Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Lời Đồn Bay Khắ...
2024-09-29 21:58:35
Một tiếng kêu dài và sắc bén vang vọng trong Sùng Chính điện, tiếng đó lan ra cả ngoài điện. Thiên Khải Đế từ trên long ỷ bước xuống, phía dưới các đại thần cũng theo sau mà rời khỏi đại điện.
Lúc này, Đại thái giám Từ Nhân của Từ Ninh cung vừa thấy Lục Uyên sau khi hạ triều liền chạy nhỏ tới gần, cúi mình hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ, chúc Bệ hạ vạn phúc kim an."
Lục Uyên từ trên loan giá cao ngạo nhìn xuống đại thái giám của cung Thái hậu, lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì?”
Từ Nhân cung kính đáp: “Thái hậu nương nương rất nhớ Bệ hạ, xin Bệ hạ nếu rảnh có thể đến Từ Ninh cung ngồi một lát.”
Lục Uyên thu lại ánh mắt, khẽ đáp: “Trẫm khi nào rảnh sẽ qua.”
Đức Phúc liền phất tay, loan giá tiếp tục được nâng lên hướng về phía Tử Thần cung mà đi, nhưng đến nửa đường, Lục Uyên thay đổi ý định.
“Hướng Từ Ninh cung mà đi.”
Đức Phúc nhận lệnh, lập tức hô lớn: “Bãi giá đến Từ Ninh cung!”
Lục Uyên phất tay, loan giá lập tức dừng lại, người liền từ trên loan giá bước xuống rồi thẳng bước đi bộ về phía Từ Ninh cung, đoàn nghi trượng phía sau không xa không gần mà đi theo.
Khi đi ngang qua Đại Minh Trì, Lục Uyên đổi hướng tiến về phía hồ, Đức Phúc theo sát bên cạnh thấy thánh thượng đi hướng này sẽ vòng xa đường nhưng ông ta không dám nói gì, chỉ cẩn thận theo sau sẵn sàng phục vụ.
Đức Phúc là thái giám theo hầu bên thánh thượng từ nhỏ, rất rõ mỗi khi Bệ hạ có điều phiền lòng sẽ thường tự mình đi dạo như thế. Lúc này, ông ta hiểu rằng không thể để bất kỳ ai đến quấy rầy thánh thượng.
“Các ngươi nói điều này có thật không?”
Một giọng nói từ phía giả sơn phía sau vọng ra lọt vào tai Lục Uyên và Đức Phúc.
“Chuyện gì?” Một người khác hỏi.
“Ngươi chưa nghe ư?” Giọng người nọ đầy kinh ngạc.
Kẻ tò mò liền hỏi dồn: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Nghe nói đêm qua thánh thượng đã... bị xuất tinh.” Người kia cười nói với giọng đầy ý vị trêu chọc, không giấu được niềm thích thú của kẻ hay tọc mạch.
Sắc mặt Đức Phúc lập tức biến đổi, định tiến lên trừng trị đám người này nhưng lại bị Lục Uyên ngăn cản.
Đức Phúc thầm mắng bọn thái giám vô liêm sỉ này: Đúng là muốn chết!
“Ta cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là chuyện này thôi à.” Một kẻ khác tỏ vẻ không quan tâm nhưng miệng lại cười một cách lẳng lơ.
“Chuyện này không có gì lạ, nghe như để cho vui thôi, nhưng ngươi có biết không, nghe đồn rằng thánh thượng có điều đặc biệt so với người thường.” Kẻ đưa tin thì thầm với giọng đầy bí mật.
Nghe đến đây, Đức Phúc càng lo lắng, trong lòng càng nóng nảy, chuyện của thánh thượng sao có thể để bọn nô tài đàm tiếu, đúng là tự tìm đường chết mà!
Kẻ kia càng bị kích thích bởi sự tò mò, liền hỏi: “Đặc biệt thế nào?”
“Nghe nói vật của thánh thượng có mùi hương nồng đậm, như mùi hoa hoặc mùi trái cây, rất dễ chịu, cực kỳ khác biệt.”
“Thật hay giả vậy?” Kẻ kia bán tín bán nghi.
“Dĩ nhiên là thật rồi, thánh thượng là Cửu Ngũ chí tôn, đương nhiên khác biệt với người phàm, ta thật rất tò mò không biết mùi hương đó ra sao, nếu có cơ hội được ngửi thử thì hay biết mấy.” Tên thái giám nói với vẻ mặt đầy khao khát.
Càng không có lại càng muốn có, đó chính là lòng tham và khao khát của những kẻ như bọn thái giám này.
Đức Phúc đứng phía bên kia giả sơn thực sự chỉ muốn làm như chưa hề nghe thấy gì, nhưng ông ta chỉ mong có thể tìm được cái hố mà chui xuống.
Tất cả đều là tự rước họa vào thân! Tự tìm đường chết mà thôi!
Lục Uyên sắc mặt tối đen như mực, trầm giọng gọi một tiếng: “Đức Phúc.”
Đức Phúc lập tức vẫy tay ra hiệu cho mấy gã thái giám bên cạnh, vài người trong số đó liền tiến lên lôi kéo mấy tên thái giám gan to bằng trời kia ra ngoài, ba tên thái giám vừa thoáng nhìn thấy thân ảnh màu vàng trước mặt, cơ thể liền run rẩy chẳng khác nào sàng gạo, mặt mày tái nhợt tựa xác chết.
Lục Uyên thậm chí chẳng buồn nhìn đến bọn thái giám, ánh mắt sắc bén quét về phía Đức Phúc lạnh lùng nói: “Giờ Dậu sau, nếu còn có loại tin đồn nhảm này lan truyền thì ngươi hãy đem đầu mình đến mà gặp ta.”
“Vâng.”
Lục Uyên xoay người rời đi, tiến thẳng đến Từ Ninh cung, để lại Đức Phúc ở lại xử lý hậu quả.
Đức Phúc nhìn ba kẻ đang mềm nhũn quỳ gối dưới đất, sắc mặt âm trầm như nước, lạnh lùng nói: “Lúc nhập cung đã dạy các ngươi bao nhiêu lần rồi, những quy củ ấy các ngươi đã quên sạch cho chó ăn hết rồi phải không? Hôm nay ta sẽ giúp các ngươi nhớ lại một lần nữa, dẫn chúng đi.”
Không nhắc tới việc Đức Phúc sẽ xử trí ra sao, Lục Uyên đã tới Từ Ninh cung, nội cung Từ Ninh lập tức trở nên bận rộn, người người đều lo trà nước, ân cần hầu hạ không sót một chút gì.
---
Chính điện Từ Ninh cung, trên chủ tọa có một vị nữ tử dung mạo mỹ lệ, khí chất ung dung quý phái, dù thời gian đã để lại nhiều vết tích trên gương mặt ấy nhưng vẫn không che lấp được nét phong hoa tuyệt đại của bà, lúc còn trẻ, chắc hẳn đây là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Lục Uyên cung kính hành lễ trước mặt vị nữ tử ấy.
Thái hậu mỉm cười, khẽ bảo nhũ nương bên cạnh đỡ hoàng đế đứng dậy.
“Đến trước mặt ai gia thì không cần đa lễ, mau dâng trà cho thánh thượng.”
Lục Uyên đưa tay nâng chén trà lên nhưng không vội nhấp một ngụm, chỉ ôn hòa hỏi: “Mẫu hậu gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Ai gia vẫn tốt, chỉ là ai gia luôn đau đáu về chuyện hôn sự của con, con đăng cơ cũng đã tròn một năm mà hậu cung vẫn chưa có ai chăm lo sớm hôm, ai gia thực sự cảm thấy không yên lòng, chuyện đêm qua của con, ai gia cũng đã hay biết, là lỗi của ai gia đã sơ suất.”
Một câu nói này lập tức khiến lời từ chối của Lục Uyên nghẹn lại trong cổ họng.
“Lúc con mới đăng cơ, ai gia hiểu con bận trăm công nghìn việc nên mới dốc sức thay con đè nén hết mọi lời dị nghị trong triều, nhưng bây giờ nếu ai gia không lo liệu cho con, e rằng các đại thần trong triều sẽ cho rằng ai gia cố tình ngăn cản con nối dõi tông đường. Tiên đế nơi suối vàng có biết ắt cũng sẽ trách tội ai gia.” Thái hậu nói rành rẽ từng câu, lý lẽ rõ ràng, ngữ điệu mềm mỏng mà khéo léo vô cùng.
Trên đường tới đây, Lục Uyên đã đoán được mục đích của bà.
Chuyện lời đồn trong cung thật sự rất cổ quái, ẩn chứa nhiều điểm bất thường, đây không phải thủ đoạn của đám đại thần ngoài kia đang dồn ép hắn thì cũng là phương thức mà đám người hậu cung dùng để mưu đồ toan tính cho tham vọng của bọn họ.
Bất luận là loại nào, hắn đều bị đặt vào thế bị động.
Một năm nay hắn đã kéo dài hết mức có thể, xem ra nhiều kẻ chẳng thể ngồi yên thêm được nữa, hiện giờ thế cục đã tạm thời ổn định, hắn cũng nên tỏ vẻ nhượng bộ cho bọn họ chút ngọt ngào.
“Mẫu hậu cứ lo liệu theo ý mình đi.”
“Vậy còn ngôi vị hoàng hậu…”
Bà chỉ vừa nhắc tới liền bị Lục Uyên cắt ngang: “Ngôi vị hoàng hậu liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể nóng vội nhất thời.”
Thái hậu không gấp gáp thêm, chỉ gật đầu thuận theo: “Vậy thì theo ý thánh thượng, ngôi vị hoàng hậu cứ tạm thời để trống, đợi đến khi có phi tần đủ tài đủ đức, lúc ấy bàn lại cũng không muộn.”
Rời khỏi Từ Ninh cung, sắc mặt Lục Uyên cũng chẳng thể nói là vui hay buồn khiến người ngoài khó đoán được tâm tư.
---
Thùa tướng phủ.
Với sự hiện diện của Từ Thừa Tướng đại diện cho thế lực quan văn, đám quần thần đang tụ tập đông đủ tại Tướng phủ bàn luận về tin tức vừa nhận được.
Về việc hoàng đế đêm qua đã... (không tiện nói ra).
“Đại nhân, đây có phải là tín hiệu cầu hòa mà thánh thượng muốn phát ra không?” Có kẻ không kìm được suy đoán.
“Giả như là chuyện trước kia, ta quyết không tin hoàng thượng lại dùng loại tín hiệu này để biểu thị sự thỏa hiệp. Nhưng thời gian gần đây hành vi của thánh thượng càng lúc càng quái lạ, thật khiến người ta không sao nắm bắt nổi.” Có người nhíu chặt mày tỏ vẻ băn khoăn.
“Thánh thượng quả thật càng ngày càng sâu không lường được.”
Tất cả đều nhìn về phía Từ Thừa Tướng, chờ mong ý kiến của ông.
Từ Thừa Tướng nhẹ đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Bất luận đó là gì, đối với chúng ta đều là chuyện tốt.”
---
Lục Uyên hoài nghi bọn họ đứng sau giở trò mờ ám, còn những lão hồ ly bọn họ lại ngờ rằng đây là tín hiệu mà thánh thượng tự biên tự diễn, dùng để phát ra thông điệp hòa hoãn.
Kẻ thông minh thường sẽ nghĩ nhiều hơn người thường vài phần.
Lúc này, Đại thái giám Từ Nhân của Từ Ninh cung vừa thấy Lục Uyên sau khi hạ triều liền chạy nhỏ tới gần, cúi mình hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ, chúc Bệ hạ vạn phúc kim an."
Lục Uyên từ trên loan giá cao ngạo nhìn xuống đại thái giám của cung Thái hậu, lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì?”
Từ Nhân cung kính đáp: “Thái hậu nương nương rất nhớ Bệ hạ, xin Bệ hạ nếu rảnh có thể đến Từ Ninh cung ngồi một lát.”
Lục Uyên thu lại ánh mắt, khẽ đáp: “Trẫm khi nào rảnh sẽ qua.”
Đức Phúc liền phất tay, loan giá tiếp tục được nâng lên hướng về phía Tử Thần cung mà đi, nhưng đến nửa đường, Lục Uyên thay đổi ý định.
“Hướng Từ Ninh cung mà đi.”
Đức Phúc nhận lệnh, lập tức hô lớn: “Bãi giá đến Từ Ninh cung!”
Lục Uyên phất tay, loan giá lập tức dừng lại, người liền từ trên loan giá bước xuống rồi thẳng bước đi bộ về phía Từ Ninh cung, đoàn nghi trượng phía sau không xa không gần mà đi theo.
Khi đi ngang qua Đại Minh Trì, Lục Uyên đổi hướng tiến về phía hồ, Đức Phúc theo sát bên cạnh thấy thánh thượng đi hướng này sẽ vòng xa đường nhưng ông ta không dám nói gì, chỉ cẩn thận theo sau sẵn sàng phục vụ.
Đức Phúc là thái giám theo hầu bên thánh thượng từ nhỏ, rất rõ mỗi khi Bệ hạ có điều phiền lòng sẽ thường tự mình đi dạo như thế. Lúc này, ông ta hiểu rằng không thể để bất kỳ ai đến quấy rầy thánh thượng.
“Các ngươi nói điều này có thật không?”
Một giọng nói từ phía giả sơn phía sau vọng ra lọt vào tai Lục Uyên và Đức Phúc.
“Chuyện gì?” Một người khác hỏi.
“Ngươi chưa nghe ư?” Giọng người nọ đầy kinh ngạc.
Kẻ tò mò liền hỏi dồn: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Nghe nói đêm qua thánh thượng đã... bị xuất tinh.” Người kia cười nói với giọng đầy ý vị trêu chọc, không giấu được niềm thích thú của kẻ hay tọc mạch.
Sắc mặt Đức Phúc lập tức biến đổi, định tiến lên trừng trị đám người này nhưng lại bị Lục Uyên ngăn cản.
Đức Phúc thầm mắng bọn thái giám vô liêm sỉ này: Đúng là muốn chết!
“Ta cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là chuyện này thôi à.” Một kẻ khác tỏ vẻ không quan tâm nhưng miệng lại cười một cách lẳng lơ.
“Chuyện này không có gì lạ, nghe như để cho vui thôi, nhưng ngươi có biết không, nghe đồn rằng thánh thượng có điều đặc biệt so với người thường.” Kẻ đưa tin thì thầm với giọng đầy bí mật.
Nghe đến đây, Đức Phúc càng lo lắng, trong lòng càng nóng nảy, chuyện của thánh thượng sao có thể để bọn nô tài đàm tiếu, đúng là tự tìm đường chết mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ kia càng bị kích thích bởi sự tò mò, liền hỏi: “Đặc biệt thế nào?”
“Nghe nói vật của thánh thượng có mùi hương nồng đậm, như mùi hoa hoặc mùi trái cây, rất dễ chịu, cực kỳ khác biệt.”
“Thật hay giả vậy?” Kẻ kia bán tín bán nghi.
“Dĩ nhiên là thật rồi, thánh thượng là Cửu Ngũ chí tôn, đương nhiên khác biệt với người phàm, ta thật rất tò mò không biết mùi hương đó ra sao, nếu có cơ hội được ngửi thử thì hay biết mấy.” Tên thái giám nói với vẻ mặt đầy khao khát.
Càng không có lại càng muốn có, đó chính là lòng tham và khao khát của những kẻ như bọn thái giám này.
Đức Phúc đứng phía bên kia giả sơn thực sự chỉ muốn làm như chưa hề nghe thấy gì, nhưng ông ta chỉ mong có thể tìm được cái hố mà chui xuống.
Tất cả đều là tự rước họa vào thân! Tự tìm đường chết mà thôi!
Lục Uyên sắc mặt tối đen như mực, trầm giọng gọi một tiếng: “Đức Phúc.”
Đức Phúc lập tức vẫy tay ra hiệu cho mấy gã thái giám bên cạnh, vài người trong số đó liền tiến lên lôi kéo mấy tên thái giám gan to bằng trời kia ra ngoài, ba tên thái giám vừa thoáng nhìn thấy thân ảnh màu vàng trước mặt, cơ thể liền run rẩy chẳng khác nào sàng gạo, mặt mày tái nhợt tựa xác chết.
Lục Uyên thậm chí chẳng buồn nhìn đến bọn thái giám, ánh mắt sắc bén quét về phía Đức Phúc lạnh lùng nói: “Giờ Dậu sau, nếu còn có loại tin đồn nhảm này lan truyền thì ngươi hãy đem đầu mình đến mà gặp ta.”
“Vâng.”
Lục Uyên xoay người rời đi, tiến thẳng đến Từ Ninh cung, để lại Đức Phúc ở lại xử lý hậu quả.
Đức Phúc nhìn ba kẻ đang mềm nhũn quỳ gối dưới đất, sắc mặt âm trầm như nước, lạnh lùng nói: “Lúc nhập cung đã dạy các ngươi bao nhiêu lần rồi, những quy củ ấy các ngươi đã quên sạch cho chó ăn hết rồi phải không? Hôm nay ta sẽ giúp các ngươi nhớ lại một lần nữa, dẫn chúng đi.”
Không nhắc tới việc Đức Phúc sẽ xử trí ra sao, Lục Uyên đã tới Từ Ninh cung, nội cung Từ Ninh lập tức trở nên bận rộn, người người đều lo trà nước, ân cần hầu hạ không sót một chút gì.
---
Chính điện Từ Ninh cung, trên chủ tọa có một vị nữ tử dung mạo mỹ lệ, khí chất ung dung quý phái, dù thời gian đã để lại nhiều vết tích trên gương mặt ấy nhưng vẫn không che lấp được nét phong hoa tuyệt đại của bà, lúc còn trẻ, chắc hẳn đây là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Lục Uyên cung kính hành lễ trước mặt vị nữ tử ấy.
Thái hậu mỉm cười, khẽ bảo nhũ nương bên cạnh đỡ hoàng đế đứng dậy.
“Đến trước mặt ai gia thì không cần đa lễ, mau dâng trà cho thánh thượng.”
Lục Uyên đưa tay nâng chén trà lên nhưng không vội nhấp một ngụm, chỉ ôn hòa hỏi: “Mẫu hậu gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Ai gia vẫn tốt, chỉ là ai gia luôn đau đáu về chuyện hôn sự của con, con đăng cơ cũng đã tròn một năm mà hậu cung vẫn chưa có ai chăm lo sớm hôm, ai gia thực sự cảm thấy không yên lòng, chuyện đêm qua của con, ai gia cũng đã hay biết, là lỗi của ai gia đã sơ suất.”
Một câu nói này lập tức khiến lời từ chối của Lục Uyên nghẹn lại trong cổ họng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc con mới đăng cơ, ai gia hiểu con bận trăm công nghìn việc nên mới dốc sức thay con đè nén hết mọi lời dị nghị trong triều, nhưng bây giờ nếu ai gia không lo liệu cho con, e rằng các đại thần trong triều sẽ cho rằng ai gia cố tình ngăn cản con nối dõi tông đường. Tiên đế nơi suối vàng có biết ắt cũng sẽ trách tội ai gia.” Thái hậu nói rành rẽ từng câu, lý lẽ rõ ràng, ngữ điệu mềm mỏng mà khéo léo vô cùng.
Trên đường tới đây, Lục Uyên đã đoán được mục đích của bà.
Chuyện lời đồn trong cung thật sự rất cổ quái, ẩn chứa nhiều điểm bất thường, đây không phải thủ đoạn của đám đại thần ngoài kia đang dồn ép hắn thì cũng là phương thức mà đám người hậu cung dùng để mưu đồ toan tính cho tham vọng của bọn họ.
Bất luận là loại nào, hắn đều bị đặt vào thế bị động.
Một năm nay hắn đã kéo dài hết mức có thể, xem ra nhiều kẻ chẳng thể ngồi yên thêm được nữa, hiện giờ thế cục đã tạm thời ổn định, hắn cũng nên tỏ vẻ nhượng bộ cho bọn họ chút ngọt ngào.
“Mẫu hậu cứ lo liệu theo ý mình đi.”
“Vậy còn ngôi vị hoàng hậu…”
Bà chỉ vừa nhắc tới liền bị Lục Uyên cắt ngang: “Ngôi vị hoàng hậu liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể nóng vội nhất thời.”
Thái hậu không gấp gáp thêm, chỉ gật đầu thuận theo: “Vậy thì theo ý thánh thượng, ngôi vị hoàng hậu cứ tạm thời để trống, đợi đến khi có phi tần đủ tài đủ đức, lúc ấy bàn lại cũng không muộn.”
Rời khỏi Từ Ninh cung, sắc mặt Lục Uyên cũng chẳng thể nói là vui hay buồn khiến người ngoài khó đoán được tâm tư.
---
Thùa tướng phủ.
Với sự hiện diện của Từ Thừa Tướng đại diện cho thế lực quan văn, đám quần thần đang tụ tập đông đủ tại Tướng phủ bàn luận về tin tức vừa nhận được.
Về việc hoàng đế đêm qua đã... (không tiện nói ra).
“Đại nhân, đây có phải là tín hiệu cầu hòa mà thánh thượng muốn phát ra không?” Có kẻ không kìm được suy đoán.
“Giả như là chuyện trước kia, ta quyết không tin hoàng thượng lại dùng loại tín hiệu này để biểu thị sự thỏa hiệp. Nhưng thời gian gần đây hành vi của thánh thượng càng lúc càng quái lạ, thật khiến người ta không sao nắm bắt nổi.” Có người nhíu chặt mày tỏ vẻ băn khoăn.
“Thánh thượng quả thật càng ngày càng sâu không lường được.”
Tất cả đều nhìn về phía Từ Thừa Tướng, chờ mong ý kiến của ông.
Từ Thừa Tướng nhẹ đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Bất luận đó là gì, đối với chúng ta đều là chuyện tốt.”
---
Lục Uyên hoài nghi bọn họ đứng sau giở trò mờ ám, còn những lão hồ ly bọn họ lại ngờ rằng đây là tín hiệu mà thánh thượng tự biên tự diễn, dùng để phát ra thông điệp hòa hoãn.
Kẻ thông minh thường sẽ nghĩ nhiều hơn người thường vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro