Chương 30 - Muốn Về Nhà

Ác Mộng

2024-08-07 16:42:43

Cố Liên đỏ mặt len lén nhìn ba ba, nói nhỏ: “Ba ba, ba đừng đi.”

“Ừm, không đi, con ngủ đi.”

Lúc này Cố Liên mới nhấc chăn lên, lại lần nữa nằm vào trong ổ chăn.

Tim cô đập rất nhanh. Ngoài ý muốn bị ba ba nhìn thấy bộ ngực khiến cô thẹn vô cùng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là cảm thấy an tâm.

Vào một đêm sốt bệnh, ba ba vẫn luôn lãnh khốc lại nguyện ý ở lại trong phòng với cô, khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Cố Liên lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, ngủ cũng không quá an ổn.

Cô bắt đầu mơ thấy ác mộng đứt quãng. Mỗi lần bị bệnh, thân thể không thoải mái, cô đều sẽ mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy mình bị ném trong một không gian vắng tanh lại tối om, cực độ trống trải, cô có gọi thế nào cũng không có ai đáp lại.

Trong bóng đêm, cô kêu khóc, cô chạy trốn…

Chẳng qua ác mộng này cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh cô đã bị ba ba lay tỉnh.

Tỉnh lại mới phát hiện cả người cô đã thấm mồ hôi, sau lưng gần như ướt đẫm.

“Ba ba?”

“Sao vậy? Khó chịu lắm ư?” Tay Cố Tu Niên còn đang ôm hờ lấy cô, không buông ra.

“Con… mơ thấy ác mộng.” Cô nói nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tu Niên im lặng hai giây mới an ủi: “Chỉ là mơ thôi, không sao đâu.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Con chảy rất nhiều mồ hôi, phải thay quần áo khác mới được.”

“Vâng.”

Thấy dáng vẻ yếu đuối vô lực của con gái, Cố Tu Niên đứng dậy đi vào phòng chứa quần áo của cô, lấy một bộ váy ngủ kiểu tơ lụa khá giống với bộ trên người cô từ trong ngăn kéo tủ quần áo, là kiểu váy ngắn.

Sau khi đặt váy ngủ lên giường, Cố Tu Niên lại hỏi con gái: “Cần giúp không?”

Cố Liên lắc đầu.

Cố Tu Niên bèn xoay người đi tới trước sân phơi bên ngoài, mở cửa kéo đi ra ngoài, còn tiện tay kéo cửa lại.

Sau đó, hắn đứng trong bóng đêm yên tĩnh châm một điếu thuốc.

Tay chân Cố Liên còn đang mềm nhũn vô lực, nhưng vẫn cố gắng thay quần áo.

Trước đó, khi cô tắm rửa xong dã trực tiếp mặc váy ngủ vào, bên trong cũng không mặc gì nên lúc này chỉ cần thay váy ngủ là được, rất tiện lợi.

Đợi khi cô thay quần áo xong nằm lại trên giường, lại đợi một hồi, Cố Tu Niên mới hút thuốc xong, đẩy cửa ra trở về trong phòng.

Cố Liên xoay qua xoay lại, một hồi sau mới thật cẩn thận hỏi Cố Tu Niên: “Ba ba, ba có thể nằm với con không?”

Trước đó, mỗi khi bị bệnh, mẹ đều sẽ ở bên cạnh cô, sẽ ngủ chung với cô.

Khi cô gặp ác mộng bà ấy còn có thể nhẹ giọng dỗ dành cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Muốn Về Nhà

Số ký tự: 0