Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Uy Lực Của Sữa...
2024-09-29 21:58:35
Lời ấy vừa thốt ra lập tức thu hút sự chú ý của các cung nữ khác, có cung nữ tuổi còn nhỏ, ngây ngô chưa tỏ sự đời bèn hỏi rằng: “Hoàng thượng làm rơi mất vật gì vậy?”
Những cung nữ lớn tuổi hơn hồi tưởng lại lời ma ma từng căn dặn, lại nhìn kỹ nơi phát hiện vật ấy...
Những cung nữ hiểu ra sự tình liền đỏ bừng hai má, ngượng ngùng cúi đầu.
“Các ngươi có ngửi thấy mùi hương không?” Một tiểu cung nữ hiếu kỳ hỏi.
“Ngửi thấy rồi.” Một đám cung nữ nhao nhao gật đầu: “Một mùi thơm nồng nàn tựa như hương hoa.”
Đường Vãn ẩn mình trong góc tối nghe được cuộc đối thoại ấy suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng. Hóa ra hương liệu tắm nàng dùng đúng là loại mang mùi thơm hoa hồng, mấy người này mũi thật là thính.
Có tiểu cung nữ muốn vươn tay ra thử xem sao nhưng lập tức bị cung nữ lớn tuổi ngăn lại.
“Chớ động vào.”
Tiểu cung nữ ngờ vực nhìn nàng ấy.
Cung nữ lớn tuổi phẩy tay, bảo rằng: “Đi, đi, đi, mau làm việc cho xong, việc hôm nay ai nấy đều phải ngậm miệng, không được phép để lộ ra ngoài đấy.”
Vẫn còn cung nữ chưa kịp hiểu liền tò mò hỏi: “Phỉ Thúy tỷ tỷ, rốt cuộc là vật gì vậy? Tỷ nói cho muội biết đi.”
Phỉ Thúy bị nàng ấy quấn lấy không dứt đành cúi xuống ghé tai nói thầm mấy câu, khuôn mặt tiểu cung nữ lập tức ửng đỏ biểu lộ nét thẹn thùng e lệ.
“Thật là đáng xấu hổ.”
Chẳng mấy chốc, không quá nửa khắc trà, mọi cung nữ lớn nhỏ đang quét tước trong tẩm điện đều đã biết rõ chuyện… không tiện nói ra… của hoàng thượng.
Đức Lộc nhìn biểu cảm đỏ bừng trên mặt đám cung nữ, chân mày khẽ nhíu lại gọi Phỉ Thúy lại gần.
“Có chuyện gì xảy ra? Sao các ngươi ai nấy đều mặt đỏ tía tai thế kia?” Đức Lộc nghi hoặc hỏi.
Phỉ Thúy ấp a ấp úng không biết nên đáp ra sao.
Bộ dạng ấy của nàng ấy khiến Đức Lộc càng thêm hiếu kỳ, nhất quyết muốn tra hỏi cho rõ: “Rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi không dám nói? Mau mau kể lại cho ta nghe chớ có giấu giếm.”
Phỉ Thúy đưa mắt nhìn quanh một lượt, chắc rằng không ai để ý đến họ liền cúi đầu nói khẽ: “Tối qua hoàng thượng…”
Đức Lộc trừng lớn đôi mắt, ánh nhìn không tự chủ được mà rơi vào đống chăn đệm mà Phỉ Thúy đang cầm trong tay.
“Ta đi đây.”
Đức Lộc vội phẩy tay nhưng vẫn dán mắt vào đống chăn đệm trong tay Phỉ Thúy, trên mặt hiện lên nụ cười đầy hàm ý.
Sau khi hạ triều, Đức Lộc tìm thấy cơ hội kéo Đức Phúc nghĩa phụ của hắn ta đến một góc kín đáo, ghé sát tai lẩm bẩm mấy câu, Đức Phúc thoáng ngẩn ra rồi cũng bật cười ha hả.
“Chuyện ấy thì có gì lạ? Hoàng thượng có suy nghĩ này cũng là thường tình thôi, ngươi đừng có lắm lời khắp nơi kẻo hoàng thượng cắt lưỡi của ngươi đấy.” Đức Phúc cảnh cáo.
Đức Lộc nịnh nọt đáp: “Con hiểu rõ nặng nhẹ.”
Người ta vẫn nói chuyện tốt chẳng ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.
Tại chỗ đổi ca của thị vệ trong cung, mấy tốp thị vệ vừa hoàn thành nhiệm vụ tập trung lại với nhau.
“Các ngươi có nghe tin gì chưa?”
“Tin gì cơ?” Có kẻ không nhanh nhạy tin tức, vẻ mặt mơ hồ không rõ.
Kẻ nghe ngóng được tin tức liền ra vẻ thần bí, muốn khoe khoang lại giả bộ úp úp mở mở: “Chính là cái… cái đó đó.”
Mấy người xung quanh đều bị hắn ta khơi dậy lòng hiếu kỳ, có kẻ mất kiên nhẫn liền truy vấn: “Ngươi mau nói rõ ra rốt cuộc là cái gì?”
Trước ánh mắt bức ép của mọi người, kẻ kia đành ghé sát, hạ giọng kể: “Nghe bảo tối qua hoàng thượng để lại…” (không tiện nói ra).
“Eo ơi~~”
Mấy người nghe xong thì đều không khỏi bật lên tiếng xuýt xoa, chẳng mấy để tâm đến chuyện này.
“Có gì mà lạ lẫm chứ?”
“Đúng vậy! Chính ngươi chẳng phải cũng không ít lần gặp chuyện đó sao.”
Người thị vệ tiết lộ tin tức không lấy làm giận, vẫn mỉm cười mà nói tiếp: “Đương nhiên chuyện này chẳng phải hiếm gặp, nhưng ta nghe bảo rằng cái đó của Hoàng thượng lại chẳng giống của chúng ta, nghe đồn là… (không tiện nói ra)...”
Chúng thị vệ nghe xong đều đồng loạt: “????!!!!”
Có người khóe miệng giật giật, lên tiếng phản bác: “Chuyện nhảm nhí như vậy mà ngươi cũng tin được sao?”
Người tiết lộ tin tức nghiêm trang đáp lời: “Ban đầu ta cũng chẳng tin đâu, nhưng đây là lời truyền ra từ Tử Thần cung mà, rất nhiều cung nữ đều ngửi thấy mùi hương ấy.”
Thấy kẻ đó nói với vẻ chắc chắn, lập tức có người bán tín bán nghi, kẻ thì vẫn giữ nguyên sự hoài nghi.
“Biết đâu thật sự chẳng giống như của chúng ta, ngài ấy là hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, có khác biệt so với phàm nhân chúng ta âu cũng là lẽ thường tình.” Một thị vệ nói.
“Không thể nào!”
Trong lúc song phương mỗi người một ý tranh cãi không ngớt thì Ninh Từ Viễn nghe được tiếng ồn ào bèn đến gần.
“Các ngươi đang ầm ĩ chuyện gì đó?”
Vừa trông thấy Ninh Từ Viễn, bọn thị vệ liền lập tức im bặt.
“Ninh thống lĩnh.” Chúng thị vệ đồng thanh thỉnh an.
“Các ngươi cãi nhau cái gì mà thơm với chẳng thơm?” Ninh Từ Viễn hỏi.
Chúng thị vệ do dự nhìn nhau không biết có nên nói hay không.
“Nói đi.” Ninh Từ Viễn mặt mày lạnh tanh.
Bọn họ hiểu rất rõ, nếu không nói ra e rằng sẽ phải chịu tội lớn.
Một tiểu đội trưởng tiến lên kính cẩn thưa rằng: “Ninh thống lĩnh, là Tiêu Kỳ nói với bọn thuộc hạ rằng đêm qua hoàng thượng đã… (không tiện nói ra). Bọn thuộc hạ không tin nên mới sinh ra tranh cãi.”
Ninh Từ Viễn: “...????...”
(⊙o⊙)…
Hắn ta ngẩn ra cả người.
Chuyện quái gì thế này!!
Ngay sau đó sắc mặt hắn ta liền tối sầm lại, quát mắng đám người: “Trong hoàng cung mà dám ngồi lê đôi mách, nghị luận về thánh thượng, các ngươi là muốn giữ cái cổ cứng ngắc đó phải không?”
“Cả bọn các ngươi đều bị phạt bổng lộc ba tháng, Tiêu Kỳ, ngươi phạt bổng lộc sáu tháng, đánh hai mươi trượng.” Ninh Từ Viễn mặt lạnh tựa sương băng: “Nếu để ta nghe thấy các ngươi còn dám nói ra mấy lời bậy bạ này thì đừng trách ta vô tình.”
Chúng thị vệ đều run sợ, chẳng kẻ nào dám hó hé thêm câu nào.
---
Vĩnh Xuân cung.
Chưởng sự đại cung nữ Vĩnh Hồng vội vã bước vào nội điện đến bên ghé tai thì thầm vài câu với nữ nhân ngồi trên chủ vị dung nhan lộng lẫy, nhưng đã không còn trẻ trung.
Nữ nhân ngồi ở chủ vị khẽ cười: “Hoàng thượng lớn rồi, đúng là nên chọn cho ngài một vị phi tần thôi, còn bên phía Thái Hậu phản ứng thế nào rồi?”
“Bên đó vẫn chưa có chút tin tức nào truyền ra.” Vĩnh Hồng thành thật bẩm báo.
“Ồ, xem ra nhẫn nại cũng thật tốt đấy.” Lý Thái phi nâng chung trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lãnh đạm căn dặn: “Thánh thượng đăng cơ cũng đã hơn một năm, hậu cung đến giờ vẫn còn trống không, cũng nên nạp thêm người vào rồi, hãy bảo gia tộc chuẩn bị cho chu đáo.”
“Nô tì lập tức thông báo cho Quận công.”
“Đi đi, cẩn trọng đừng để chuyện lọt ra ngoài.”
“Nô tì hiểu rõ.”
---
Thái Khang cung.
“Nương nương, hôm nay có không ít người đã tiết lộ tin tức ra ngoài, chúng ta có cần báo cho Quận công đại nhân để trong nhà chuẩn bị không?” Một đại cung nữ có phần kiêu ngạo đứng trước nữ tử khoảng chừng ba mươi, nhan sắc như hoa ngồi trên chủ vị mà nói.
“Không cần! Trong nhà đưa ta đến cái ngục giam sống này còn chưa đủ, còn muốn đem tỷ muội trong tộc vào cái hố lửa này sao?” Tần phi không vui nói: “Các ngươi không ai được phép hé lộ nửa chữ nào ra ngoài.”
Cung nữ thân cận hầu hạ bên nàng ta đều là những kẻ trung thành được gia tộc tuyển chọn, lời này cũng chỉ có thể nói trước mặt bọn họ.
Thánh thượng hiện giờ vốn chẳng phải hạng người si mê nữ sắc, nếu đám trưởng bối trong nhà định dựa vào mỹ nữ trong hậu cung để cầu lợi từ tay thánh thượng thì quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Đương kim Thiên Khải Đế không phải là vị tiên đế ham mê sắc đẹp năm xưa.
Hy vọng trưởng bối trong tộc sớm buông bỏ ý niệm hão huyền ấy đi.
---
Những tình cảnh như thế không ngừng diễn ra khắp nơi trong hậu cung, có kẻ cho rằng thời cơ đã đến vội vã đem tin tức truyền đi, có kẻ lại chẳng mảy may để tâm, mặc kệ sự tình.
Đường Vãn chẳng hề hay biết hành động của nàng đã gây ra một cơn phong ba dậy sóng, khiến tiền triều và hậu cung đều phải dậy sóng, âm thầm biến động không ngừng.
Những cung nữ lớn tuổi hơn hồi tưởng lại lời ma ma từng căn dặn, lại nhìn kỹ nơi phát hiện vật ấy...
Những cung nữ hiểu ra sự tình liền đỏ bừng hai má, ngượng ngùng cúi đầu.
“Các ngươi có ngửi thấy mùi hương không?” Một tiểu cung nữ hiếu kỳ hỏi.
“Ngửi thấy rồi.” Một đám cung nữ nhao nhao gật đầu: “Một mùi thơm nồng nàn tựa như hương hoa.”
Đường Vãn ẩn mình trong góc tối nghe được cuộc đối thoại ấy suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng. Hóa ra hương liệu tắm nàng dùng đúng là loại mang mùi thơm hoa hồng, mấy người này mũi thật là thính.
Có tiểu cung nữ muốn vươn tay ra thử xem sao nhưng lập tức bị cung nữ lớn tuổi ngăn lại.
“Chớ động vào.”
Tiểu cung nữ ngờ vực nhìn nàng ấy.
Cung nữ lớn tuổi phẩy tay, bảo rằng: “Đi, đi, đi, mau làm việc cho xong, việc hôm nay ai nấy đều phải ngậm miệng, không được phép để lộ ra ngoài đấy.”
Vẫn còn cung nữ chưa kịp hiểu liền tò mò hỏi: “Phỉ Thúy tỷ tỷ, rốt cuộc là vật gì vậy? Tỷ nói cho muội biết đi.”
Phỉ Thúy bị nàng ấy quấn lấy không dứt đành cúi xuống ghé tai nói thầm mấy câu, khuôn mặt tiểu cung nữ lập tức ửng đỏ biểu lộ nét thẹn thùng e lệ.
“Thật là đáng xấu hổ.”
Chẳng mấy chốc, không quá nửa khắc trà, mọi cung nữ lớn nhỏ đang quét tước trong tẩm điện đều đã biết rõ chuyện… không tiện nói ra… của hoàng thượng.
Đức Lộc nhìn biểu cảm đỏ bừng trên mặt đám cung nữ, chân mày khẽ nhíu lại gọi Phỉ Thúy lại gần.
“Có chuyện gì xảy ra? Sao các ngươi ai nấy đều mặt đỏ tía tai thế kia?” Đức Lộc nghi hoặc hỏi.
Phỉ Thúy ấp a ấp úng không biết nên đáp ra sao.
Bộ dạng ấy của nàng ấy khiến Đức Lộc càng thêm hiếu kỳ, nhất quyết muốn tra hỏi cho rõ: “Rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi không dám nói? Mau mau kể lại cho ta nghe chớ có giấu giếm.”
Phỉ Thúy đưa mắt nhìn quanh một lượt, chắc rằng không ai để ý đến họ liền cúi đầu nói khẽ: “Tối qua hoàng thượng…”
Đức Lộc trừng lớn đôi mắt, ánh nhìn không tự chủ được mà rơi vào đống chăn đệm mà Phỉ Thúy đang cầm trong tay.
“Ta đi đây.”
Đức Lộc vội phẩy tay nhưng vẫn dán mắt vào đống chăn đệm trong tay Phỉ Thúy, trên mặt hiện lên nụ cười đầy hàm ý.
Sau khi hạ triều, Đức Lộc tìm thấy cơ hội kéo Đức Phúc nghĩa phụ của hắn ta đến một góc kín đáo, ghé sát tai lẩm bẩm mấy câu, Đức Phúc thoáng ngẩn ra rồi cũng bật cười ha hả.
“Chuyện ấy thì có gì lạ? Hoàng thượng có suy nghĩ này cũng là thường tình thôi, ngươi đừng có lắm lời khắp nơi kẻo hoàng thượng cắt lưỡi của ngươi đấy.” Đức Phúc cảnh cáo.
Đức Lộc nịnh nọt đáp: “Con hiểu rõ nặng nhẹ.”
Người ta vẫn nói chuyện tốt chẳng ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại chỗ đổi ca của thị vệ trong cung, mấy tốp thị vệ vừa hoàn thành nhiệm vụ tập trung lại với nhau.
“Các ngươi có nghe tin gì chưa?”
“Tin gì cơ?” Có kẻ không nhanh nhạy tin tức, vẻ mặt mơ hồ không rõ.
Kẻ nghe ngóng được tin tức liền ra vẻ thần bí, muốn khoe khoang lại giả bộ úp úp mở mở: “Chính là cái… cái đó đó.”
Mấy người xung quanh đều bị hắn ta khơi dậy lòng hiếu kỳ, có kẻ mất kiên nhẫn liền truy vấn: “Ngươi mau nói rõ ra rốt cuộc là cái gì?”
Trước ánh mắt bức ép của mọi người, kẻ kia đành ghé sát, hạ giọng kể: “Nghe bảo tối qua hoàng thượng để lại…” (không tiện nói ra).
“Eo ơi~~”
Mấy người nghe xong thì đều không khỏi bật lên tiếng xuýt xoa, chẳng mấy để tâm đến chuyện này.
“Có gì mà lạ lẫm chứ?”
“Đúng vậy! Chính ngươi chẳng phải cũng không ít lần gặp chuyện đó sao.”
Người thị vệ tiết lộ tin tức không lấy làm giận, vẫn mỉm cười mà nói tiếp: “Đương nhiên chuyện này chẳng phải hiếm gặp, nhưng ta nghe bảo rằng cái đó của Hoàng thượng lại chẳng giống của chúng ta, nghe đồn là… (không tiện nói ra)...”
Chúng thị vệ nghe xong đều đồng loạt: “????!!!!”
Có người khóe miệng giật giật, lên tiếng phản bác: “Chuyện nhảm nhí như vậy mà ngươi cũng tin được sao?”
Người tiết lộ tin tức nghiêm trang đáp lời: “Ban đầu ta cũng chẳng tin đâu, nhưng đây là lời truyền ra từ Tử Thần cung mà, rất nhiều cung nữ đều ngửi thấy mùi hương ấy.”
Thấy kẻ đó nói với vẻ chắc chắn, lập tức có người bán tín bán nghi, kẻ thì vẫn giữ nguyên sự hoài nghi.
“Biết đâu thật sự chẳng giống như của chúng ta, ngài ấy là hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, có khác biệt so với phàm nhân chúng ta âu cũng là lẽ thường tình.” Một thị vệ nói.
“Không thể nào!”
Trong lúc song phương mỗi người một ý tranh cãi không ngớt thì Ninh Từ Viễn nghe được tiếng ồn ào bèn đến gần.
“Các ngươi đang ầm ĩ chuyện gì đó?”
Vừa trông thấy Ninh Từ Viễn, bọn thị vệ liền lập tức im bặt.
“Ninh thống lĩnh.” Chúng thị vệ đồng thanh thỉnh an.
“Các ngươi cãi nhau cái gì mà thơm với chẳng thơm?” Ninh Từ Viễn hỏi.
Chúng thị vệ do dự nhìn nhau không biết có nên nói hay không.
“Nói đi.” Ninh Từ Viễn mặt mày lạnh tanh.
Bọn họ hiểu rất rõ, nếu không nói ra e rằng sẽ phải chịu tội lớn.
Một tiểu đội trưởng tiến lên kính cẩn thưa rằng: “Ninh thống lĩnh, là Tiêu Kỳ nói với bọn thuộc hạ rằng đêm qua hoàng thượng đã… (không tiện nói ra). Bọn thuộc hạ không tin nên mới sinh ra tranh cãi.”
Ninh Từ Viễn: “...????...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(⊙o⊙)…
Hắn ta ngẩn ra cả người.
Chuyện quái gì thế này!!
Ngay sau đó sắc mặt hắn ta liền tối sầm lại, quát mắng đám người: “Trong hoàng cung mà dám ngồi lê đôi mách, nghị luận về thánh thượng, các ngươi là muốn giữ cái cổ cứng ngắc đó phải không?”
“Cả bọn các ngươi đều bị phạt bổng lộc ba tháng, Tiêu Kỳ, ngươi phạt bổng lộc sáu tháng, đánh hai mươi trượng.” Ninh Từ Viễn mặt lạnh tựa sương băng: “Nếu để ta nghe thấy các ngươi còn dám nói ra mấy lời bậy bạ này thì đừng trách ta vô tình.”
Chúng thị vệ đều run sợ, chẳng kẻ nào dám hó hé thêm câu nào.
---
Vĩnh Xuân cung.
Chưởng sự đại cung nữ Vĩnh Hồng vội vã bước vào nội điện đến bên ghé tai thì thầm vài câu với nữ nhân ngồi trên chủ vị dung nhan lộng lẫy, nhưng đã không còn trẻ trung.
Nữ nhân ngồi ở chủ vị khẽ cười: “Hoàng thượng lớn rồi, đúng là nên chọn cho ngài một vị phi tần thôi, còn bên phía Thái Hậu phản ứng thế nào rồi?”
“Bên đó vẫn chưa có chút tin tức nào truyền ra.” Vĩnh Hồng thành thật bẩm báo.
“Ồ, xem ra nhẫn nại cũng thật tốt đấy.” Lý Thái phi nâng chung trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lãnh đạm căn dặn: “Thánh thượng đăng cơ cũng đã hơn một năm, hậu cung đến giờ vẫn còn trống không, cũng nên nạp thêm người vào rồi, hãy bảo gia tộc chuẩn bị cho chu đáo.”
“Nô tì lập tức thông báo cho Quận công.”
“Đi đi, cẩn trọng đừng để chuyện lọt ra ngoài.”
“Nô tì hiểu rõ.”
---
Thái Khang cung.
“Nương nương, hôm nay có không ít người đã tiết lộ tin tức ra ngoài, chúng ta có cần báo cho Quận công đại nhân để trong nhà chuẩn bị không?” Một đại cung nữ có phần kiêu ngạo đứng trước nữ tử khoảng chừng ba mươi, nhan sắc như hoa ngồi trên chủ vị mà nói.
“Không cần! Trong nhà đưa ta đến cái ngục giam sống này còn chưa đủ, còn muốn đem tỷ muội trong tộc vào cái hố lửa này sao?” Tần phi không vui nói: “Các ngươi không ai được phép hé lộ nửa chữ nào ra ngoài.”
Cung nữ thân cận hầu hạ bên nàng ta đều là những kẻ trung thành được gia tộc tuyển chọn, lời này cũng chỉ có thể nói trước mặt bọn họ.
Thánh thượng hiện giờ vốn chẳng phải hạng người si mê nữ sắc, nếu đám trưởng bối trong nhà định dựa vào mỹ nữ trong hậu cung để cầu lợi từ tay thánh thượng thì quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Đương kim Thiên Khải Đế không phải là vị tiên đế ham mê sắc đẹp năm xưa.
Hy vọng trưởng bối trong tộc sớm buông bỏ ý niệm hão huyền ấy đi.
---
Những tình cảnh như thế không ngừng diễn ra khắp nơi trong hậu cung, có kẻ cho rằng thời cơ đã đến vội vã đem tin tức truyền đi, có kẻ lại chẳng mảy may để tâm, mặc kệ sự tình.
Đường Vãn chẳng hề hay biết hành động của nàng đã gây ra một cơn phong ba dậy sóng, khiến tiền triều và hậu cung đều phải dậy sóng, âm thầm biến động không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro