Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Có kế hoạch khá...

2025-02-12 16:31:32

Rời khỏi căn nhà cũ đã hơn 11 giờ đêm. Màn đêm dày đặc che khuất khung cảnh xa xa, xung quanh tối om, đoạn phía Bắc của đường Thiên Hà yên tĩnh và vắng vẻ. Đưa mắt nhìn ra xa, con đường hoàn toàn trống trải, không một âm thanh, cảnh tượng hoang vắng lạ thường.Diệp Tích Ngôn giúp chuyển balo ra đặt vào cốp xe rồi mở cửa ghế phụ, đưa Giang Tự ngồi vào bên đó. Sau đó cô vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái.Trên đường trở về, cả hai hầu như không trò chuyện.Giang Tự vẫn im lặng, lên xe rồi còn quay đầu lại nhìn, đến khi căn nhà cũ khuất hẳn sau lưng, không còn nhìn thấy nữa cô mới thu ánh mắt về.Gương mặt vị bác sĩ vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt điềm nhiên như không chút dao động. Trông cô có vẻ chẳng khác gì mọi ngày nhưng khí chất quanh cô lại khác biệt, không còn yên tĩnh như vẻ bề ngoài. Sự im lặng này mang chút nặng nề, u ám, tựa như một nỗi buồn bị đè nén.Diệp Tích Ngôn dành đủ không gian riêng cho cô, lặng lẽ lái xe không quấy rầy.Từ ngôi nhà cũ đến căn hộ, con đường hầu như vắng vẻ, hiếm thấy bóng người. Chỉ khi đi qua khu phố đi bộ thì khung cảnh mới dần có chút sức sống, người và xe qua lại đông hơn đôi chút.Có lẽ do thời tiết đang chuyển lạnh, nhiệt độ giảm xuống, gió đêm thổi se sắt. Đêm nay dường như cô quạnh hơn mọi ngày, ngay cả ánh đèn neon lập lòe cũng không còn mang vẻ rực rỡ thường thấy, khiến không gian thêm phần tĩnh lặng, trống trải.Diệp Tích Ngôn dừng xe một lần ở bên ngoài phố đi bộ, cô ghé vào tiệm đồ uống hoạt động xuyên đêm để mua hai ly đồ uống nóng. Trước khi xuống xe, cô khẽ dặn dò một câu, bảo Giang Tự chờ một lát.Giang Tự không phản ứng gì nhiều, không thấy phiền cũng chẳng ngăn cản, chỉ nhẹ gật đầu.Đi được vài bước, Diệp Tích Ngôn ngoảnh lại nhìn, thấy xe sáng lên một chút rồi lại tối ngay.Có lẽ là Giang Tự vừa nhìn điện thoại, hoặc điện thoại nhận thông báo và tự sáng nhưng đã bị cô tắt đi ngay lập tức.Sau một thoáng ngập ngừng, Diệp Tích Ngôn chỉnh lại áo khoác tiếp tục bước vào tiệm.Cô cố tình để Giang Tự có thời gian yên tĩnh một mình. Người như Giang Tự quá độc lập, cần chút thời gian để tĩnh tâm có lẽ sẽ khá hơn.Chuyện xảy ra tối nay thật sự là một cú sốc lớn. Những bức ảnh, di chúc, video... Từng thứ một đều nhắm thẳng vào trái tim khiến người ta nhói đau. Huống hồ là người trong cuộc như Giang Tự, ngay cả một người ngoài cuộc như Diệp Tích Ngôn cũng cảm thấy nặng nề, trong lòng không khỏi buồn bã.Tình cảm vốn là thứ khó diễn tả, chẳng thể tóm gọn chỉ bằng vài lời ngắn ngủi. Chúng phức tạp đến mức không thể lý giải rõ ràng, lại càng khó để phân định đúng sai.Từ góc nhìn của người ngoài và quan niệm đạo đức, những việc làm của Kỷ Vân Phù và Giang Đan Thành đối với Giang Tự đúng là sai lầm, không thể phủ nhận. Dù ít hay nhiều, họ đều không hoàn thành trách nhiệm của bậc làm cha mẹ, chắc chắn họ nợ Giang Tự rất nhiều.Nhưng nếu đổi góc nhìn, đặc biệt là từ lập trường của Kỷ Vân Phù, lại sẽ có một cách hiểu khác. Sự đan xen giữa lợi ích và tình cảm, một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, đứa con gái sinh ra cùng người chồng như kẻ thù của mình... Lý trí mà nói, vấn đề cá nhân không nên liên lụy đến con cái. Trong suốt 15 năm đầu, Kỷ Vân Phù cũng đã cố gắng làm được điều này, những điều kiện cần thiết bà ấy đều đã cung cấp. Nhưng rốt cuộc, bà vẫn không thể kiên trì đến cuối cùng.Đoạn video đó không phải là lời sám hối mà nhiều hơn là sự phản tỉnh ở những năm tháng cuối đời, một cái nhìn lại khi đã cận kề cái chết. Vào những lúc như vậy, khi nhìn lại quá khứ, con người ta thường dễ buông bỏ hơn. Nếu suy nghĩ sâu xa sẽ nhận ra rằng ngày trước có lẽ không cần thiết phải đặt nặng những cân đo đong đếm về lợi ích như thế. Những thứ bên ngoài thật ra không quá quan trọng. Một lựa chọn khác có lẽ cũng không tệ, ít nhất sẽ không phụ lòng mười mấy năm cố gắng cùng trái tim chân thành.Kỷ Vân Phù không hề oán trách con gái mình. Đến cuối đời, người thân duy nhất còn lại bên bà cũng chỉ có đứa con này. Vì thế nên suy nghĩ như vậy là hoàn toàn bình thường, nếu không thì bà ấy đã không quay đoạn video đó.Chỉ là có những chuyện không thể chỉ dùng một câu "xin lỗi" mà giải quyết được. Quá khứ đã định không thể thay đổi. Một lời xin lỗi muộn màng cũng chẳng thể làm nên sự khác biệt, nó chỉ khiến người còn sống đau khổ hơn hoặc dày vò thêm một chút.Giang Tự là người nhìn thấu mọi chuyện, trước giờ đều vậy. Cô đã buông bỏ từ lâu nhưng tối nay vẫn không tránh khỏi những cảm xúc thường tình, không còn được thản nhiên như trước.Diệp Tích Ngôn hiểu cô, biết rằng cô chắc chắn không dễ chịu, dù rằng ngoài miệng không nói, trên mặt không lộ ra nhưng sâu trong lòng cô vẫn để tâm.Những chông gai từng vượt qua thời niên thiếu, nếu phải vượt qua lần nữa sẽ càng thêm nặng nề và phức tạp. Con người ai rồi cũng trưởng thành. Lúc 17, 18 tuổi suy nghĩ còn chưa chín chắn, mọi chuyện chưa đủ thấu đáo. Nhưng đồng thời khi ấy người ta cũng nhìn mọi chuyện đơn giản hơn, quyết đoán hơn trong việc buông bỏ. Đến khi gần 30 tuổi, suy nghĩ đã thay đổi, cách nhìn nhận vấn đề cũng toàn diện hơn, chưa kể còn có cả hơn mười mấy năm ký ức lắng đọng lại.Trong tiệm đồ uống, Diệp Tích Ngôn nấn ná gần nửa giờ, chậm rãi quay lại với hai ly đồ uống nóng và một bó hoa.Bó hoa được cô tiện tay mua bên đường, gồm hoa bi, hoa hồng đỏ và trắng, thêm vài món trang trí linh tinh. Tổng thể là một mớ hỗn hợp, nhìn từ xa có vẻ ổn nhưng thật ra chẳng đẹp đẽ gì.Đồ bán ở chợ đêm rất rẻ, chẳng tốn bao nhiêu, cũng không cần quá cầu kỳ. Lên xe, Diệp Tích Ngôn đưa ly đồ uống nóng cho Giang Tự trước rồi đặt bó hoa bên cạnh cô mà không giải thích gì thêm, chỉ nói:"Đêm nay có vẻ hơi lạnh, uống chút gì đó cho ấm."Giang Tự nhận lấy ly đồ uống, cúi đầu nhìn bó hoa bên cạnh.Diệp Tích Ngôn nói tiếp: "Năm phần đường như chị thích, thử xem nào."Giang Tự liếc nhìn chiếc ly, thấy logo trên đó nhưng không nhận ra là của tiệm nào. Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cất lời nhẹ nhàng hỏi: "Mua gì thế?"Diệp Tích Ngôn tự uống một ngụm đồ, đáp: "Chọn đại thôi, tên món dài ngoằng em không nhớ rõ, hình như là trà trái cây."Thực ra đồ uống này được mua ở một quán nổi tiếng trên mạng, là món mới ra gần đây. Nó không phải là trà trái cây mà là một loại trà sữa hỗn hợp, gồm đủ thứ nguyên liệu pha trộn lung tung. Khi vào quán, Diệp Tích Ngôn chỉ tay vào bảng quảng cáo đứng trong tiệm và gọi hai ly, chính cô cũng không quá để ý mình đã mua gì.Giang Tự vốn dĩ hiếm khi uống mấy thứ này, nghe vậy liền nhấp một ngụm nhỏ.Đồ uống này đúng kiểu con gái hay thích, nào là thạch trái cây, pudding, thêm cả khoai môn nghiền, trộn lẫn thành một mớ hỗn độn.Diệp Tích Ngôn hỏi: "Thấy sao?"Giang Tự không quen nhưng vẫn đáp: "Cũng được."Diệp Tích Ngôn chạm vào bó hoa, đẩy nhẹ về phía Giang Tự như thể cố tình đặt nó vào tay cô.Giang Tự cúi mắt nhìn không hề động đậy, không đón lấy cũng không đẩy ra. Diệp Tích Ngôn nhân cơ hội đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Giang Tự nắm lấy, nhéo nhẹ hai lần.Cả hai đều im lặng, không nói lời nào an ủi mà để mặc đầu ngón tay cảm nhận sự hiện diện của nhau. Diệp Tích Ngôn khẽ v.uốt ve các khớp ngón tay của Giang Tự, từ từ lần xuống mu bàn tay rồi mười ngón tay đan vào nhau. Giang Tự cũng để yên, ban đầu không đáp lại nhưng dần dần nắm lấy tay Diệp Tích Ngôn."Không sao rồi." Diệp Tích Ngôn dịu dàng nói.Giang Tự khẽ ừm một tiếng.Cả hai ngồi trong xe rất lâu, ít nhất mười phút.Bên ngoài thỉnh thoảng có người đi qua, bóng dáng lướt ngang cửa xe, thậm chí đôi lúc còn nghe thấy tiếng trò chuyện vọng lại.Đợi muộn hơn một chút, họ tiếp tục lái xe về.Về đến căn hộ đã gần một giờ sáng. Cả hai đều mệt mỏi sau một ngày di chuyển và dọn dẹp. Vào nhà không bao lâu họ đã nằm trên giường. Diệp Tích Ngôn ôm lấy Giang Tự đi vào giấc ngủ, không nói bất kỳ lời an ủi màu mè nào, cũng không hứa hẹn điều gì. Cô chỉ đơn giản là ôm cô ấy, những điều khác đều gác lại.Giang Tự tựa vào vòng tay cô, trước khi thiếp đi nhẹ gọi tên cô một tiếng.Cô khẽ đáp lại: "Em ở đây."Rồi không có thêm gì nữa, cả hai dần chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau trời đầy sương mù, lạnh buốt. Bản tin thời sự đưa tin rằng chất lượng không khí mấy ngày sắp tới không tốt, có mức độ ô nhiễm nhẹ.Một giấc ngủ dài trôi qua, mọi thứ vẫn y nguyên, chẳng vì đêm qua mà thay đổi hoàn toàn.Giang Tự dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, trứng chiên, thịt xông khói kèm thêm hai lát bánh mì và sữa, phối hợp dinh dưỡng cân bằng.Diệp Tích Ngôn không vội ra ngoài, cô bước vào phòng khách giúp mang đĩa lên bàn. Thấy Giang Tự, cô nói: "Chào buổi sáng."Giang Tự cũng đáp lại: "Chào buổi sáng."Cả hai đều tránh nhắc đến di chúc hay những chuyện rắc rối, tạm thời không bàn luận gì thêm.Giang Tự từ trước đến nay luôn có kế hoạch riêng. Hiện giờ với nhiều lợi thế trong tay hơn, cô chắc chắn sẽ dễ dàng hơn trong việc đối phó với Trương Hiền Minh và Kỷ Tồn Ngọc. Cô có kế hoạch rõ ràng, không hành động bốc đồng.Diệp Tích Ngôn yên tâm về điều này, từ trước đã không can thiệp vào chuyện của Giang Tự, bây giờ lại càng không.Sau một đêm lấy lại bình tĩnh, Giang Tự đã trở lại như bình thường. Khi hai người ngồi đối diện dùng bữa sáng, cô đột nhiên nhắc đến Kỷ Tồn Ngọc, kể chuyện anh ta bị thương khi đua xe.Diệp Tích Ngôn không vòng vo giấu diếm, cô nhét một miếng trứng chiên vào miệng, ăn xong liền nói thẳng: "Là em giới thiệu."Giang Tự ngẩng đầu, nhìn cô hỏi: "Giới thiệu ai?""Vài người trong giới, đều là kiểu thích chơi bời." Diệp Tích Ngôn bình thản đáp. "Bạn của anh Diên làm trung gian, em không can thiệp, cũng chẳng quen họ."Câu trả lời tuy nhẹ nhàng nhưng cũng có phần hàm ý.Thích chơi bời là một phạm vi rất rộng. Những cậu ấm cô chiêu nhà giàu này có đủ loại sở thích, từ cao cấp cho đến những thứ khó mà nói là đứng đắn. Có người chỉ tham gia những hoạt động lành mạnh nhưng cũng có những kẻ ngoài mặt thì bình thường, còn trong nhóm nhỏ lại chơi bời điên cuồng, càng k.ích thích càng tham gia.Bạn của Chu Diên cũng thuộc nhóm thích đua xe, chỉ là tay chơi nghiệp dư. Anh ta từng tiếp xúc với vài đội đua xe chuyên nghiệp, gần đây trong một bữa tiệc rượu quen biết với Kỷ Tồn Ngọc, cả hai khá hợp cạ, dần dà trở nên thân thiết. Anh bạn này chiều theo ý Kỷ Tồn Ngọc, kéo thêm vài người nổi tiếng trong giới ăn chơi vào. Khi Kỷ Tồn Ngọc đã thân quen với những người này, anh ta liền rút lui không can dự sâu hơn.Dạo gần đây Kỷ Tồn Ngọc chơi bời khá sa đọa, thường xuyên xuất hiện tại các câu lạc bộ cao cấp, bao trọn cả hộp đêm, thậm chí tổ chức vài bữa tiệc trụy lạc. Mọi thứ dần trở nên không thể kiểm soát, chỉ trong một đêm có thể tiêu tán số tiền lên đến bảy con số, hoàn toàn lạc lối.Nghe nói vài hôm trước còn bị cảnh sát kiểm tra. Nếu đám cậu ấm này không chạy thoát kịp thời, e rằng giờ đã thành một vụ bê bối lớn.Diệp Tích Ngôn kể lại câu chuyện một cách chọn lọc, không nhắc đến công lao của bản thân.Về việc Kỷ Tồn Ngọc gặp tai nạn khi đua xe, cô hiểu rõ ngọn ngành nhưng vẫn giả vờ như không hay biết, làm như mình hoàn toàn không liên quan.Giang Tự sao có thể không hiểu. Ngay từ câu đầu tiên đã nhận ra điều gì đang diễn ra.Không ai cố ý hại Kỷ Tồn Ngọc mà là tự anh ta không biết kiềm chế, tự chuốc lấy rắc rối. Người hơn ba mươi tuổi đâu còn là trẻ vị thành niên, phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.Nghe xong, Giang Tự chỉ nói: "Cố gắng tránh xa anh ta, đừng để dính vào rắc rối."Diệp Tích Ngôn nói: "Không tiếp xúc, sẽ không đâu. Em chẳng quen biết họ, anh Diên và Charles cũng không nhúng tay, chẳng ai quen cả. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho giải đấu tháng sau."Bữa sáng kết thúc nhanh chóng chỉ trong mười phút. Ăn xong Diệp Tích Ngôn phụ trách dọn dẹp.Trước khi rời đi, Giang Tự kiểm tra lại vết thương của cô, vệ sinh và xử lý thêm một lần nữa. Vết thương đã hoàn toàn đóng vảy, hồi phục khá tốt. Có lẽ chỉ vài ngày nữa là lành hẳn, nhưng trước khi lớp vảy bong ra thì vẫn phải cẩn thận, không được hoạt động mạnh, cường độ luyện tập cũng phải điều chỉnh hợp lý.Trước lúc ra ngoài, Diệp Tích Ngôn như thường lệ ôm lấy Giang Tự, vòng tay chặt quanh eo cô.Giang Tự cũng ôm lại, vỗ nhẹ lên lưng cô."Chờ chị trở về." Diệp Tích Ngôn nói."Ừm."Một ngày mới tại bệnh viện số 2 vẫn nhộn nhịp như mọi khi, người đăng ký khám bệnh xếp hàng dài từ sáng sớm.Không để chuyện tối qua ảnh hưởng, Giang Tự tiếp tục công việc như thường lệ, cô đi kiểm tra các phòng bệnh, khám cho bệnh nhân, giữa chừng còn xử lý một số việc lặt vặt.Buổi sáng, Trương Hiền Minh không đến bệnh viện, không rõ là bận chuyện gì. Phải đến buổi chiều ông ta mới xuất hiện nhưng không lập tức bắt tay vào công việc mà đi đến khu điều trị nội trú để thăm Kỷ Tồn Ngọc.Chuyến thăm lần này có vẻ không mấy vui vẻ. Hai cha con xảy ra tranh cãi và Trương Hiền Minh rời khỏi với vẻ mặt đăm chiêu, mang theo chút giận dữ dường như đã bị chọc tức.Đến cuối ngày làm việc, thay vì thu dọn đồ đạc rời khỏi ngay, Giang Tự lại phá lệ. Cô dành chút thời gian ghé thăm Kỷ Tồn Ngọc ở khu nội trú, khó khi chủ động được như vậy.Tuy nhiên, cô đến với hai bàn tay không, chẳng mang theo thứ gì. Cô bước thẳng vào phòng, dáng vẻ không giống như đi thăm bệnh mà trông như tùy ý ghé ngang một chuyến vì có tính toán kế hoạch khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Số ký tự: 0