Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh

Không Hiểu Nổi...

2024-09-29 21:58:35

Lục Uyên không vội vã bóc trần ý đồ của nàng, ám vệ truy tìm không ra tung tích của nữ nhân này, mỗi lần nàng đến đều vô hình vô tướng, tựa như thế gian này chưa từng tồn tại người như vậy.

Toàn thân nữ nhân này đều là bí mật, sớm muộn gì cũng có ngày hắn giải toàn bộ những điều ẩn giấu trên người nàng thu làm lợi dụng cho bản thân.

Lục Uyên đặt thư xuống, vốn không có ý định ngủ vậy mà lúc này lại cảm thấy có chút mỏi mệt, hhắn rời khỏi ngự thư phòng tiến vào hậu điện.

Bên kia, Đường Vãn nằm trên giường trừng trừng nhìn trần nhà, mãi mà không thể vào mộng được. Nàng đã lâu rồi chưa từng bị chứng mất ngủ quấy nhiễu, nhưng hôm nay vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên gương mặt tuấn mỹ mê người của tên hoàng đế khốn kiếp kia.

Chớ hiểu lầm, nàng tuyệt đối không mảy may mơ tưởng đến sắc đẹp của hắn.

Điều nàng nghĩ là sau khi tên hoàng đế kia đọc xong lá thư, hắn sẽ có phản ứng thế nào.

Hắn liệu có tin không?

Nếu không tin nàng phải làm sao đây?

Nàng vỗ tay lên trán, vẻ mặt đầy khổ não.

“Chao ôi! Đầu ta đau quá đi thôi!”

Nếu hắn không tin, vậy thì nàng phải làm đến mức khiến hắn triệt để tin tưởng rằng nàng đã vô phương cứu chữa mà "si mê" hắn, yêu đến mức khăng khăng một lòng, không có hắn thì không thể sống nổi.

Phải giả bộ thành một kẻ si tình ngốc nghếch quả thực là một thử thách lớn.

“Hay là mình nên đi ghi danh học một khóa diễn xuất nhỉ?” Đường Vãn lẩm bẩm trong miệng.

Thiên Khải Đế vốn là lão hồ ly, nếu nàng diễn quá vụng về rất dễ bị hắn phát hiện sơ hở, sau khi cân nhắc nhiều lần, Đường Vãn quyết định đăng ký một khóa học diễn xuất.

Ngày hôm sau, Đường Vãn tìm đến người bạn cũ của mình là một người đại diện.

“Gì cơ? Tớ có nghe nhầm Không? Cậu muốn học diễn xuất?”

Lương Nhuận kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ, thấy Đường Vãn gật đầu thì cô ấy càng thêm kỳ lạ.

“Cậu thông suốt rồi sao? Chuẩn bị tiến vào giới giải trí phát triển rồi à?” Thần sắc Lương Nhuận kích động.

Đường Vãn vội vàng dập tắt ảo tưởng của cô ấy: “Lão Lương à, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chẳng có ý định tiến vào giới giải trí đâu, tớ chỉ đơn thuần muốn học cách diễn xuất thôi.”

Nàng học diễn xuất là vì sinh mạng chứ không phải để thành danh, càng không phải để kiếm tiền. Dĩ nhiên, cũng không thể nói là vì ước mơ theo đuổi nghệ thuật gì đó.

Lương Nhuận bĩu môi, mặt đầy nghi hoặc: “Cậu đã ký hợp đồng với công ty khác rồi chứ gì? Cậu đừng sợ tớ buồn, tuy tớ rất muốn ký hợp đồng với cậu nhưng tớ hiểu rằng cậu đáng được phát triển ở một nền tảng tốt hơn, là bạn bè nên tớ không hẹp hòi thế đâu.”

“Thật sự không có.” Đường Vãn gần như muốn thề trời đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy cô quả quyết như vậy Lương Nhuận mới tin, chỉ là vẫn không hiểu: “Sao tự dưng cậu lại muốn đi học diễn xuất?”

“Vì mạng sống, cậu có tin không?”

Lương Nhuận trợn trắng mắt không chút nể nang mà nói: “Tớ tin cái quái gì! Cậu là đồ hồ ly nhỏ, xảo quyệt lắm!”

Đường Vãn giơ hai tay ra vô cùng bất đắc dĩ.

Thời nay nói thật thì chẳng ai tin, còn nói dối thì lại có cả đám người tin.

“Đúng lúc tớ mời một thầy giáo biểu diễn cho một người mới dưới trướng của tớ, thầy giáo này tuy danh tiếng không lớn nhưng năng lực nghiệp vụ không tồi, dạy cho những người mới như các cậu thì dư dả rồi, tớ đã hẹn với ông ấy lúc hai giờ, bây giờ cũng gần đến rồi, cùng đi gặp ông ấy thôi.”

Sau khi Đường Vãn thanh toán, hai người rời khỏi quán cà phê đi thẳng đến tầng 22 của tòa cao ốc, hai người được dẫn vào phòng nghỉ, không bao lâu sau cửa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi bước vào, vừa vào đã chú ý ngay đến Đường Vãn, ánh mắt thoáng sáng lên.

“Thầy Trần.” Lương Nhuận đứng dậy nhiệt tình ôm chầm lấy thầy Trần.

Hai người vui vẻ hàn huyên.

“Thật lâu rồi không gặp.” Thầy Trần cười đáp, sau đó ánh mắt liền chuyển về phía Đường Vãn: “Em lần này dẫn theo một nghệ nhân không tồi, tiềm năng rất lớn.”

Lương Nhuận cười ha ha: “Thầy Trần, thầy nói đùa rồi, em không thể dẫn dắt được vị này, cậu ấy là bạn của em tên Đường Vãn.”

Thầy Trần ngạc nhiên, người như cô ấy với nhan sắc này, không phát triển trong giới giải trí quả thực đáng tiếc.

Đường Vãn bước tới, chìa tay ra: “Chào thầy, thầy Trần.”

“Chào cô Đường.”

Hai người xã giao vài câu khách sáo.

Lương Nhuận cười nói: “A Vãn lần này đến cũng muốn học cùng thầy Trần, không biết thầy có thể nhận dạy được không?”

“Dạy một hay dạy hai thì cũng vậy thôi.”

“Thật sự cảm ơn thầy rất nhiều.”

Lúc này, nghệ sĩ mà Lương Nhuận quản lý cũng đến, là một chàng trai trẻ tầm khoảng mười tám, gương mặt thanh tú đúng kiểu "em trai quốc dân" mà fan nữ mê mẩn.

Cả nhóm nhanh chóng theo thầy Trần vào phòng học.

“Thầy Trần, em có thể hỏi một câu được không?” Đường Vãn lên tiếng.

“Em cứ hỏi.”

“Nếu em muốn diễn một cô gái chưa hiểu rõ về tình yêu nhưng luôn tìm cách bám lấy đối phương, em nên thể hiện thế nào?” Đường Vãn háo hức muốn biết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thầy Trần vốn định giảng từ một góc độ khác, nhưng thấy Đường Vãn đã hỏi, ông quyết định đi theo hướng đó.

“Diễn xuất là một nghệ thuật, nhưng đồng thời cũng là tâm lý học, để tôi lấy ví dụ đơn giản cho vấn đề của em.

Bước đầu tiên, chúng ta phải phân tích và làm rõ tâm lý của nhân vật, cô gái mà em muốn diễn có hai giai đoạn rõ ràng.

Giai đoạn đầu là khi cô ấy còn mơ hồ về tình yêu, tức là chưa ý thức được cảm xúc của mình dành cho người kia.

Ở giai đoạn này, em cần nắm bắt được những hoạt động tâm lý của nhân vật, dựa vào tính cách, em có thể dự đoán cô ấy sẽ hành động thế nào tiếp theo.

Ví dụ giống như cách một cậu trai mới lớn sẽ bày tỏ sự thích thú với một cô gái, họ sẽ làm những điều ngớ ngẩn để thu hút sự chú ý như kéo tóc hoặc làm cô ấy khóc, đây là ngôn ngữ cơ thể.

Để sâu sắc hơn, em có thể diễn tả qua biểu cảm khuôn mặt và cảm xúc, đây là những chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng.

Đó là hai biểu hiện cơ bản nhất của sự mơ hồ trong tình cảm, còn về sự thay đổi trong ánh mắt sau này, khi em đã nắm được những điều cơ bản này tôi sẽ dạy thêm.

Bây giờ tôi sẽ làm mẫu, em hãy chú ý đến biểu cảm khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể.”

Đường Vãn lắng nghe vô cùng chăm chú, bởi vì những điều này đều là "kỹ năng sinh tồn" của nàng.

Nàng nghe rất nghiêm túc, lúc nào không hiểu nàng lại hỏi thêm một hai câu, thầy Trần cũng kiên nhẫn giải thích. Trong khi đó, một học sinh thì học đầy hứng thú, còn người kia ngáp ngắn ngáp dài chẳng mấy quan tâm.

Hai giờ trôi qua...

“Buổi học hôm nay đến đây thôi, về nhà các em tự ngẫm lại nhé.” Thầy Trần gấp sách lại.

“Cảm ơn thầy Trần rất nhiều.”

Sau khi về nhà, Đường Vãn ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, trong khi chờ đồ ăn giao đến, nàng ngồi viết một bức "thư tình" đặc biệt.

Trước khi hoàn toàn làm chủ được vai diễn, Đường Vãn quyết định tránh gặp gỡ cẩu hoàng đế càng lâu càng tốt để tránh lộ tẩy.

Tạm thời, nàng sẽ dùng những bức "thư tình" này để giữ chân hoàng đế, cố gắng khiến hắn tin rằng nàng thật sự "yêu" hắn.

Đêm khuya, Đường Vãn lén lút mang thư đến thư phòng hoàng đế, không ngờ rằng hôm nay đèn trong thư phòng vẫn sáng, chỉ có điều hoàng đế không có ở đó.

Nàng vội vàng đặt lá thư xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi.

Nàng vừa rời đi, Lục Uyên liền quay trở lại, khẽ hít một hơi, cái mũi nhạy bén bắt được một mùi hương nhàn nhạt rất quen thuộc.

Nàng lại đến rồi!

Khóe mắt hắn lướt qua bàn, thấy trên đó có thêm một phong thư.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh

Số ký tự: 0