Giúp Tôi Giết Chết Tống Tử Văn?
Đại Lão Du
2024-08-07 19:12:00
Lý Ngọc Trân nghe nghiêm túc, nhưng trên gương mặt lại chưa từng lộ ra chút dao động gì.
"Giá cả ra sao?" Ánh mắt Lý Ngọc Trân băng lãnh, nhìn về phía Lục Bình rồi hỏi.
"Cho cô một giá cả ưu đãi đi… 10 triệu!" Lục Bình bình tĩnh nói.
"Thành giao."
Lý Ngọc Trân đồng ý mà không thèm chớp mắt, thậm chí giống như còn không cần suy nghĩ.
"Có giấy và bút không?" Ánh mắt Lục Bình quét qua bàn làm việc của Lý Ngọc Trân một vòng, sau đó tiếp tục hỏi.
Rất nhanh, một cây bút máy và một quyển sổ được đẩy tới trước mặt Lục Bình.
Anh viết xuống lần lượt tên của từng người và các sự kiện tương ứng, cuối cùng để lại số tài khoản ngân hàng của mình. Sau đó, anh đóng nắp bút lại rồi để bút máy ở giữa quyển sổ, đẩy tới trước mặt Lý Ngọc Trân, làm ra một động tác mời.
Lý Ngọc Trân nhìn về phía danh sách bên trong quyển sổ…
Ánh mắt và thần sắc của cô vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Lục Bình có thể thoáng nhìn ra sự mãnh liệt phía dưới sự bình tĩnh này.
…
"Tiểu Tào, đến phòng làm việc của tôi." Lý Ngọc Trân nhìn thoáng qua Lục Bình, sau đó nhấn vào cái nút bên cạnh bàn, trầm giọng nói ra.
Cô vừa dứt lời được một hai phút, Tào Tiểu Tuệ lúc nãy đưa Lục Bình qua đây đã cung kính đẩy cửa đi vào.
Tào Tiểu Tuệ vốn là nhìn về Lý Ngọc Trân, sau đó chú ý tới người đàn ông với nụ cười yếu ớt ngồi ở đối diện bàn làm việc.
"Lý tổng!" Cô đứng ở bên cạnh Lục Bình, khom người, cung kính trả lời.
"Hai năm qua, cô đã cầm của Tống Tử Văn 5 triệu?"
Lời nói của Lý Ngọc Trân băng lãnh, tuy là chất vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Tào Tiểu Tuệ có thể được Tống Tử Văn chọn trúng, tố chất tâm lý đương nhiên là rất mạnh. Sau khi nghe thấy lời này, hàng lông mi dài khẽ run nhẹ đến mức không thể nhận ra, sau đó, cô trấn định đáp lại:
"Không biết Lý tổng có được tin tức từ nơi nào, tôi nguyện ý công khai tất cả tài khoản ngân hàng và giao dịch dưới danh nghĩa của mình, ngài có thể phái người đi điều tra."
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú vào thư kí của mình, chợt tiếp tục nói:
"Cô và Lý Kim Phi, Đàm Lượng, Phùng Đan đúng là to gan, lại dám lừa tôi xoay quanh."
Tên của từng người bị báo ra.
Con ngươi của đối phương không khỏi co rút lại. Cô đã cố hết sức để che giấu, nhưng Lý Ngọc Trân vẫn bắt được sự hoảng loạn xuất hiện chỉ trong giây lát.
Gương mặt chợt lóe lên vẻ đau thương.
Không có dấu hiệu nào ——
Chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng, tiếng súng lục giảm thanh nổ vang, kèm theo đó là một viên đạn bắn ra, viên đạn chính xác nhắm vào giữa trán Tào Tiểu Tuệ, máu tươi bắn ra tung tóe.
Lục Bình lau khóe mắt một cái, nhìn về phía đầu ngón tay dính máu tươi. Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Tào Tiểu Tuệ vẫn tái nhợt như cũ, dường như còn đang cố gắng giải thích. Cô còn trợn tròn mắt, máu tươi không ngừng chảy xuống từ mi tâm, sau đó ‘phịch’ một tiếng, cả người ngã quỵ ở trên mặt đất.
Thân thể của cô co quắp lại, đầu nằm ngay ở bên chân Lục Bình.
!!!
!!!
Đây là lần đầu tiên Lục Bình nhìn thấy người chết ở khoảng cách gần! Không, là lần đầu tiên nhìn thấy người bị bắn chết ở khoảng cách gần như vậy!
Lông tơ cả người anh không khỏi dựng lên!
Anh đã hoàn toàn bị dọa sợ nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, trên mặt vẫn treo nụ cười đã được rèn luyện, trong ánh mắt vẫn là vẻ lãnh đạm.
Trước bàn làm việc, vẻ mặt Lý Ngọc Trân không cảm xúc, tay vẫn cầm súng lục, vẫn duy trì động tác bóp cò súng.
"Lục tiên sinh, để cho ngài chê cười rồi."
Lý Ngọc Trân buông súng lục xuống, nạp thêm đạn ở ngay trước mặt Lục Bình. Gương mặt tuyệt mỹ của cô vô cùng bình tĩnh, giọng nói mang theo vẻ áy náy.
"Lý tiểu thư không hổ là hổ nữ Lý gia, chỉ một phần quả quyết này thôi đã có ít người có thể sánh được."
Lục Bình biết rõ trong căn phòng này được bố trí các camera lỗ kim ở các góc khác nhau. Cho nên, anh chỉ dám phát tiết tất cả áp lực vào trong giày da, ngón chân gắt gao kẹp chặt đế giày, sau đó không ngừng chà xát, nhưng lại không dám chà quá mạnh, sợ bị bắt được động tĩnh. Cũng may chiếc kính gọng đen trên sống mũi có thể che đậy được sự khẩn trương của anh ở mức độ nào đó. Nghe thấy cô nói chuyện, anh khẽ cười đáp lại.
"Ngài quá khen." Lý Ngọc Trân lộ ra nụ cười.
Cô dựa vào ghế ngồi, bắt chéo chân, lấy ra một chiếc điện thoại di động khác ở bên trong ngăn kéo, đầu ngón tay lướt trên màn hình, ánh sáng lạnh lẽo hắt vào gương mặt cô.
Không bao lâu sau, Lý Ngọc Trân quay màn hình lại, đẩy tới trước mặt Lục Bình, nói:
"Lục tiên sinh, tôi đã chuyển phí giao dịch cho ngài rồi."
"Hợp tác vui vẻ."
Lục Bình nhìn thoáng qua, chỉ có thể trông thấy một chuỗi con số 0 thật dài. Anh căn bản cũng không dám nhìn kỹ, vội thu hồi ánh mắt rồi cười gật đầu đáp lời.
"Nếu đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy Lý tiểu thư nữa, chắc là cô cũng còn cần bận rộn một số chuyện của mình."
Anh vừa nói vừa ung dung đứng lên, đưa tay cầm túi công văn lên.
"Tôi tiễn Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân cũng đứng lên từ trước bàn làm việc.
------
Dịch: MBMH Translate
"Giá cả ra sao?" Ánh mắt Lý Ngọc Trân băng lãnh, nhìn về phía Lục Bình rồi hỏi.
"Cho cô một giá cả ưu đãi đi… 10 triệu!" Lục Bình bình tĩnh nói.
"Thành giao."
Lý Ngọc Trân đồng ý mà không thèm chớp mắt, thậm chí giống như còn không cần suy nghĩ.
"Có giấy và bút không?" Ánh mắt Lục Bình quét qua bàn làm việc của Lý Ngọc Trân một vòng, sau đó tiếp tục hỏi.
Rất nhanh, một cây bút máy và một quyển sổ được đẩy tới trước mặt Lục Bình.
Anh viết xuống lần lượt tên của từng người và các sự kiện tương ứng, cuối cùng để lại số tài khoản ngân hàng của mình. Sau đó, anh đóng nắp bút lại rồi để bút máy ở giữa quyển sổ, đẩy tới trước mặt Lý Ngọc Trân, làm ra một động tác mời.
Lý Ngọc Trân nhìn về phía danh sách bên trong quyển sổ…
Ánh mắt và thần sắc của cô vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Lục Bình có thể thoáng nhìn ra sự mãnh liệt phía dưới sự bình tĩnh này.
…
"Tiểu Tào, đến phòng làm việc của tôi." Lý Ngọc Trân nhìn thoáng qua Lục Bình, sau đó nhấn vào cái nút bên cạnh bàn, trầm giọng nói ra.
Cô vừa dứt lời được một hai phút, Tào Tiểu Tuệ lúc nãy đưa Lục Bình qua đây đã cung kính đẩy cửa đi vào.
Tào Tiểu Tuệ vốn là nhìn về Lý Ngọc Trân, sau đó chú ý tới người đàn ông với nụ cười yếu ớt ngồi ở đối diện bàn làm việc.
"Lý tổng!" Cô đứng ở bên cạnh Lục Bình, khom người, cung kính trả lời.
"Hai năm qua, cô đã cầm của Tống Tử Văn 5 triệu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Lý Ngọc Trân băng lãnh, tuy là chất vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Tào Tiểu Tuệ có thể được Tống Tử Văn chọn trúng, tố chất tâm lý đương nhiên là rất mạnh. Sau khi nghe thấy lời này, hàng lông mi dài khẽ run nhẹ đến mức không thể nhận ra, sau đó, cô trấn định đáp lại:
"Không biết Lý tổng có được tin tức từ nơi nào, tôi nguyện ý công khai tất cả tài khoản ngân hàng và giao dịch dưới danh nghĩa của mình, ngài có thể phái người đi điều tra."
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú vào thư kí của mình, chợt tiếp tục nói:
"Cô và Lý Kim Phi, Đàm Lượng, Phùng Đan đúng là to gan, lại dám lừa tôi xoay quanh."
Tên của từng người bị báo ra.
Con ngươi của đối phương không khỏi co rút lại. Cô đã cố hết sức để che giấu, nhưng Lý Ngọc Trân vẫn bắt được sự hoảng loạn xuất hiện chỉ trong giây lát.
Gương mặt chợt lóe lên vẻ đau thương.
Không có dấu hiệu nào ——
Chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng, tiếng súng lục giảm thanh nổ vang, kèm theo đó là một viên đạn bắn ra, viên đạn chính xác nhắm vào giữa trán Tào Tiểu Tuệ, máu tươi bắn ra tung tóe.
Lục Bình lau khóe mắt một cái, nhìn về phía đầu ngón tay dính máu tươi. Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Tào Tiểu Tuệ vẫn tái nhợt như cũ, dường như còn đang cố gắng giải thích. Cô còn trợn tròn mắt, máu tươi không ngừng chảy xuống từ mi tâm, sau đó ‘phịch’ một tiếng, cả người ngã quỵ ở trên mặt đất.
Thân thể của cô co quắp lại, đầu nằm ngay ở bên chân Lục Bình.
!!!
!!!
Đây là lần đầu tiên Lục Bình nhìn thấy người chết ở khoảng cách gần! Không, là lần đầu tiên nhìn thấy người bị bắn chết ở khoảng cách gần như vậy!
Lông tơ cả người anh không khỏi dựng lên!
Anh đã hoàn toàn bị dọa sợ nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, trên mặt vẫn treo nụ cười đã được rèn luyện, trong ánh mắt vẫn là vẻ lãnh đạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước bàn làm việc, vẻ mặt Lý Ngọc Trân không cảm xúc, tay vẫn cầm súng lục, vẫn duy trì động tác bóp cò súng.
"Lục tiên sinh, để cho ngài chê cười rồi."
Lý Ngọc Trân buông súng lục xuống, nạp thêm đạn ở ngay trước mặt Lục Bình. Gương mặt tuyệt mỹ của cô vô cùng bình tĩnh, giọng nói mang theo vẻ áy náy.
"Lý tiểu thư không hổ là hổ nữ Lý gia, chỉ một phần quả quyết này thôi đã có ít người có thể sánh được."
Lục Bình biết rõ trong căn phòng này được bố trí các camera lỗ kim ở các góc khác nhau. Cho nên, anh chỉ dám phát tiết tất cả áp lực vào trong giày da, ngón chân gắt gao kẹp chặt đế giày, sau đó không ngừng chà xát, nhưng lại không dám chà quá mạnh, sợ bị bắt được động tĩnh. Cũng may chiếc kính gọng đen trên sống mũi có thể che đậy được sự khẩn trương của anh ở mức độ nào đó. Nghe thấy cô nói chuyện, anh khẽ cười đáp lại.
"Ngài quá khen." Lý Ngọc Trân lộ ra nụ cười.
Cô dựa vào ghế ngồi, bắt chéo chân, lấy ra một chiếc điện thoại di động khác ở bên trong ngăn kéo, đầu ngón tay lướt trên màn hình, ánh sáng lạnh lẽo hắt vào gương mặt cô.
Không bao lâu sau, Lý Ngọc Trân quay màn hình lại, đẩy tới trước mặt Lục Bình, nói:
"Lục tiên sinh, tôi đã chuyển phí giao dịch cho ngài rồi."
"Hợp tác vui vẻ."
Lục Bình nhìn thoáng qua, chỉ có thể trông thấy một chuỗi con số 0 thật dài. Anh căn bản cũng không dám nhìn kỹ, vội thu hồi ánh mắt rồi cười gật đầu đáp lời.
"Nếu đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy Lý tiểu thư nữa, chắc là cô cũng còn cần bận rộn một số chuyện của mình."
Anh vừa nói vừa ung dung đứng lên, đưa tay cầm túi công văn lên.
"Tôi tiễn Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân cũng đứng lên từ trước bàn làm việc.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro