Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
Di chúc tự viết
2025-02-12 16:31:32
Đêm khuya căn nhà cũ chìm trong tĩnh lặng. Ánh đèn trong phòng rực sáng có phần hơi chói mắt.Hai người trong phòng đều im lặng, không ai nói một lời. Giang Tự mở tập tài liệu ra, ánh mắt buông xuống, động tác chậm rãi. Trong khi đó, Diệp Tích Ngôn chủ động lui về ngồi trên giường ở góc phòng, nhường lại không gian, không cố ý nhìn vào những bí mật được lưu giữ trong tập tài liệu này.Tài liệu được đựng trong túi chống ẩm, một xấp khá dày, cầm trên tay nặng trĩu. Bên trong không chỉ có tài liệu mà còn có thẻ nhớ của một chiếc máy ảnh nhỏ, ba lá thư đã ghi tên người nhận nhưng chưa kịp gửi và khoảng mười bức ảnh cũ đã ố vàng, tất cả đều là ảnh chụp chung của hai mẹ con. Từ khi Giang Tự mới sinh đến khi vài tuổi, rồi lớn lên đi học, từ tiểu học, trung học, phổ thông... cho đến năm ly hôn.Những bức ảnh chụp chung của Giang Tự và Kỷ Vân Phù không nhiều, tất cả đều nằm ở đây, chỉ có ngần ấy.Dưới chồng tài liệu là một bản di chúc tự viết, toàn bộ được Kỷ Vân Phù viết tay. Di chúc có chữ ký, ngày tháng cụ thể và dấu vân tay.Giang Tự lật xem từ trên xuống dưới. Đầu tiên cô cầm thẻ nhớ của máy ảnh lên xem rồi đến những bức ảnh. Sau đó là ba lá thư.Trong ba bức thư, chỉ có một bức là của cô. Hai bức còn lại được viết cho Trương Hiền Minh và Kỷ Tồn Ngọc. Cô nhìn lướt qua rồi nhẹ nhàng đặt hai bức thư ấy sang một bên, sau đó mở bức thư của mình.Lá thư mỏng, chỉ có một tờ giấy với vài đoạn văn ngắn, không có bất kỳ lời lẽ yêu thương nào nhưng lượng thông tin lại rất nhiều. Kỷ Vân Phù chỉ dùng vài câu ngắn gọn để giải thích tác dụng của tất cả những thứ trong tập tài liệu, tài liệu dày chứa những gì, thẻ nhớ máy ảnh ghi lại điều gì và cách phân chia tài sản đã được xác lập trong bản di chúc. Bà cũng hướng dẫn cụ thể Giang Tự nên làm gì khi nhận được tập tài liệu này.Kỷ Vân Phù không giải thích lý do tại sao bà giữ lại những bức ảnh chụp chung, không rõ là bà quên mất hay không muốn nói, trong thư không đề cập đến dù chỉ một chữ.Người phụ nữ này sau khi tranh chấp với Giang Đan Thành đã mang Giang Tự theo, nhưng đến khi ly hôn lại vì lợi ích mà bỏ rơi cô. Đến cuối cùng khi đã sắp ra đi, bà cũng không giữ lại một chút tình cảm nào.Giang Tự nắm lá thư trên tay đọc một lúc, đọc hết một lượt khuôn mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc nào. Không có dấu hiệu động lòng, cũng không có vẻ buồn bã, cả người cô bình thản và điềm tĩnh như thể hoàn toàn không bị tác động.Đọc xong thư, cô không thay đổi sắc mặt, quay lại tiếp tục lật từng bức ảnh. Cô xem từng bức một, cả mặt trước và mặt sau... Mỗi bức ảnh đều có chú thích ghi lại sự kiện, địa điểm và ngày tháng.Diệp Tích Ngôn đứng bên cạnh không nói gì. Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy mặt sau của bức ảnh dưới cùng có ghi:"Một ngày trước khi chia ly, tại nhà, 13 tháng 6."Đó là ngày trước khi Kỷ Vân Phù và Giang Đan Thành chính thức ly hôn, cũng là ngày trước khi Giang Tự được đưa đến nhà họ Giang ở Nam Thành.Không rõ ai đã lén chụp bức ảnh đó nhưng nó không hẳn là ảnh chụp chung mà chỉ tình cờ có cả hai mẹ con trong khung hình. Giang Tự không hề nhìn vào ống kính, cô đang nghiêng người thu dọn hành lý, còn Kỷ Vân Phù chỉ đứng đó với vẻ mặt thản nhiên như thể không quan tâm đến việc con gái sắp rời đi, cả dáng vẻ toát lên sự xa cách.Giang Tự lật đi lật lại bức ảnh này hai lần, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống tiếp tục xem những thứ còn lại.Bản di chúc tự viết được Kỷ Vân Phù hoàn thành vào ngày trước khi bà qua đời. Nội dung chi tiết cực kỳ rõ ràng, từng điều khoản được ghi chép cụ thể, gần như không để lại bất kỳ điểm tranh cãi nào.Về việc phân chia tài sản sau khi qua đời, Kỷ Vân Phù đã giải thích rõ ràng, phần lớn tài sản sẽ để lại cho Giang Tự, một phần tiền tiết kiệm dùng để thành lập quỹ từ thiện, một căn nhà ở thành phố S và một khoản tiền nhỏ dành cho Kỷ Tồn Ngọc.Điều này có một chút khác biệt so với những gì Kỷ Vân Phù từng nói trước đây. Khoản đầu tư vào quỹ từ thiện được tăng lên đáng kể, trong khi phần tài sản dành cho Kỷ Tồn Ngọc bị giảm đáng kể, không hề có tên của Trương Hiền Minh.Trước khi kết hôn với Trương Hiền Minh, Kỷ Vân Phù đã ký thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân. Kết hợp với một số biện pháp phòng ngừa rủi ro khác, tài sản cá nhân của hai người được tách biệt hoàn toàn, không can thiệp vào nhau.Theo lý thuyết, trong trường hợp bình thường, người thừa kế đầu tiên của tài sản nên là vợ chồng, con cái và cha mẹ. Tuy nhiên vì Kỷ Vân Phù đã viết di chúc, mọi thứ đã được phân chia rõ ràng, nghĩa là Trương Hiền Minh sẽ không nhận được một đồng nào.Kỷ Vân Phù trước đây từng dự định để lại một phần tài sản cho Trương Hiền Minh. Dù sao cũng là vợ chồng, có tình cảm làm nền tảng mới đi đến hôn nhân và Trương Hiền Minh đã đồng hành với bà trong nhiều năm, cùng trải qua không ít khó khăn. Lúc Kỷ Vân Phù ra nước ngoài làm kinh doanh, Trương Hiền Minh cũng đã hỗ trợ rất nhiều.Dẫu bài học đau đớn từ cuộc hôn nhân với Giang Đan Thành vẫn còn đó, từng khiến bà thất bại nghiêm trọng nhưng Kỷ Vân Phù chưa bao giờ là người hoàn toàn lạnh lùng vô cảm. Bà vẫn giữ tình cảm với Trương Hiền Minh, thậm chí khi lâm bệnh còn tính toán sẵn con đường tương lai cho ông. Bà từng dự định để lại một khoản tiền lớn vì biết rằng Trương Hiền Minh không có khả năng và năng khiếu trong kinh doanh. Ông thiên về lĩnh vực y học, và số tiền này sẽ là sự đảm bảo tốt nhất để ông theo đuổi mục tiêu của mình.Nhưng vì lý do nào đó, kế hoạch này đã bị hủy bỏ. Kỷ Vân Phù thay đổi hoàn toàn ý định, thực hiện những điều chỉnh lớn trong việc phân chia tài sản.Sau khi đọc xong bản di chúc tự viết, Giang Tự trở nên im lặng hơn, không có bất kỳ hành động lớn nào trong một thời gian dài.Cô từ lâu đã biết bản di chúc được soạn thảo trước đó có vấn đề. Vì Kỷ Vân Phù không chỉ từng nhắc đến nó mà còn lập một bản di chúc công chứng sau khi chuyển về bệnh viện số 2 để điều trị, lúc đó đã xác định rõ ràng cách phân chia tài sản.Giang Tự đoán rằng vấn đề có liên quan đến Trương Hiền Minh và Kỷ Tồn Ngọc nhưng cô không có đủ bằng chứng để chứng minh.Bản di chúc nhờ người viết có chữ ký của Kỷ Vân Phù, ngày ghi trên đó chính là ngày đầu tiên bà rời khỏi bệnh viện, lại còn có hai nhân chứng bảo đảm, về mặt pháp lý cực kỳ chặt chẽ.Nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ. Cho dù chữ ký đó có phải của chính Kỷ Vân Phù hay không thì bản di chúc nhờ người viết kia chắc chắn là giả mạo. Nếu không thì Kỷ Vân Phù sẽ không để lại nhiều thứ như vậy.Có lẽ bà đã phát hiện ra điều gì đó nên đột ngột thay đổi ý định. Cũng có thể bà lo sợ điều gì, đã lường trước cha con Trương Hiền Minh sẽ giở trò, vì vậy mới cẩn thận để lại con đường dự phòng này.Trương Hiền Minh và Kỷ Tồn Ngọc chưa từng sống ở đây, họ không quen thuộc với cấu trúc của căn nhà này. Làm sao họ biết trong căn phòng này lại có một két sắt ẩn sau "cửa gỗ"? Việc giấu tài liệu ở đây quả thực là cách làm hoàn hảo.Chỉ có Giang Tự biết về nơi này và chỉ có cô mới đoán được mật mã đã bị thay đổi.Kỷ Vân Phù vốn định nói rõ những chuyện này với Giang Tự nhưng không kịp. Trước khi bà có cơ hội chờ Giang Tự trở về thì bà đã qua đời. Trong kế hoạch cẩn thận của bà vẫn còn một lỗ hổng, sau khi bà mất, Giang Tự đã rời khỏi nơi này và không quay lại.Nếu không phải Diệp Tích Ngôn tò mò mà nhất định muốn mở két sắt ra xem, có lẽ còn lâu những thứ này mới được phát hiện.Diệp Tích Ngôn không tự ý xem nội dung tài liệu trong đó nhưng chỉ cần nhìn thấy bản di chúc tự viết, cô cũng đoán được phần nào và hiểu ra vấn đề.So với Giang Tự cô còn im lặng hơn, không dám cử động, chỉ sợ làm phiền đến Giang Tự.Cuối cùng Giang Tự là người lên tiếng trước, nhẹ nhàng gọi tên cô."Diệp Tích Ngôn."Cô lập tức đáp lại: "Em đây."Giang Tự với vẻ mặt nghiêm trọng, chạm tay vào thẻ nhớ máy ảnh, nói: "Trong túi có một chiếc máy ảnh, đưa cho chị một chút."Diệp Tích Ngôn lập tức làm theo, mở balo tìm thấy chiếc máy ảnh giữa đống đồ cũ rồi đưa cho Giang Tự.Chiếc máy ảnh là đồ của Kỷ Vân Phù để lại, không phải đồ vật cũ kỹ, nó được mang từ bệnh viện về cùng những đồ đạc khác. Không biết từ lúc nào nó đã được đặt trong phòng của Giang Tự. Chỉ đến bây giờ Giang Tự mới nhớ ra. Khi cất chiếc máy ảnh đi cô không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng ai đó để bừa vào đây. Nhưng giờ đây cô mới nhận ra, đó là chính Kỷ Vân Phù đã đặt nó vào, có lẽ khi bà giấu tài liệu đã tiện thể để lại nó trong phòng.Thời gian đã trôi qua hơn nửa năm, chiếc máy ảnh đã hết pin, không thể mở lên.Diệp Tích Ngôn tiếp tục lục tìm trong balo cố tìm dây sạc.Không có, không tìm thấy."Chờ ở đây nhé," Giang Tự nói rồi đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.Diệp Tích Ngôn ngồi ở trên giường đáp lại, chưa từng cảm thấy lúc nào yên tĩnh như bây giờ.Giang Tự nhanh chóng quay lại.Hai người ngồi cạnh nhau, chờ máy được sạc pin.Quá trình này dường như kéo dài vô tận. Bên ngoài gió rít qua cửa sổ mang theo hơi lạnh.Khi máy đã sạc đủ, họ bật lên.Trong thẻ nhớ, Kỷ Vân Phù để lại hai đoạn video, một đoạn dài và một đoạn ngắn.Đoạn video dài theo phong cách nghiêm chỉnh, kéo dài đến nửa tiếng. Nội dung gồm việc bà nhắc lại chi tiết về phân chia tài sản, các gợi ý cụ thể liên quan đến việc xử lý các vấn đề của công ty cùng với kế hoạch thành lập quỹ từ thiện. Bà nhắc đến nhiều vấn đề nhỏ, chứng tỏ rất coi trọng quỹ từ thiện này. Nhiều năm trước, bà đã lên kế hoạch thực hiện nó khi nghỉ hưu nhưng lại không đợi được đến lúc đó.Trong khung hình, Kỷ Vân Phù khi đã gần cuối đời trông vô cùng yếu ớt. Vẻ mặt tái nhợt, thân thể tàn tạ do bệnh tật dày vò, gần như không còn nhận ra dáng vẻ ngày xưa. Tuy nhiên, không biết là nhờ sự tỉnh táo cuối cùng hay vì lý do gì, bà trông vẫn rất minh mẫn, dù giọng nói chậm rãi và mềm mại nhưng từng câu từ đều rõ ràng.Trong tưởng tượng của Diệp Tích Ngôn, một người phụ nữ mạnh mẽ và cứng rắn như vậy hẳn sẽ có gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Nhưng Kỷ Vân Phù không phải như vậy. Gương mặt bà mang nét dịu dàng điển hình, khí chất thanh nhã như những cơn mưa nhẹ của miền Nam, trông hiền hòa và dễ gần, mang lại cảm giác bình thản.Trong video, Kỷ Vân Phù không hề tỏ ra kiêu ngạo. Từng câu nói, từng âm điệu đều nhẹ nhàng và từ tốn.Diệp Tích Ngôn lén liếc nhìn Giang Tự.Tính cách của vị bác sĩ này cũng giống như vậy, gần như không khác mấy.Đoạn video ngắn là phần dành riêng cho Giang Tự, chỉ dài chưa đến một phút.Giang Tự xem xong đoạn video dài mới mở đoạn ngắn, như thể đã đoán trước được điều gì, cô cố ý kéo dài thời gian, để lại đến phút cuối mới bấm vào.Trong video, Kỷ Vân Phù đã thay một bộ trang phục khác, bà mặc váy lanh kết hợp áo khoác, trên cổ quàng chiếc khăn màu xám, trông nhã nhặn và trang trọng.Đây là đoạn quay trước, thời gian sớm hơn hai ngày, tức là vào ngày bà vừa rời khỏi bệnh viện.Nửa phút đầu Kỷ Vân Phù không nói gì, chỉ chỉnh lại máy quay hai lần, sau đó ngồi yên lặng ở đó. Nửa phút sau bà mới lên tiếng, bắt đầu bằng cách gọi nhỏ tên thân mật của Giang Tự. Một vài giây trôi qua, bà mới nói: "Sau này hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt."Khi nói những lời này, nét mặt của Kỷ Vân Phù tràn đầy sự dịu dàng, xuất phát từ tận đáy lòng.——"Rất nhiều chuyện trong quá khứ, mẹ đều làm không đúng, mẹ cũng chẳng có tư cách để nói gì với con.""Từ trước đến nay mẹ đều không có đủ tư cách.""Nhưng giờ cũng không thể thay đổi được những điều đó nữa."......Trong khoảnh khắc này, Kỷ Vân Phù vẫn giữ được sự nhận thức. Bà biết rõ mình không có tư cách để bày tỏ sự xúc động, càng không thể lấy tư cách người mẹ mà trách móc hay nói những câu như hối hận vì đã bỏ rơi Giang Tự.Có những việc đã làm, những lựa chọn trong quá khứ đều là quyết định của chính bà khi đó. Không cần thiết phải nói thêm điều gì nữa.Kỷ Vân Phù hiểu rõ hơn ai hết.Bà nhìn vào ống kính như thể nhớ lại những chuyện đã qua. Một lúc lâu, khóe môi bà khẽ nhếch, vừa như tự giễu vừa như buông bỏ, nở một nụ cười nhàn nhạt:"Trước đây mẹ luôn nghĩ rằng chính con đã kéo mẹ xuống cho nên mẹ không thể chấp nhận được. Nhưng giờ nghĩ lại thì dường như không phải như vậy.""Thực ra chính mẹ mới là người đã kéo con xuống.""Ngần ấy năm trôi qua, vẫn luôn là mẹ không đúng."Ống kính khẽ rung hai lần, video gần kết thúc.Kỷ Vân Phù không nhìn vào máy quay nữa mà dừng lại một chút. Đôi môi bà khẽ run, ngập ngừng nói một câu:"Mẹ xin lỗi..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro