Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Thư Tình Tẩy Nã...
2024-09-29 21:58:35
Lá thư đầu tiên là để khiến tên cẩu hoàng đế biết rằng nàng có dấu hiệu "yêu" hắn, với bản tính đa nghi của cẩu hoàng đế, chắc chắn chẳng dễ dàng gì để hắn tin tưởng, bởi vậy lá thư thứ hai trở thành mấu chốt quan trọng.
Nàng phải không ngừng nhồi vào đầu hắn cái tư tưởng này, khiến nó ăn sâu vào tâm trí, một lá không đủ thì hai lá, hai lá không xong thì ba lá, ba lá không được thì bốn lá, năm lá, sáu lá… liên tục truyền vào đầu Lục Uyên.
Tóm lại, bước đầu tiên là không ngừng "tẩy não" Lục Uyên.
Lá thư thứ hai chính là cầu nối giữa bước đầu và bước tiếp theo, và lá này đã khiến Đường Vãn hao tốn không ít tâm tư.
Lục Uyên mở phong thư ra, nét bút hành khải xinh đẹp hiện rõ trước mắt hắn.
“Ha ha ha ha, ta đã biết mục đích của ngươi rồi, ngươi đã hạ độc ta khiến ta tưởng rằng mình đã giải được nhưng thực ra loại độc này có di chứng. Mà di chứng này chính là mục đích thật sự của ngươi khi hạ độc ta, ngươi luôn xuất hiện xung quanh ta, chỉ là muốn khiến ta yêu ngươi, phải không?”
Đoạn mở đầu làm kẻ ác tố cáo trước, chiếm lấy thế chủ động.
Tiếp theo là phần trọng yếu của bức thư, cũng là điểm mấu chốt.
“Không ngờ ngươi lại có ý đồ bẩn thỉu như vậy, ngươi tưởng rằng khi ta yêu ngươi, ta sẽ bị tình yêu làm mờ mắt, từ đó bị ngươi lợi dụng, bị ngươi khống chế ư, ngươi nằm mơ đi!”
Những lời này thực ra là đang ngầm ám chỉ Lục Uyên rằng ngoài việc hạ độc, còn có phương pháp hiệu quả hơn để khống chế nàng, đó chính là làm cho nàng yêu hắn.
Đoạn trước ám thị rằng bất luận Lục Uyên hạ loại độc gì, Đường Vãn đều có cách giải độc.
Kết hợp nội dung trước và sau, chỉ là muốn nhắn nhủ đến Lục Uyên rằng:
Hạ độc không có tác dụng gì với nàng, đừng nghĩ đến chuyện hạ độc nữa, nếu muốn khống chế nàng thì hãy làm nàng yêu hắn, dùng tình cảm để trói buộc nàng, trở thành một kẻ lừa gạt tình cảm mới là con đường chính đáng.
Nếu Lục Uyên tin tưởng thì với Đường Vãn, đó sẽ là một chuyện đại hỷ. Nàng không cần chủ động, hắn sẽ tự đến gần nàng, chẳng phải quá mỹ mãn sao?
Còn gì tốt hơn việc "thuốc cứu mạng" tự chạy đến trước miệng mình nữa?
Tóm lại, những lời này nhìn thì tưởng là "kẻ ác tố cáo", nhưng thực chất ẩn chứa mưu đồ đầy ác ý.
Nhìn lại câu cuối cùng chính là nét bút hoàn mỹ cho bức thư.
“Bổn cô nương tâm chí kiên cường, không gì có thể lay động, những tính toán nhỏ nhặt của ngươi ở đây đều vô dụng, hãy sớm từ bỏ đi! Thực ra muốn ta yêu ngươi cũng không khó, ta dạy ngươi một cách, nhắm mắt lại, trong mộng ngươi có tất cảm ha ha ha ha…”
Lời cuối cùng vừa thể hiện lập trường vừa là muốn khơi dậy tâm lý phản nghịch của Lục Uyên, nói cách khác, chính là khơi dậy khao khát chinh phục trong lòng nam nhân.
Không thể phủ nhận bức thư thứ hai này của Đường Vãn đầy ắp mưu mô tính toán, bề ngoài có vẻ như là một lá thư tình của một thiếu nữ đang "hoài xuân" mà không tự biết, nhưng thực chất lại chứa đầy mưu kế.
Lá thư thứ hai dùng để "tẩy não", Đường Vãn cũng không chắc liệu có phát huy tác dụng hay không, nếu không có tác dụng, nàng cũng chẳng bận tâm, cùng lắm là tiếp tục. Nếu có tác dụng, dù chỉ một chút ít thì đối với nàng cũng là cuộc mua bán không lỗ vốn.
Lúc này Lục Uyên đã xem hết nội dung, thần sắc bình thản, đôi mắt sâu thẳm không hề dậy sóng như thể hắn chẳng nhìn thấy những gì tiềm ẩn trong thư, hoặc có lẽ hắn đã hiểu nhưng không thèm để ý.
Nếu dùng một từ để hình dung thì đó chính là "lãnh đạm quan sát", hắn giống như một kẻ ngoài cuộc, yên lặng ngồi nhìn xem kịch.
Lục Uyên cười nhạt, tiện tay ném lá thư chứa đầy tâm huyết của Đường Vãn sang một bên.
Lá thư thứ hai, bại!
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua rèm lụa rọi xuống tờ giấy màu hồng nhạt, người ngồi trước bàn cắn bút, mày nhíu chặt, tựa như trước mặt không phải là một trang giấy trắng mà là một bài toán cực kỳ khó nhằn.
Đường Vãn đã nhìn chằm chằm vào tờ giấy này suốt nửa canh giờ, đầu óc trống rỗng không biết phải viết gì.
Nàng đưa tay vỗ trán: "Đầu óc đau nhức quá!"
Từ khi bắt đầu viết "thư tình" cho cẩu hoàng đế, đầu óc nàng đã đau đớn vô cùng.
Đóng vai một kẻ "não tàn" trong chuyện tình yêu thì dễ, nhưng muốn đóng vai một kẻ "não tàn" mà có mưu kế thật không dễ dàng gì.
Mỗi ngày viết một lá thư tình cho cẩu hoàng đế, đầu óc nàng đã sắp cạn sạch mực rồi.
Đã nửa tháng trôi qua, Đường Vãn liên tục viết thư tình cho cẩu hoàng đế mà hôm nay, nàng quyết định viết bức thư cuối cùng.
Nửa tháng tẩy não, nếu như hắn vẫn chưa tin tưởng nàng thì việc viết tiếp cũng không còn ý nghĩa, thậm chí có thể phản tác dụng.
Trong thời gian này, nàng đã đạt được không ít thành quả từ việc học diễn xuất với thầy Trần, nàng tập trung vào một vai diễn, dưới sự giám sát và chỉ dẫn tận tâm của thầy lại thêm việc nàng đọc nhiều sách về kỹ thuật diễn xuất, xem ra cũng đã đến lúc xuất sư.
Chủ yếu là thầy Trần thấy nàng đã nắm vững vai diễn này, muốn nàng tiếp tục nghiên cứu những vai khác.
Bước đầu tiên của kế hoạch dùng “thư tình” để tẩy não, giờ đây cùng với việc xuất sư của nàng cũng nên khép lại.
Nàng lại có thể giữ được mạng của mình rồi.
Nghĩ đến việc đây là lá thư cuối cùng, tâm trạng Đường Vãn lập tức phấn khởi hẳn lên, những dòng cảm hứng cạn kiệt bấy lâu đột nhiên tuôn trào như suối, chỉ trong vài nét bút nàng đã hoàn thành nó.
Đến đêm, Đường Vãn như thường lệ, đúng giờ đáp xuống ngự thư phòng, nhẹ nhàng đặt bức "thư tình" xuống, đang định rời đi, ánh mắt nàng tình cờ bắt gặp một tấu chương về việc tuyển phi.
Trên tấu chương có dòng chữ "chuẩn tấu" được viết bằng mực đỏ tươi của Lục Uyên, nét chữ cứng cáp hùng hồn, bút pháp sắc bén mà khí phách.
Chà chà, cẩu hoàng đế chuẩn bị tuyển phi rồi.
Ánh mắt Đường Vãn khẽ động, càng lúc càng sáng rỡ, trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, đây chẳng phải là lý do hoàn hảo, vô cùng kín kẽ cho vai diễn của nàng sao?
Giờ đây, nàng đang đóng vai một thiếu nữ mơ hồ trong tình yêu, để thiếu nữ này nhận ra tình cảm của mình tất yếu phải có một cơ hội.
Việc tuyển phi chẳng phải là cơ hội tuyệt vời nhất sao?
Để cho thiếu nữ ngây thơ ấy nhận ra rằng nàng đã yêu cẩu hoàng đế, khi lòng ghen tuông dâng trào, nàng sẽ bắt đầu đủ mọi cách để lấy lòng hắn, không ngừng lại gần hắn.
Như thế chẳng phải hợp lý, hợp tình sao? Thật không chê vào đâu được!
"Ôi chao, ta quả là một thiên tài nhỏ nhưng xuất sắc."
Đường Vãn vô cùng phấn khích, cảm giác như khi buồn ngủ thì được ai đó mang gối tới cho mình.
Nàng hài lòng nhìn vào hai chữ "chuẩn tấu" trước mặt.
Bức thư cuối cùng, nàng phải sửa lại rồi.
Đường Vãn đem theo bức "tình thư" ấy, quyết định đêm nay sẽ viết lại từ đầu.
Nàng vui vẻ rời đi, hoàn toàn không hay biết rằng mọi hành động của nàng đều nằm trong mắt Lục Uyên đang ẩn mình trong bóng tối. Đặc biệt là khi nàng thấy tấu chương tuyển phi, sự hứng khởi của nàng dường như lan tỏa khiến hắn từ xa cũng có thể cảm nhận được.
Đây chính là điều nàng gọi là "thích hắn" sao?
Cái "thích" này quả thật thú vị.
Lục Uyên khẽ nhếch môi, đôi môi mỏng khẽ nhướng lên một nụ cười nhẹ.
Nàng phải không ngừng nhồi vào đầu hắn cái tư tưởng này, khiến nó ăn sâu vào tâm trí, một lá không đủ thì hai lá, hai lá không xong thì ba lá, ba lá không được thì bốn lá, năm lá, sáu lá… liên tục truyền vào đầu Lục Uyên.
Tóm lại, bước đầu tiên là không ngừng "tẩy não" Lục Uyên.
Lá thư thứ hai chính là cầu nối giữa bước đầu và bước tiếp theo, và lá này đã khiến Đường Vãn hao tốn không ít tâm tư.
Lục Uyên mở phong thư ra, nét bút hành khải xinh đẹp hiện rõ trước mắt hắn.
“Ha ha ha ha, ta đã biết mục đích của ngươi rồi, ngươi đã hạ độc ta khiến ta tưởng rằng mình đã giải được nhưng thực ra loại độc này có di chứng. Mà di chứng này chính là mục đích thật sự của ngươi khi hạ độc ta, ngươi luôn xuất hiện xung quanh ta, chỉ là muốn khiến ta yêu ngươi, phải không?”
Đoạn mở đầu làm kẻ ác tố cáo trước, chiếm lấy thế chủ động.
Tiếp theo là phần trọng yếu của bức thư, cũng là điểm mấu chốt.
“Không ngờ ngươi lại có ý đồ bẩn thỉu như vậy, ngươi tưởng rằng khi ta yêu ngươi, ta sẽ bị tình yêu làm mờ mắt, từ đó bị ngươi lợi dụng, bị ngươi khống chế ư, ngươi nằm mơ đi!”
Những lời này thực ra là đang ngầm ám chỉ Lục Uyên rằng ngoài việc hạ độc, còn có phương pháp hiệu quả hơn để khống chế nàng, đó chính là làm cho nàng yêu hắn.
Đoạn trước ám thị rằng bất luận Lục Uyên hạ loại độc gì, Đường Vãn đều có cách giải độc.
Kết hợp nội dung trước và sau, chỉ là muốn nhắn nhủ đến Lục Uyên rằng:
Hạ độc không có tác dụng gì với nàng, đừng nghĩ đến chuyện hạ độc nữa, nếu muốn khống chế nàng thì hãy làm nàng yêu hắn, dùng tình cảm để trói buộc nàng, trở thành một kẻ lừa gạt tình cảm mới là con đường chính đáng.
Nếu Lục Uyên tin tưởng thì với Đường Vãn, đó sẽ là một chuyện đại hỷ. Nàng không cần chủ động, hắn sẽ tự đến gần nàng, chẳng phải quá mỹ mãn sao?
Còn gì tốt hơn việc "thuốc cứu mạng" tự chạy đến trước miệng mình nữa?
Tóm lại, những lời này nhìn thì tưởng là "kẻ ác tố cáo", nhưng thực chất ẩn chứa mưu đồ đầy ác ý.
Nhìn lại câu cuối cùng chính là nét bút hoàn mỹ cho bức thư.
“Bổn cô nương tâm chí kiên cường, không gì có thể lay động, những tính toán nhỏ nhặt của ngươi ở đây đều vô dụng, hãy sớm từ bỏ đi! Thực ra muốn ta yêu ngươi cũng không khó, ta dạy ngươi một cách, nhắm mắt lại, trong mộng ngươi có tất cảm ha ha ha ha…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời cuối cùng vừa thể hiện lập trường vừa là muốn khơi dậy tâm lý phản nghịch của Lục Uyên, nói cách khác, chính là khơi dậy khao khát chinh phục trong lòng nam nhân.
Không thể phủ nhận bức thư thứ hai này của Đường Vãn đầy ắp mưu mô tính toán, bề ngoài có vẻ như là một lá thư tình của một thiếu nữ đang "hoài xuân" mà không tự biết, nhưng thực chất lại chứa đầy mưu kế.
Lá thư thứ hai dùng để "tẩy não", Đường Vãn cũng không chắc liệu có phát huy tác dụng hay không, nếu không có tác dụng, nàng cũng chẳng bận tâm, cùng lắm là tiếp tục. Nếu có tác dụng, dù chỉ một chút ít thì đối với nàng cũng là cuộc mua bán không lỗ vốn.
Lúc này Lục Uyên đã xem hết nội dung, thần sắc bình thản, đôi mắt sâu thẳm không hề dậy sóng như thể hắn chẳng nhìn thấy những gì tiềm ẩn trong thư, hoặc có lẽ hắn đã hiểu nhưng không thèm để ý.
Nếu dùng một từ để hình dung thì đó chính là "lãnh đạm quan sát", hắn giống như một kẻ ngoài cuộc, yên lặng ngồi nhìn xem kịch.
Lục Uyên cười nhạt, tiện tay ném lá thư chứa đầy tâm huyết của Đường Vãn sang một bên.
Lá thư thứ hai, bại!
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua rèm lụa rọi xuống tờ giấy màu hồng nhạt, người ngồi trước bàn cắn bút, mày nhíu chặt, tựa như trước mặt không phải là một trang giấy trắng mà là một bài toán cực kỳ khó nhằn.
Đường Vãn đã nhìn chằm chằm vào tờ giấy này suốt nửa canh giờ, đầu óc trống rỗng không biết phải viết gì.
Nàng đưa tay vỗ trán: "Đầu óc đau nhức quá!"
Từ khi bắt đầu viết "thư tình" cho cẩu hoàng đế, đầu óc nàng đã đau đớn vô cùng.
Đóng vai một kẻ "não tàn" trong chuyện tình yêu thì dễ, nhưng muốn đóng vai một kẻ "não tàn" mà có mưu kế thật không dễ dàng gì.
Mỗi ngày viết một lá thư tình cho cẩu hoàng đế, đầu óc nàng đã sắp cạn sạch mực rồi.
Đã nửa tháng trôi qua, Đường Vãn liên tục viết thư tình cho cẩu hoàng đế mà hôm nay, nàng quyết định viết bức thư cuối cùng.
Nửa tháng tẩy não, nếu như hắn vẫn chưa tin tưởng nàng thì việc viết tiếp cũng không còn ý nghĩa, thậm chí có thể phản tác dụng.
Trong thời gian này, nàng đã đạt được không ít thành quả từ việc học diễn xuất với thầy Trần, nàng tập trung vào một vai diễn, dưới sự giám sát và chỉ dẫn tận tâm của thầy lại thêm việc nàng đọc nhiều sách về kỹ thuật diễn xuất, xem ra cũng đã đến lúc xuất sư.
Chủ yếu là thầy Trần thấy nàng đã nắm vững vai diễn này, muốn nàng tiếp tục nghiên cứu những vai khác.
Bước đầu tiên của kế hoạch dùng “thư tình” để tẩy não, giờ đây cùng với việc xuất sư của nàng cũng nên khép lại.
Nàng lại có thể giữ được mạng của mình rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến việc đây là lá thư cuối cùng, tâm trạng Đường Vãn lập tức phấn khởi hẳn lên, những dòng cảm hứng cạn kiệt bấy lâu đột nhiên tuôn trào như suối, chỉ trong vài nét bút nàng đã hoàn thành nó.
Đến đêm, Đường Vãn như thường lệ, đúng giờ đáp xuống ngự thư phòng, nhẹ nhàng đặt bức "thư tình" xuống, đang định rời đi, ánh mắt nàng tình cờ bắt gặp một tấu chương về việc tuyển phi.
Trên tấu chương có dòng chữ "chuẩn tấu" được viết bằng mực đỏ tươi của Lục Uyên, nét chữ cứng cáp hùng hồn, bút pháp sắc bén mà khí phách.
Chà chà, cẩu hoàng đế chuẩn bị tuyển phi rồi.
Ánh mắt Đường Vãn khẽ động, càng lúc càng sáng rỡ, trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, đây chẳng phải là lý do hoàn hảo, vô cùng kín kẽ cho vai diễn của nàng sao?
Giờ đây, nàng đang đóng vai một thiếu nữ mơ hồ trong tình yêu, để thiếu nữ này nhận ra tình cảm của mình tất yếu phải có một cơ hội.
Việc tuyển phi chẳng phải là cơ hội tuyệt vời nhất sao?
Để cho thiếu nữ ngây thơ ấy nhận ra rằng nàng đã yêu cẩu hoàng đế, khi lòng ghen tuông dâng trào, nàng sẽ bắt đầu đủ mọi cách để lấy lòng hắn, không ngừng lại gần hắn.
Như thế chẳng phải hợp lý, hợp tình sao? Thật không chê vào đâu được!
"Ôi chao, ta quả là một thiên tài nhỏ nhưng xuất sắc."
Đường Vãn vô cùng phấn khích, cảm giác như khi buồn ngủ thì được ai đó mang gối tới cho mình.
Nàng hài lòng nhìn vào hai chữ "chuẩn tấu" trước mặt.
Bức thư cuối cùng, nàng phải sửa lại rồi.
Đường Vãn đem theo bức "tình thư" ấy, quyết định đêm nay sẽ viết lại từ đầu.
Nàng vui vẻ rời đi, hoàn toàn không hay biết rằng mọi hành động của nàng đều nằm trong mắt Lục Uyên đang ẩn mình trong bóng tối. Đặc biệt là khi nàng thấy tấu chương tuyển phi, sự hứng khởi của nàng dường như lan tỏa khiến hắn từ xa cũng có thể cảm nhận được.
Đây chính là điều nàng gọi là "thích hắn" sao?
Cái "thích" này quả thật thú vị.
Lục Uyên khẽ nhếch môi, đôi môi mỏng khẽ nhướng lên một nụ cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro