Chương 4 : Đại Hội Luyện Thí Tông Môn ( Một )
Bạch Thỏ Nhãn Trần
2024-07-10 20:51:29
Bóng dáng thon thả kia chạy vô cùng nhanh , chỉ để lại một góc hồng bào lênh đênh trên bầu trời xanh biếc rồi vụt mất.
Không gian ở Ngọc Thanh Điện quanh năm tịch mịch như nước không gợn sóng , cùng lắm chỉ là âm thanh thiên nhiên do sương sớm từ mặt lá cây rơi xuống làm ra. Nhưng bình yên này bị dòng hô hấp rối loạn của bóng dáng thon thả , và tiếng " rầm " do tác động mạnh lên cánh cửa phòng đánh vỡ tan hoang.
" Hi Hi , đệ chuẩn bị xong chưa !". Trân Tị Thy gấp rút nhào vào phòng không thông báo , trên khuôn mặt mỹ miều động lại vài giọt cật lực.
" Đệ chuẩn bị xong rồi ". Trúc Vu Hi thân mặc một bộ bạch y , tóc được buộc kiểu đuôi ngựa sáng sủa năng động , cặp mắt nai tơ đen láy cong thành hình lưỡi lam mỉm cười với cô.
" Gấp lắm ! Phải nhanh chân , nếu không đệ sẽ vụt mất giờ lành !".
" Hả ? Vâng !".
Cô sải chân bước nhanh đến nắm lấy cổ tay cậu kéo đi , vừa ra khỏi cửa phòng , cô kéo cậu lên kiếm ngự nhanh khỏi Phong Lam sơn.
Cậu chưa kịp thu những gì đang sảy ra vào mắt thì phát hiện bản thân đã đứng ở sảnh ngoài của Đạo Kiếm Tông , trộn lẫn trong biển người không có cách nào thoát ra khỏi sự chen chúc khó chịu. Còn cô cứ như vong hồn xuất hiện rồi biến mất một cách bất ngờ không ai nghĩ đến.
Tỷ tỷ đâu rồi ?
Vốn đã không có thời gian nghĩ ngợi , cậu bị đám đông xô đẩy mạnh té xuống một chỗ khác thoáng mát hơn. Bóng đen dần phóng to bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của cậu , cứ tưởng bão người ập đến đây , cậu run mình khép chặt mắt đón chờ nó.
Khác với suy nghĩ của cậu , một giọng nói âm trầm nhưng thanh khiết vang lên : " Đệ không sao chứ ?".
Cậu khẽ mở mắt , là một thiếu niên cao ráo , ngũ quan hài hoà , dung mạo thanh tú , làn da lại nhợt nhạt như người sắp chết. Huynh dùng bóng mình che khuất đi cậu , bàn tay thon dài ví ngọc thạch xoè ra đưa về phía cậu , mang ý muốn đỡ cậu đứng lên.
Những người xung quanh e dè điều gì mà tách ra hai hàng chừa lối đi thông thoát cho huynh dù rất chật trội.
Huynh là ai ?
Dù có rất nhiều câu hỏi đặt ra , nhưng cậu cũng không thể cứ thế khước từ ý tốt của huynh. Bàn tay nhỏ nhắn vươn lấy tay huynh , chỉ mới chạm nhẹ đã có chút cảm giác man mát.
" Vu Hi đệ đâu rồi !?".
Là tỷ tỷ !
Cậu rút tay lại , quay đầu ra sau thấy bóng dáng mình mong đợi trong đám đông ở đằng xa. Cậu vội đứng lên , cúi người cám ơn thiếu niên trước mặt rồi ngoảnh người chạy vào đám đông.
" ? ".
Bàn tay huynh trơ ra giữa không trung được thu lại , cặp mắt phượng hoàng kim yểu điệu dõi theo cánh lưng cậu dần tan biến , rồi dời xuống bàn tay được nhóc kia chạm nhẹ vào.
Mềm mại và ấm áp.
" Thiếu gia , ở phía trước ". Hầu cận bước gần đến đứng ngay sau lưng huynh , dùng giọng chỉ mình huynh nghe để nhắc nhở.
" Ừm ". Huynh nhàn nhạt gật nhẹ đầu , hướng về phía trước mà đi tiếp.
Huynh đi để lại vô vàng lời bàn tán xôn xao về thân phận của huynh đằng sau lưng.
" Cậu ta là ai vậy ?".
" Có thân phận cao quý lắm sao ?".
" Trông thật yếu ớt , không biết có tham gia nổi cuộc luyện thí tông môn Đạo Kiếm Tông hay không ".
Rồi một người trong số đó lên tiếng giải đáp hết câu hỏi của đám người đặt ra.
" Y là Chu Tước Vĩnh Quân , đích tử Chu Tước gia ".
" Đừng trông mặt mà bắt hình dong , ta chỉ tóm gọn lại thực lực của y là " lợi hại " và " thiên tài hiếm có " , chỉ sau đại sư huynh Đạo Kiếm Tông đi ".
" Không thể tin được !".
" Thật sao !?".
" Lời nói thật hay giả , thử là biết !".Giọng điệu phấn khích mang hàm ý chẳng mấy thiện lành phát ra thu hút hết ánh mắt của mọi người ở đây.
Thân ảnh màu xanh lá lướt nhanh qua đám người đang buôn chuyện , theo sau là vài tên tùy tùng khó khăn muốn đuổi kịp. Cậu ta chạy đến cách huynh chỉ vài thước đo rồi nhón chân nhảy lên giữ thân mình giữa không trung , bàn tay tụ linh lực muốn phóng về phía huynh.
" Nhị thiếu ! Người tuyệt đối đừng làm càng a !!". Tùy tùng cậu ta ở xa hoảng hốt khi thấy ý định của cậu ta.
Người hầu cận đi cùng huynh cảm nhận được nguy hiểm tay di chuyển đặt lên chuôi kiếm , cư nhiên huynh chỉ liếc mắt ra hiệu không động thủ , Chu Tước Vĩnh Quân tiến thêm vài bước nữa. Khi cậu ta tới gần , một cỗ uy áp được tạo ra như lá chắn phản lực đẩy cậu ta cách xa ba trượng , đánh bay quả cầu linh lực mà cậu ta tích tụ được khi nãy.
Cậu ta thê thảm té lăn xuống đất toàn thân bao bọc một lớp cát bụi , mất đi dáng vẻ ngạo kiều ngông cuồng , tùy tùng cậu ta gấp gáp chạy lại lo lắng nâng đỡ lên.
" Người cứ như vậy , gia chủ sẽ không yên tâm để người tham gia đại hội luyện thí tông môn đâu ".
" Chết tiệt ! Gà lông đỏ vậy mà lại ở trúc cơ kỳ !?". Cậu ta khó chịu ôm cổ họng nôn khốc nôn khan , nghiến răng ánh mắt không cam tâm nhìn huynh.
" Nhị thiếu Thanh Long gia , ngài đang muốn hạ nhục gia tộc Thanh Long ư ?". Hầu cận bên cạnh huynh nhìn cậu ta bằng ánh mắt từ trên cao xuống , hắn cảm thấy không thích vị nhị thiếu Thanh Long gia này.
Một phần là gia tộc hai bên đối trọi nhau , chín phần còn lại do cậu ta quá mức trẻ con quậy phá , không những luôn gây phiền phức cho chủ tử mà còn có ý định làm trò tiện ti ám hại huynh.
Loại người như vậy , đáng khinh miệt.
Hàn khí vây quanh tạo ra một lớp kết giới màu đen huyền ảo tôn đáy mắt phát ánh quang lạnh lẽo của cặp chủ tử , khiến đối phương buộc khuất phục trước cái sợ.
" Dù biết bản thân thấp hèn cũng phải thua một cách dễ coi chút đi chứ ?". Hầu cận huynh nói tiếp.
" Linh Chư , ngươi đang bất kính với " nhị thiếu Thanh Long gia " ". Huynh khẽ nhắc nhở chừng mực của hắn , đồng thời nhấn mạnh thân phận cao quý , cách hành xử thấp kém , hai thứ đối nghịch nhau của cậu ta.
" Là ta lỗ mãng nói ra suy nghĩ trong lòng , vũ nhục nhị thiếu Thanh Long gia , ta đáng chết. Mong nhị thiếu Thanh Long gia thứ tội cho thuộc hạ ". Hắn theo lời huynh ,cung kính hành quyền với cậu ta.
"...". Cậu ta siết chặt tay bên hông , đến cả một kẻ hầu bên Chu Tước gia cũng khinh nhờn ta !
Chu Tước Vĩnh Quân mặt không biến sắc , giữ phong thái cao thượng quay qua chất vấn cậu ta.
" Là gia chủ Thanh Long gia chỉ ngươi đánh bại đối thủ bằng thủ đoạn này sao ? Thanh Long Ưng Minh ".
Hiểu được ý giễu biếm trong câu , cậu ta không nhịn được gắt gỏng quát lớn : " Chu Tước Vĩnh Quân ! Ngươi có ý gì !?".
Nếu Thanh Long Ưng Minh không ngại huynh nói lần nữa , thì huynh sẽ chiều cậu ta một lần.
" Đây là thành quả dạy bảo ngươi của Thanh Long Chí Phi ?".
" Ngươi !" Cậu ta nghẹn lời.
" Nếu ta là Thanh Long Chí Phi , ta sẽ chết vì tức mất ".Huynh híp mắt , khoé miệng hai bên kéo lên thành một đường cong tinh xảo , từ tốn.
Mọi người xung quanh nghe huynh nói vậy tất cả đều không nhịn được mà che miệng cười phì , cậu ta lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan chỉ biết đỏ mặt tức giận căm hận nhìn huynh.
Chu Tước Vĩnh Quân chẳng màng tới ánh mắt của cậu ta , phất áo bào trực tiếp quay lưng bỏ đi.
" Nhị thiếu , người không sao chứ ". Tùy tùng ở bên cạnh lo ngại hỏi thăm , cậu ta sôi sục cơn nộ , giận cá chém thớt hất mạnh tay tùy tùng bên cạnh kêu hắn ta " cút !".
Một phiến lá vàng thu tiêu dao trên hư khung sau đuôi là bụi bặm phàm trần , ngươi bay qua từng ngõ ngách , phiêu du mỗi một nơi trong Đạo Kiếm Tông mà lại lựa chọn hạ cánh trên đỉnh đầu của Trúc Vu Hi.
Ngươi tới mang đến ngọn phong mát rượi làm bay bổng từng sợi tóc của cậu , kéo theo cả thân dáng thần tiên ở Ngọc Thanh Điện.
Đồ y mặc vẫn là bộ lam y nghiêm trang hệt bốn ngày trước , bộ đồ ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh lại cứng chắc rắn rỏi của Chu Y Nhiên , y treo mình giữa không trung , âm thanh thanh thoát được pháp lực phóng đại ra trọn vẻ hùng vĩ.
Phía dưới chúng nhân ngước lên mê muội mỹ mạo của y , vô số kẻ lẫn trong đám đông liên miên lấy thơ tả nguyệt , không ít ỏi người đã mang y vào trong tâm khoá lại.
Hai bên y là vài đại sư huynh đỉnh khác , dung mạo cũng chẳng kém cạnh là bao.
" Trước khi đại hội luyện thí tông môn bắt đầu ta xin tuyên những điều trọng tâm.
Đại hội luyện thí tông môn tất ba ải. Ải một , vượt Thiên Thang , ải hai , băng hồ Tư Thuỷ , ải ba chính là sống sót qua ba ngày trong rừng Hung Gian. Đặt cách tam đẳng , có thể chọn thầy tùy thuộc chấp thuận của vị đó.
Sau khi vượt ải tông , kiểm căn linh , chọn đệ tử , đại hội luyện thí tông môn kết thúc. Những ai thất bại xin mời rời khỏi đường tiền ngoại Đạo Kiếm Tông ". Y nói.
" Cấm kị gian lận , nếu không tuân thủ sẽ bị ban phạt , hình thức phạt đại khái là...".
Y ra hiệu bằng mắt cho một đại sư huynh đỉnh khác có linh căn hệ lôi , người đó hiểu ý dùng linh lực dạng lôi đánh xuống dưới nền đất.
" Bị lôi trừng đánh chết ! ".
Tiếng động vang ầm lên , khói bụi phủ đậm rồi tan dần lộ ra vết nứt vỡ lớn , khung cảnh đó vừa hiện hữu , đã khiến bao nhiều người hoang man kinh sợ. Đám đông ở dưới bắt đầu mất bình tĩnh , luôn miệng xôn xao.
Mấy người sư huynh đỉnh khác thấy lời cảnh cáo như thế cũng toát mồ hôi quay qua e dè nói.
" Có phải quá tàn nhẫn không ?".
" Ta cũng thấy vậy ".
" Như vậy mới khiến bọn người có ý định gian lận biết khó mà lui , dù gì Đạo Kiếm Tông không chấp chứa những kẻ miệng lưỡi điêu ngoa , tâm tư dối trá , phế vật vô dụng , bụng dạ rắn rết ". Y buôn vẻ nhàn nhã , nhưng ánh mắt lạnh lẽo cực độ.
Mấy vị đại sư huynh đỉnh khác thầm than.
Đại sư huynh đỉnh Thiên Tứ Khai , quả nhiên có độc !
Không gian ở Ngọc Thanh Điện quanh năm tịch mịch như nước không gợn sóng , cùng lắm chỉ là âm thanh thiên nhiên do sương sớm từ mặt lá cây rơi xuống làm ra. Nhưng bình yên này bị dòng hô hấp rối loạn của bóng dáng thon thả , và tiếng " rầm " do tác động mạnh lên cánh cửa phòng đánh vỡ tan hoang.
" Hi Hi , đệ chuẩn bị xong chưa !". Trân Tị Thy gấp rút nhào vào phòng không thông báo , trên khuôn mặt mỹ miều động lại vài giọt cật lực.
" Đệ chuẩn bị xong rồi ". Trúc Vu Hi thân mặc một bộ bạch y , tóc được buộc kiểu đuôi ngựa sáng sủa năng động , cặp mắt nai tơ đen láy cong thành hình lưỡi lam mỉm cười với cô.
" Gấp lắm ! Phải nhanh chân , nếu không đệ sẽ vụt mất giờ lành !".
" Hả ? Vâng !".
Cô sải chân bước nhanh đến nắm lấy cổ tay cậu kéo đi , vừa ra khỏi cửa phòng , cô kéo cậu lên kiếm ngự nhanh khỏi Phong Lam sơn.
Cậu chưa kịp thu những gì đang sảy ra vào mắt thì phát hiện bản thân đã đứng ở sảnh ngoài của Đạo Kiếm Tông , trộn lẫn trong biển người không có cách nào thoát ra khỏi sự chen chúc khó chịu. Còn cô cứ như vong hồn xuất hiện rồi biến mất một cách bất ngờ không ai nghĩ đến.
Tỷ tỷ đâu rồi ?
Vốn đã không có thời gian nghĩ ngợi , cậu bị đám đông xô đẩy mạnh té xuống một chỗ khác thoáng mát hơn. Bóng đen dần phóng to bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của cậu , cứ tưởng bão người ập đến đây , cậu run mình khép chặt mắt đón chờ nó.
Khác với suy nghĩ của cậu , một giọng nói âm trầm nhưng thanh khiết vang lên : " Đệ không sao chứ ?".
Cậu khẽ mở mắt , là một thiếu niên cao ráo , ngũ quan hài hoà , dung mạo thanh tú , làn da lại nhợt nhạt như người sắp chết. Huynh dùng bóng mình che khuất đi cậu , bàn tay thon dài ví ngọc thạch xoè ra đưa về phía cậu , mang ý muốn đỡ cậu đứng lên.
Những người xung quanh e dè điều gì mà tách ra hai hàng chừa lối đi thông thoát cho huynh dù rất chật trội.
Huynh là ai ?
Dù có rất nhiều câu hỏi đặt ra , nhưng cậu cũng không thể cứ thế khước từ ý tốt của huynh. Bàn tay nhỏ nhắn vươn lấy tay huynh , chỉ mới chạm nhẹ đã có chút cảm giác man mát.
" Vu Hi đệ đâu rồi !?".
Là tỷ tỷ !
Cậu rút tay lại , quay đầu ra sau thấy bóng dáng mình mong đợi trong đám đông ở đằng xa. Cậu vội đứng lên , cúi người cám ơn thiếu niên trước mặt rồi ngoảnh người chạy vào đám đông.
" ? ".
Bàn tay huynh trơ ra giữa không trung được thu lại , cặp mắt phượng hoàng kim yểu điệu dõi theo cánh lưng cậu dần tan biến , rồi dời xuống bàn tay được nhóc kia chạm nhẹ vào.
Mềm mại và ấm áp.
" Thiếu gia , ở phía trước ". Hầu cận bước gần đến đứng ngay sau lưng huynh , dùng giọng chỉ mình huynh nghe để nhắc nhở.
" Ừm ". Huynh nhàn nhạt gật nhẹ đầu , hướng về phía trước mà đi tiếp.
Huynh đi để lại vô vàng lời bàn tán xôn xao về thân phận của huynh đằng sau lưng.
" Cậu ta là ai vậy ?".
" Có thân phận cao quý lắm sao ?".
" Trông thật yếu ớt , không biết có tham gia nổi cuộc luyện thí tông môn Đạo Kiếm Tông hay không ".
Rồi một người trong số đó lên tiếng giải đáp hết câu hỏi của đám người đặt ra.
" Y là Chu Tước Vĩnh Quân , đích tử Chu Tước gia ".
" Đừng trông mặt mà bắt hình dong , ta chỉ tóm gọn lại thực lực của y là " lợi hại " và " thiên tài hiếm có " , chỉ sau đại sư huynh Đạo Kiếm Tông đi ".
" Không thể tin được !".
" Thật sao !?".
" Lời nói thật hay giả , thử là biết !".Giọng điệu phấn khích mang hàm ý chẳng mấy thiện lành phát ra thu hút hết ánh mắt của mọi người ở đây.
Thân ảnh màu xanh lá lướt nhanh qua đám người đang buôn chuyện , theo sau là vài tên tùy tùng khó khăn muốn đuổi kịp. Cậu ta chạy đến cách huynh chỉ vài thước đo rồi nhón chân nhảy lên giữ thân mình giữa không trung , bàn tay tụ linh lực muốn phóng về phía huynh.
" Nhị thiếu ! Người tuyệt đối đừng làm càng a !!". Tùy tùng cậu ta ở xa hoảng hốt khi thấy ý định của cậu ta.
Người hầu cận đi cùng huynh cảm nhận được nguy hiểm tay di chuyển đặt lên chuôi kiếm , cư nhiên huynh chỉ liếc mắt ra hiệu không động thủ , Chu Tước Vĩnh Quân tiến thêm vài bước nữa. Khi cậu ta tới gần , một cỗ uy áp được tạo ra như lá chắn phản lực đẩy cậu ta cách xa ba trượng , đánh bay quả cầu linh lực mà cậu ta tích tụ được khi nãy.
Cậu ta thê thảm té lăn xuống đất toàn thân bao bọc một lớp cát bụi , mất đi dáng vẻ ngạo kiều ngông cuồng , tùy tùng cậu ta gấp gáp chạy lại lo lắng nâng đỡ lên.
" Người cứ như vậy , gia chủ sẽ không yên tâm để người tham gia đại hội luyện thí tông môn đâu ".
" Chết tiệt ! Gà lông đỏ vậy mà lại ở trúc cơ kỳ !?". Cậu ta khó chịu ôm cổ họng nôn khốc nôn khan , nghiến răng ánh mắt không cam tâm nhìn huynh.
" Nhị thiếu Thanh Long gia , ngài đang muốn hạ nhục gia tộc Thanh Long ư ?". Hầu cận bên cạnh huynh nhìn cậu ta bằng ánh mắt từ trên cao xuống , hắn cảm thấy không thích vị nhị thiếu Thanh Long gia này.
Một phần là gia tộc hai bên đối trọi nhau , chín phần còn lại do cậu ta quá mức trẻ con quậy phá , không những luôn gây phiền phức cho chủ tử mà còn có ý định làm trò tiện ti ám hại huynh.
Loại người như vậy , đáng khinh miệt.
Hàn khí vây quanh tạo ra một lớp kết giới màu đen huyền ảo tôn đáy mắt phát ánh quang lạnh lẽo của cặp chủ tử , khiến đối phương buộc khuất phục trước cái sợ.
" Dù biết bản thân thấp hèn cũng phải thua một cách dễ coi chút đi chứ ?". Hầu cận huynh nói tiếp.
" Linh Chư , ngươi đang bất kính với " nhị thiếu Thanh Long gia " ". Huynh khẽ nhắc nhở chừng mực của hắn , đồng thời nhấn mạnh thân phận cao quý , cách hành xử thấp kém , hai thứ đối nghịch nhau của cậu ta.
" Là ta lỗ mãng nói ra suy nghĩ trong lòng , vũ nhục nhị thiếu Thanh Long gia , ta đáng chết. Mong nhị thiếu Thanh Long gia thứ tội cho thuộc hạ ". Hắn theo lời huynh ,cung kính hành quyền với cậu ta.
"...". Cậu ta siết chặt tay bên hông , đến cả một kẻ hầu bên Chu Tước gia cũng khinh nhờn ta !
Chu Tước Vĩnh Quân mặt không biến sắc , giữ phong thái cao thượng quay qua chất vấn cậu ta.
" Là gia chủ Thanh Long gia chỉ ngươi đánh bại đối thủ bằng thủ đoạn này sao ? Thanh Long Ưng Minh ".
Hiểu được ý giễu biếm trong câu , cậu ta không nhịn được gắt gỏng quát lớn : " Chu Tước Vĩnh Quân ! Ngươi có ý gì !?".
Nếu Thanh Long Ưng Minh không ngại huynh nói lần nữa , thì huynh sẽ chiều cậu ta một lần.
" Đây là thành quả dạy bảo ngươi của Thanh Long Chí Phi ?".
" Ngươi !" Cậu ta nghẹn lời.
" Nếu ta là Thanh Long Chí Phi , ta sẽ chết vì tức mất ".Huynh híp mắt , khoé miệng hai bên kéo lên thành một đường cong tinh xảo , từ tốn.
Mọi người xung quanh nghe huynh nói vậy tất cả đều không nhịn được mà che miệng cười phì , cậu ta lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan chỉ biết đỏ mặt tức giận căm hận nhìn huynh.
Chu Tước Vĩnh Quân chẳng màng tới ánh mắt của cậu ta , phất áo bào trực tiếp quay lưng bỏ đi.
" Nhị thiếu , người không sao chứ ". Tùy tùng ở bên cạnh lo ngại hỏi thăm , cậu ta sôi sục cơn nộ , giận cá chém thớt hất mạnh tay tùy tùng bên cạnh kêu hắn ta " cút !".
Một phiến lá vàng thu tiêu dao trên hư khung sau đuôi là bụi bặm phàm trần , ngươi bay qua từng ngõ ngách , phiêu du mỗi một nơi trong Đạo Kiếm Tông mà lại lựa chọn hạ cánh trên đỉnh đầu của Trúc Vu Hi.
Ngươi tới mang đến ngọn phong mát rượi làm bay bổng từng sợi tóc của cậu , kéo theo cả thân dáng thần tiên ở Ngọc Thanh Điện.
Đồ y mặc vẫn là bộ lam y nghiêm trang hệt bốn ngày trước , bộ đồ ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh lại cứng chắc rắn rỏi của Chu Y Nhiên , y treo mình giữa không trung , âm thanh thanh thoát được pháp lực phóng đại ra trọn vẻ hùng vĩ.
Phía dưới chúng nhân ngước lên mê muội mỹ mạo của y , vô số kẻ lẫn trong đám đông liên miên lấy thơ tả nguyệt , không ít ỏi người đã mang y vào trong tâm khoá lại.
Hai bên y là vài đại sư huynh đỉnh khác , dung mạo cũng chẳng kém cạnh là bao.
" Trước khi đại hội luyện thí tông môn bắt đầu ta xin tuyên những điều trọng tâm.
Đại hội luyện thí tông môn tất ba ải. Ải một , vượt Thiên Thang , ải hai , băng hồ Tư Thuỷ , ải ba chính là sống sót qua ba ngày trong rừng Hung Gian. Đặt cách tam đẳng , có thể chọn thầy tùy thuộc chấp thuận của vị đó.
Sau khi vượt ải tông , kiểm căn linh , chọn đệ tử , đại hội luyện thí tông môn kết thúc. Những ai thất bại xin mời rời khỏi đường tiền ngoại Đạo Kiếm Tông ". Y nói.
" Cấm kị gian lận , nếu không tuân thủ sẽ bị ban phạt , hình thức phạt đại khái là...".
Y ra hiệu bằng mắt cho một đại sư huynh đỉnh khác có linh căn hệ lôi , người đó hiểu ý dùng linh lực dạng lôi đánh xuống dưới nền đất.
" Bị lôi trừng đánh chết ! ".
Tiếng động vang ầm lên , khói bụi phủ đậm rồi tan dần lộ ra vết nứt vỡ lớn , khung cảnh đó vừa hiện hữu , đã khiến bao nhiều người hoang man kinh sợ. Đám đông ở dưới bắt đầu mất bình tĩnh , luôn miệng xôn xao.
Mấy người sư huynh đỉnh khác thấy lời cảnh cáo như thế cũng toát mồ hôi quay qua e dè nói.
" Có phải quá tàn nhẫn không ?".
" Ta cũng thấy vậy ".
" Như vậy mới khiến bọn người có ý định gian lận biết khó mà lui , dù gì Đạo Kiếm Tông không chấp chứa những kẻ miệng lưỡi điêu ngoa , tâm tư dối trá , phế vật vô dụng , bụng dạ rắn rết ". Y buôn vẻ nhàn nhã , nhưng ánh mắt lạnh lẽo cực độ.
Mấy vị đại sư huynh đỉnh khác thầm than.
Đại sư huynh đỉnh Thiên Tứ Khai , quả nhiên có độc !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro