chút.
Đúng vậy, cô gái tóc đỏ muốn xem ba người Mục Lương là bạn bè, cùng nhau kề vai chiến đấu.
- Ngày mai, ngươi có thể tới tìm chúng ta.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Quyết định như vậy, ngày mai ta mang theo tin tức ngươi trên bức họa nhân đi tìm các ngươi.
Nguyệt Phi Nhan lộ ra một nụ cười vui vẻ.
- Ừm, quyết định như vậy.
Mục Lương giơ ngón tay cái lên.
Khianh đi tới cửa, dừng lại một chút, nghiêng đầu nhẹ nhàng lưu lại một câu.
- Nếu mẹ ngươi tỉnh lại, nói với nàng rằng: Nếu như không cố gắng nổi nữa, có thể chọn cách ích kỷ, sống vì bản thân mình.
Nguyệt Phi Nhan ngơ ngác đứng ở cửa, trong đầu quanh quẩn câu nói này.
Ích kỷ một chút để sống vì mình?
Tại sao phải không cố gắng được?
Sẽ không vẫn tốt như vậy sao?
Cô gái tóc đỏ có hơi mờ mịt, nhìn ba người biến mất trong bóng tối, có loại xúc động muốn lớn tiếng hỏi.
- Quên đi, ngày mai hỏi cũng giống vậy.
- Ngáp.
Nguyệt Phi Nhan buồn ngủ ngáp.
Nàng đi vào căn phòng của mẹ mình, đêm nay, ngồi ở bên giường, ngủ đỡ một cái.
Miễn cho nửa đêm mẹ cần giúp, lại không tìm được mình.
- Ta cũng không phải kẻ ngu.
Nguyệt Chủ quyến rũ liếc mắt một cái.
-...
Khóe miệng của Mục Lương giật một cái, người phụ nữ trưởng thành, mị lực thực sự quá đỉnh.
Khuôn mặt cười của Nguyệt Chủ chăm chú trang trọng, nói:
- Ngài Mục Lương, trước đó ta nhắc tới giao dịch, hiện tại, ta sẽ nói với ngươi một chút.
- Ngươi nói đi.
Mục Lương gật đầu.
- Ngài Mục Lương, không biết ngươi có thể ở lại, làm Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm không?
Nguyệt Chủ lộ ra một nụ cười ưu nhã, trịnh trọng nói:
- Ta muốn bộ lạc Nguyệt Đàm, cần một người đàn ông có chính kiến như ngươi đến lãnh đạo.
- Lạp lạp lạp?
Ly Nguyệt, Mễ Nặc, Nguyệt Phi Nhan trợn to con mắt, thốt ra tiếng kinh dị khó tin.
- Ngươi đừng nói giỡn.
Vẻ mặt của Mục Lương sửng sốt, sau đó cười khổ khoát tay.
- Không?? Ta nói là thật.
Khóe miệng nhỏ của Nguyệt Chủ câu lên, lộ ra nụ cười uể oải khó che giấu.
Nàng thật quá mệt mỏi, cần một người tới gánh lấy trọng trách trên bả vai.
- Ta từ chối.
Mục Lương không để bị lừa, trực tiếp mở miệng từ chối.
Anh mới sẽ không đi nuôi dưỡng toàn bộ bộ lạc.
Mục Lương biết mình không phải người vĩ đại, là người có chút ích kỷ, có lẽ có năng lực sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng, bảo anh đi làm một cái máy cung cấp nước?
Xin lỗi, Mục Lương tình nguyện sống một mình cả đời.
-... Ta biết rồi.
Nguyệt Chủ trầm mặc một cái, mới thất thần gật đầu.
Trên thực tế, nàng biết khả năng rất lớn sẽ bị cự tuyệt, chỉ là không cam lòng muốn thử một lần.
Từ khi bắt đầu ở nhà trọ, Nguyệt Chủ nhìn thấy Mục Lương là Giác Tỉnh Gỉa hệ Thủy, thì có ý tưởng nhường ra vị trí Nguyệt Chủ, bồi dưỡng đời kế tiếp.
Nếu không... , thật sự cho rằng nàng sẽ tùy tiện lấy con gái của mình ra đùa giỡn sao, tất cả đều là nàng đang thăm dò mà thôi.
Ở trên đường, Nguyệt Chủ nghe được hai cô gái đối thoại, nói ngày mai sẽ phải rời khỏi.
Cho nên, hiện tại mới gấp như vậy, nếu không... Sau khi, nàng quan sát hơn mười ngày, mới đưa ra quyết định nhường ra vị trí Nguyệt Chủ.
- Thật sự không muốn thử làm Nguyệt Chủ một lần sao?
Nguyệt Thấm Lam có hơi không cam lòng.
Nàng không có chờ Mục Lương mở miệng, sau đó hoạt bát nói:
- Đứa con gái ngu ngốc của ta chính là vợ Nguyệt Chủ đời kế tiếp nha.
- Mẹ, ngươi lại nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyệt Phi Nhan bất đắc dĩ che khuôn mặt hơi đỏ vì xấu hổ.
- Không cần.
Mục Lương nhìn con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ, từ đó có thể nhìn thấy một tia chăm chú và quấn quýt.
Anh có Rùa Đen như ngôi nhà di động, không cần thiết cầm lấy một cục diện rối rắm này.
- Cùng với... Cũng có khả năng, ngươi không cần suy nghĩ thêm một chút sao?
Nguyệt Chủ ý vị thâm sâu chớp chớp con mắt trái.
Sau khi Ly Nguyệt nhìn thấy, nhịn không được liếc mắt một cái.
Nàng nhỏ giọng thì thầm:
- Thực sự là giống như một Dị Biến Giả mê hoặc hoặc một con hồ ly hóa người.
- Không cần, ta không có năng lực quản lý một bộ lạc Nguyệt Đàm.
Mục Lương nhẹ lắc đầu một cái, không để trúng mỹ nhân kế đâu.
Trong nhà lại không phải là không có.
- Được rồi, ngươi có thể trở về suy nghĩ một chút.
Nguyệt Chủ thở dài.
- Vậy chúng ta rời khỏi trước.
Mục Lương gật cái đầu nhỏ bé một cái, xoay người đi ra phía ngoài.
Ly Nguyệt, Mễ Nặc hai người đi theo phía sau.
- Phi Nhan, đi đem tinh thạch của hung thú đưa cho Mục Lương.
Nguyệt Chủ yếu ớt dặn dò nói.
Trong lòng nàng sau khi nói ra được vấn đề, kiềm chế cơn buồn ngủ, cảm giác đau đớn đã tập kích mà đến.
- ZZzzz~~
Mới có vài giây.
Nguyệt Chủ đã rơi vào trong trạng thái ngủ say, còn ngây thơ phát ra tiếng 'Khò khè', chân mày liễu nhỏ dài rung động một cái.
- Vâng.
Nguyệt Phi Nhan trả lời một tiếng thật nhỏ.
Nàng nhẹ nhành đi tới bên giường, đắp kín mền cho Nguyệt Chủ, mới xoay người ra khỏi gian phòng.
Nguyệt Phi Nhan đi tới phòng khách.
Nàng nhìn ba người Mục Lương, cười áy náy:
- Xin lỗi, mẹ ta có đôi khi sẽ rất... Tùy hứng.
- Không có việc gì, nàng cực kỳ... Thú vị.
Mục Lương vốn định dùng từ 'Mị lực’, nhưng trước mặt con gái người ta nói như vậy, có hơi không thích hợp.
- Nàng chính là một người mưu mô thú vị.
Nguyệt Phi Nhan nhịn không được nhổ nước bọt.
- Chờ ta một chút, ta lấy tinh thạch hung thú cho ngươi.
Nàng nói xong phát hiện có điểm không tốt, để lại một câu, rồi chạy về một căn phòng khác.
- Mưu mô thú vị?
Ly Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tán thành gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tính cách của dì có hơi.. đen tối.
Mễ Nặc dùng từ nghèo nàn để diễn tả.
- Là xấu bụng!
Mục Lương yên lặng bù đắp.
Khi ba người nhổ nước bọt khinh thường Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan mang theo một túi tinh thạch hung thú quay lại.
- Đây, 100 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, sẽ nhiều chớ không ít ah.
Nguyệt Phi Nhan dũng cảm đưa tới.
- Được.
Sau khi Mục Lương nhận lấy, nhẹ giọng nói:
- Như vậy chúng ta trở về nhà trọ đây.
- Nhà của ta còn dư phòng, nếu không các ngươi ở lại đi?
Nguyệt Phi Nhan mở to con ngươi màu đỏ mong nói.
- Không được, như vậy quá làm phiền các ngươi.
Mục Lương cười nhạt lắc đầu.
Nếu đã từ chối người ta, cũng không cần đi làm phiền người ta nữa.
- Được rồi.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia buồn bã.
Nàng thật vất vả mới kết được bạn mới, suy nghĩ muốn nói chuyện nhiều hơn một chút.
Đúng vậy, cô gái tóc đỏ muốn xem ba người Mục Lương là bạn bè, cùng nhau kề vai chiến đấu.
- Ngày mai, ngươi có thể tới tìm chúng ta.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Quyết định như vậy, ngày mai ta mang theo tin tức ngươi trên bức họa nhân đi tìm các ngươi.
Nguyệt Phi Nhan lộ ra một nụ cười vui vẻ.
- Ừm, quyết định như vậy.
Mục Lương giơ ngón tay cái lên.
Khianh đi tới cửa, dừng lại một chút, nghiêng đầu nhẹ nhàng lưu lại một câu.
- Nếu mẹ ngươi tỉnh lại, nói với nàng rằng: Nếu như không cố gắng nổi nữa, có thể chọn cách ích kỷ, sống vì bản thân mình.
Nguyệt Phi Nhan ngơ ngác đứng ở cửa, trong đầu quanh quẩn câu nói này.
Ích kỷ một chút để sống vì mình?
Tại sao phải không cố gắng được?
Sẽ không vẫn tốt như vậy sao?
Cô gái tóc đỏ có hơi mờ mịt, nhìn ba người biến mất trong bóng tối, có loại xúc động muốn lớn tiếng hỏi.
- Quên đi, ngày mai hỏi cũng giống vậy.
- Ngáp.
Nguyệt Phi Nhan buồn ngủ ngáp.
Nàng đi vào căn phòng của mẹ mình, đêm nay, ngồi ở bên giường, ngủ đỡ một cái.
Miễn cho nửa đêm mẹ cần giúp, lại không tìm được mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro