Tác Loạn Thiên Tư

Chương 1 - Chương 1 : Thảm Hoạ Nhiên Phiên Thành , Kỳ Tử An.

Bạch Thỏ Nhãn Trần

2024-06-29 16:33:33

Làn gió không mời mà đến nhẹ nhàng vụt nhanh qua từng sợi tóc của nữ tử ngồi trên ghế đá dưới bóng cây mai , dung nhan nàng dưới ánh dương phô trương rực rỡ mà dịu dàng thanh tao. Nàng dang rộng hai cánh tay như muốn trao ôm.

" Hi Nhi lại đây với mẫu thân ". Thanh âm cất lên tựa lông vũ , người nghe phải tâm can đều không tránh khỏi run rẩy.

Hài tử từ xa hai chân loắt choắt , vẻ mặt tươi như hoa chớm nở chạy về phía nàng , một tiếng gọi nàng : " Mẫu thân !".

Cậu lao thẳng vào vòng tay nàng , cảm nhận thân nhiệt ấm áp và cả trái tim hiền hậu của nàng. Cậu lên tiếng cảm thán.

" Mẫu thân , phải chăng người giấu con , người là hoá thân từ nắng ấm ban mai không , cớ sao người lại ấm áp vậy chứ !".

Nàng nghe được liền không nhịn được cười phì.

" Tiểu tử con thật dẻo miệng ".

Cậu vui vẻ tươi cười , cặp mắt to tròn cong cong , giữa hai cánh môi lộ ra tám cái răng sứ nhỏ đều đặn. Đồng tử cậu trong trẻo phản chiếu mọi nhất cử động của nàng , khoé môi nàng dịu dàng nâng cao , bàn tay trắng nõn thon thả đặt lên đầu cậu cứ thế mà xoa xoa.

" Điều con nói là thật đó ".

Cậu nâng mắt nhìn nàng , ánh mắt kiên định chắc chắn vào những lời của bản thân : " Tâm con luôn nghĩ mẫu thân là hoá thân từ nắng ấm ban mai ! Nếu đó không phải vào ngày âm uất nhất đời con ".

" Lúc ấy mẫu thân...". Đầu cậu cúi gầm xuống , khuôn mặt bị che khuất không rõ sắc thái.

Chưa kịp cất thành câu , tiếng " suỵt " của nàng cắt ngang lời cậu nói , cậu thắc mắc ngước lên thấy vẫn là nụ cười trìu mến ấy. Chỉ là nó nặng nề đến cùng cực...

" Không phải lúc ấy , là thực tại. Hi Nhi ngoan của mẫu thân , đừng đắm chìm vào nó nhé ". Nàng nhắc nhở cậu.

"...". Là lúc này ư ?

Tầm mắt của cậu dần trở nên rõ rệt , nơi này không phải ở gốc cây mai giữa tiểu viện của nàng , là một đại dương bao la nhuốm đỏ màu máu. Sự tàn khốc theo nguyệt lượng dẫn lối lên mặt trăng cáo trạng , bóng tối bao trùm xoá mờ vạn vật lại thiếu sót bóng dáng của một thân niên thiếu.

Cậu mấp máy bờ môi khô khốc liên tục , cổ họng nghẹn đến phát đau không thể lên tiếng. Tia máu hiện rõ trên kết mạc , đuôi mắt sưng đỏ , đồng tử co rút loạn xạ bất cẩn rơi xuống vực sâu không đáy.

Nước mắt theo bản năng cứ thế tuông rơi muốn lấp đầy cư nhiên vô hiệu. Oán khí vô hình trong đáy mắt cậu rống vang tận trời cao.

Là lúc này cậu không thể cảm nhận được sự ấm áp từ nàng nữa , cơ thể nàng bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Sắc mặt trắng bệch nằm im bất động trong vòng tay của cậu.

" Mẫu thân...con sai rồi ".

Ngay tại lúc này...

Cậu thật sự sai rồi.

Chỉ là một giọt lệ rơi xuống đã làm khuếch tán đi mặt biển máu tĩnh lặng , bóng tối mò mẫm đến và đánh thức một con người mới trong cậu.

" Ta không sai , người sai là bọn chúng , người ta nên trả thù là bọn chúng ".

" Ai là người khiến mẫu thân ta như ngày hôm nay ?".

" Kẻ nào đã nhuộm máu nơi này ?".

Không ai có thể rõ hơn cậu.

" Đủ rồi ". Cảm xúc cậu khô cạn , một tiếng đã khiến bản chất kia phải ngừng lại rồi nó lần nữa tức giận gào thét dữ dội , hai hốc mắt chảy ra huyết đỏ sẫm : " Đủ ? Thế nào là đủ ! Ta phải trả thù bọn chúng , bọn chúng đáng chết đáng chết đáng chết !!".

" Ngươi một chút cũng không thấy thù hận cho cái chết của mẫu thân chúng ta sao !".

" Ta hiện đang chấp chứa ngươi ".

Một áp lực bành trướng ở khoảng vi rộng trấn áp bản chất kia đang càng quấy , cuồng giông nổi loạn trong đáy mắt cậu khiến nó phải ngậm lấy họng.

Và , mẫu thân chỉ có một nhi tử là cậu.

" Lạch cạch ". Thanh âm lạ lẫm phát ra trong bầu không khí yên ắng thu hút sự chú ý của cậu , tiếng gào rống của thú vật vang lên chói tai sau đó hiện diện một con mãnh thú to lớn sau lớp khói lửa. Quanh thân được bao phủ bởi một lớp lông tuyết trắng dày đặc , cặp mắt toàn bộ phần trong đều hoá đỏ. Nó hướng về phía cậu mà gầm gừ.

Bản chất kia nhìn con mãnh thú đang gầm gừ phía này mà ngẩn ngơ rồi sực tỉnh trong cơn mơ hồ , trạng thái cảm xúc nó bắt đầu hỗn loạn. Nó liên tục lay mạnh cơ thể cậu , rồi lại vô nghĩa muốn nhích đi đôi chút.

" Mau mau chạy đi ! Nguy hiểm !".

" Mẹ nó ! Ngươi sao không chạy , ngồi đây ôm thi thể , không muốn sống sao !".

" Tên ngốc này ".

Nó xuôi xị thở hổn hểnh sau bao nhiêu cố gắng bấy nhiêu vô vọng , nó hậm hực lên tiếng : " Muốn tìm chết thì cứ chết đi !".

"...". Cậu im lặng nhìn về phía con mãnh thú , ánh mắt đơn giản không chút tạp niệm dán chặt lên nó.

Lúc này con mãnh thú đã không nhịn được mà lao về phía cậu dưới cơn điên cuồng , đồng tử cậu bỗng loé lên một dư quang. Khi móng vuốt nó chưa kịp chạm đến cậu đã bị một linh lực dạng lưỡi hái đánh bay ra xa.

Con mãnh thú lăn lộn vài vòng trên mặt đất , cự quậy khó khăn đứng dậy , tiếng rống của nó được phóng đại hơn cả khi nãy. Bão cát sảy ra ập đến hướng đây , cậu cúi đầu ôm chặt thân thể mẫu thân khỏi bão cát , khung cảnh phảng phất khói bụi mau chóng tản dần.

Giữa không trung xuất hiện một nhóm ba người ngự khí trên cao , người đứng đầu là một thiếu niên tuấn tú thân mặc lam y chỉnh chu , phong thái đạo mạo nghiêm trang. Đôi mắt lá liễu thon dài lặn sóng liếc nhìn xuống dưới , y nhàn nhạt nói : " Ta đi đối phó với ma thú , việc còn lại hai người tự lo liệu ".



Dứt lời , y dưới chân một thanh trường kiếm bay nhanh đi nháy mắt mất tăm , giờ chỉ còn lại cô nam quả nữ , nam tử khí phách tiêu soái , sau lưng vác song đoản đao không vỏ. Nữ tử mềm mại đoan trang hai tay ôm chiếc ô đỏ , trên ô dùng hoa mẫu đơn để trang trí.

Nam tử dõi theo toàn bộ biểu hiện của y , cảm xúc bất mãn bộc lộ hoàn toàn khi y vừa mới rời đi : " Chậc ! Thằng nhóc đại sư huynh thật phách lối , dáng vẻ xem trời bằng vung khiến ông đây muốn đánh mạnh vào cái bản mặt của hắn ".

Nữ tử bên cạnh nghe gã nói , không giấu giếm sự xem thường trực tiếp vứt một cái lườm cho gã. Gã ta khó hiểu mày cao mày thấp , cô nhếch mép tự đắc khoe khoang thành tích của y.

" Đại sư huynh Đạo Kiêm Tông ta , đại đệ tử chân truyền của Phất Du chân quân , là song linh căn mộc hoả , mười chín đã kim đan sơ kỳ , hai hai đột phá lên kim đan hậu kỳ hai bước nữa thăng cấp lên nguyên anh kỳ. Lại còn là tiểu thiếu Chu gia có tiếng hiểm hách ở đế đô Liên Châu , Trịnh Diên.

Địa , tài , danh y không thiếu , sắc lại càng dư dả. Ngươi năm nay trên bốn mươi , mãi dừng chân ở trúc cơ trung kỳ , địa tài danh sắc ngươi cái nào cũng chẳng có. Nổi lòng đố kị với y là lẽ thường tình , ta cảm thông ".

Bị cô nói trúng tim đen gã ta ngượng chín mặt ngụy biện : " Loạn ngôn ! Ta là cảm thấy hắn quá kiêu ngạo , riêng ý tứ đố kị ta thực không có. Chẳng phải cổ nhân có câu " Núi cao còn có núi cao hơn " sao ?

Há cho hắn kiêu , vậy chỉ có rước hoạ vào thân ".

" Y kiêu ngạo đến cả những vị trưởng lão trong tông môn cũng chẳng nếm xỉa , ngươi nghĩ ngươi có thể ư ? Ta nhắc nhở ngươi đôi chút , cẩn thận tiếng nói , cổ nhân có câu " Bệnh từ miệng mà vào , hoạ từ miệng mà ra " ". Lạnh mặt nhìn gã , cô cũng chẳng rảnh rỗi ở đây buôn chuyện với gã ta bèn quay ngắt ngự khí vụt đi mất.

"...". Gã ta bị cô giễu biếm hơi liền chỉ biết thắt chặt dây thanh quản nhìn theo bóng lưng của cô ngự khí bay đi.

Mũi chân cô chạm xuống đất , tiếp cận đến chỗ cậu , nụ cười hiền hoà xuất hiện trên khuôn mặt , cô nói : " Này tiểu tử , nhóc ngoan ngoãn để tỷ tỷ kiểm tra thể trạng có gì đáng lo không nhé ".

Cậu im lặng nhìn cô rồi gật nhẹ đầu.

Cô mỉm cười nắm lấy cổ tay của cậu cảm nhận mạch tượng , rồi sử dụng linh lực kiểm tra tổng quát toàn thể bên ngoài sẵn tiện chữa trị những vết thương nhỏ giúp cậu.

Cậu chăm chú nhìn sự thay đổi trên cơ thể , sợ cậu không an tâm để cô chữa trị , cô nhẹ giọng an ủi.

" Y Hồi Pháp là thuật trị thương , sẽ không gây hại cho đệ ".

" Cám ơn ". Cậu mở lời.

Khi cơ thể hồi phục hoàn toàn , cậu ngước nhìn về phía thiếu niên lam y đang nghênh chiến với mãnh thú hùng dũng kia. Thấy cậu để ý đại sư huynh Đạo Kiếm Tông , ánh mắt cô song song với cậu cất tiếng :

" Đó là đại sư huynh của tông môn ta , là thiên tài trong thiên tài ở giới tu tiên , Chu Y Nhiên ".

" Graoo Gruw !!".

Chu Y Nhiên khai triển linh lực hộ thể , huỳnh quang thuần khiết hình cầu bao quanh cơ thể chống lại tiếng gào rống dạng sóng âm và linh lực ma thú phóng đến. Y cẩn thận nheo mi tâm tư khảo.

Ma thú Xích Lang Đan cấp 2 hệ hoả , điểm kết liễu chính là ở cặp mắt hoá đỏ của nó.

" Mộc hành , dây leo , trói !". Sau khi y niệm chú, hàng loạt dây leo xuất hiện đồng loạt tiến công siết chặt ma thú Xích Lang Đan khiến cho nó không thể cử động , nghiên thân ngã rầm xuống mặt đất.

Y nhắm chặt mắt , giữa trán có một tia đạo sáng le lói phát ra , y dùng thần trí gọi kiếm linh đang ngủ sâu trong thần thức tỉnh giấc.

Chu Nhi , dậy.

Tia sáng giữa trán y càng chói chang , ánh quang như che chở cả thân thể của y. Từ đó một thanh trường kiếm sắc bén chui ra tự bay vào bàn tay Chu Y Nhiên , quanh nó được phủ ngàn lớp linh lực tím cường bá. Khi xuất phàm đã phóng thích một nguồn năng lượng mạnh mẽ kinh người.

Phong tố nhè nhẹ nổi lên , mái tóc và y phục Chu Y Nhiên đều phấp phới theo phương hướng gió đi. Vầng nguyệt đỏ hoe chìm sâu vào giấc mộng , mặt trời mở mắt thức dậy đánh đuổi bóng tối đen mực. Thân bóng cường giả vững vàng trước sức gió , thứ nào đó đang điều bút hoạ lên một bức hoạ mênh mông hùng vĩ.

Khiến cậu không thể dời mắt khỏi nó dù chỉ một lần...

Đôi mắt cậu được ánh sáng chiếu ngang qua tâm tư đầy cảm xúc , kinh ngạc phấn khích choáng ngợp trước bức tranh cậu đang tận mắt chiêm ngưỡng.

" Diễm Hồng Thế , là kiếm linh của đại sư huynh ". Cô trừng mắt muốn nhìn rõ , thanh trường kiếm yểu điệu lại sắc bén , lưỡi kiếm trong suốt , chùy kiếm được khắc hoạ tỉ mỉ thêm cặp cánh nhỏ nhắn trắng ngà , hoạ tiết được uốn nắn nhẹ nhàng tinh xảo.

Ấy vậy là màu tím , bậc đỉnh phong của Diễm Hồng Thế.

Chu Y Nhiên nắm chặt Diễm Hồng Thế trong tay , nhanh chóng lao đến chỗ Xích Lang Đan không chậm chạp kết liễu sinh mạng của nó. Thân thể to lớn của Xích Lang Đan tiêu tán thành cát bụi , chỉ chừa lại một viên yêu đan Xích Lang Đan cấp 2.

" Chu Nhi , về ". Nghe lệnh y , Diễm Hồng Thế biến nhỏ chui sâu vào thần thức của y an lành mà ngủ.

Y thu yêu đan cấp 2 vào nạp hư giới , chiếc nhẫn đính một viên hồng lục bảo nho nhỏ được đeo ở ngón trỏ cánh tay phải , quay lưng lại chạm trúng bóng hình nhỏ bé của cậu.

Trong mắt cậu , y tựa như đại điểu hạ cánh một cách kinh diễm , thí như tiểu tiên xuống trần làm vạn chúng nhân hồn điên phách lạc , lại giống một dải lụa trắng xuất thế cưỡi gió phiêu bạc chốn nhân gian.

Thâu thế nhân điệt ưu tư mộng hữu.

Con ngươi xanh đậm sắc lạnh lẽo mà tàn nhẫn bị hàng lông mi phủ bóng che giấu , Chu Y Nhiên lôi thanh kiếm y ngự khí lúc nãy từ nạp hư giới ra vận linh lực , bay đến chỗ hai người kia.

Khi y đến gần và càng gần hơn nữa.

Cậu hiện mới thấy rõ dáng vẻ của y , hai tay Chu Y Nhiên chắp sau hông , sống lưng thẳng tắp , làn da trắng tinh mang lại cảm giác sạch sẽ thanh thoát. Dung mạo băng thanh ngọc khiết , chim sa cá lặn , sánh hoa sánh trăng.

Cậu thầm nghĩ , đây đích thực là thần tiên giáng trần sao ?

Chu y Nhiên nhìn vào cặp mắt long lanh nhiễm một tầng hơi nước của sinh vật yếu đuối dưới đất , lại ngước lên sâu thẳm trao cô ánh mắt.

Cô bị cái nhìn của y làm cho cơ thể ớn lạnh , gấp gáp hành quyền rồi báo cáo tường tận : " Bẩm đại sư huynh , tiểu tử này không có vết thương nào nghiêm trọng. Chỉ là vài vết xước nhẹ , còn lại quanh đây đều không phát hiện thêm hơi thở của người sống ".

" Về việc Nhị Phiên Thành , Kỳ Tử An đột nhiên bị ma vật lần lượt tấn công trong một đêm...".



" Ngưng ". Y cắt ngang lời cô nói.

Cô giật bắn không lường trước hành động dứt khoát của của y , Chu Y Nhiên chỉ lạnh nhạt tiếp lời : " Việc này cứ để ta báo cáo với chưởng môn là được , không nhất thiết kĩ lưỡng điều tra ".

Khi không sẽ dính phiền muộn.

" Tuân lệnh...còn người này , đại sư huynh có dự tính gì hay ". Cô buông tay thẳng lưng , chần chừ đồng tử di chuyển về phía cậu.

" Đưa y đến Ngọc Thanh Điện dưỡng thân , ba ngày sau , tông môn diễn ra đại hội luyện thí một lần mỗi năm , tạo cơ hội cho y đi xét duyệt ".

" Vâng ".

Cô quay qua nhìn thi thể trong lòng cậu rồi nhìn cậu cười nói : " Tỷ tỷ vẫn chưa biết tên của đệ , có thể xưng danh không ?".

" Đệ...Trúc Vu Hi ". Cậu ập ừ lên tiếng.

Vừa xưng danh , y khựng lại , cả hai cặp mắt đều dán lên người cậu. Cảm nhận có điều bất thường , tay siết chặt vạt áo bên hông , không dám đối diện với hai ánh mắt ấy.

Có chuyện gì phát sinh sao ?

" Hoặc ngươi là tai tinh chuyển thế chăng ?". Bản chất kia thủ thỉ bên tai cậu.

"...".

Lúc sau y mới phát hiện ánh mắt của bản thân quá lộ liễu bèn quay sang hướng khác mặc cậu , cô lấy lại thần hồn , ngượng cười nhìn cậu tiếp lời nãy.

" Vậy đây chắc là đây là mẫu thân của đệ , Trúc phu nhân phủ tướng quân nước Kỳ Tử An".

" Đúng vậy ". Cậu rũ mi nhìn người nằm trong lòng.

" Dù gì người cũng đã đi , đệ nên học cách buông xuôi ".

Nghe cô khuyên nhủ , cậu ngước mắt lên lộ ra khoé mắt đỏ hồng cười cười , Trúc Vu Hi nghẹn ngào lên tiếng : " Đệ sẽ ".

" Tốt nhất nên vậy ". Y lạnh lùng bỏ lại một câu nói rồi dứt khoát phi kiếm đi không ngoảnh lại.

" Đệ bằng lòng để tỷ tỷ siêu độ cho Trúc phu nhân chứ ?".

" Đệ bằng lòng ".

Nhận được đáp án mong muốn , cô hài lòng gật đầu rồi tiến hành siêu độ cho thi thể nằm trong lòng cậu. Cậu đưa mắt nhìn mẫu thân hoá thành tro bụi rồi biến mất ở hư vô , Trúc Vu Hi đè xuống ánh mắt chứa đủ ngũ vị.

Chỉ là ôm một lời nhắc nhở lại như gánh vác cả giang sơn ?

" Mong Trúc phu nhân có thể bình an dưới suối vàng...".

" Được rồi , theo tỷ đến Đạo Kiếm Tông thôi ". Cô đưa tay muốn đỡ cậu dậy.

" Thần tiên tỷ tỷ thật tốt ".

Cậu nắm chặt lấy bàn tay cô , dùng bàn tay cô làm trụ vững dùng lực mà đứng dậy. Trúc Vu Hi theo cô bước lên thanh trường kiếm phi lên không trung , vừa hay gặp một thân dáng rất quen thuộc.

" Đại sư huynh sẽ không bỏ rơi chúng ta trở về tông môn một mình mà ".

Cô thầm cười trộm rồi lớn tiếng gọi.

" Đại sư huynh !!".

Cô nhanh nhẹn phi kiếm đến bên cạnh Chu Y Nhiên , y hướng mắt nhìn về hư khung , âm thanh trầm bổng vang lên : " Đại Nhất đâu ?".

" Ta biết ngay hắn ta sẽ ham chơi lơ đãng đi nhiệm vụ đại sư huynh giao mà !".

Nghe y nhắc đến tên lấy đố kị lấp dạ kia , cô tỏ thái độ ghét bỏ lôi từ túi càn khôn ra một mảnh giấy nhỏ màu vàng. Mảnh giấy bị kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa , cô đưa trước mặt mà niệm chú rồi thả tay ra.

Mảnh giấy phát quang lơ lửng giữa không trung , chớp mắt hoá thành một con hạc giấy bay đi.

Không lâu một bóng dáng cao to ngự kiếm bay đến , gã hành quyền nói một tiếng " đại sư huynh ".

" Quy tông ".

" Tuân lệnh ". Cô và gã đồng thanh lên tiếng.

Sau đó y ngự kiếm bay đi theo sau là gã , cô và cậu.

" Ngươi sẽ theo lời thần tiên tỷ tỷ sao ?". Trong tâm trí , bản chất kia liên tục luyên thuyên , cậu chỉ cẩn thận nói.

Chỉ là cười thôi mà.

Suy nghĩ vừa dứt Trúc Vu Hi đã lộ răng cười toe toét , ánh nắng từ bao giờ đã không còn ấm áp hơn nụ cười của cậu.

Cậu có thể cười hoặc không cười , bất cứ ai cũng chẳng thể ràng buộc được cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tác Loạn Thiên Tư

Số ký tự: 0