Kẻ Độc Tài
2024-08-07 16:42:43
Chương 1: Kẻ độc tài
Rốt cuộc vì sao đám người này lại đánh nhau, Cố Liên cũng cảm thấy khó hiểu.
Cả đám tụ tập, cô uống hơi nhiều, hơi say, đi đường còn không vững.
Cô mơ hồ nhớ tới có một người đàn ông cô không quen biết tới dìu cô, sau đó động tay động chân, sờ soạng ngực cô, bị cô tát một cái.
Sau đó đám bạn ma men của cô xông tới.
Hai đám người đứng ngoài cửa quán bar, ngay bên lề đường, đánh tới thiên hôn địa ám, quần ma loạn vũ.
Sau đó bọn họ bị bắt lên đồn công an.
Khi trợ lý Nhan đuổi tới, Cố Liên đã gần như tỉnh rượu, ngồi tựa trên ghế cứng.
Vì hơi lạnh nên cô khoanh tay lại, người run run.
Làm thủ tục xong, trợ lý Nhan đẹp trai nhã nhặn đeo mắt kính đi tới trước chân cô, mỉm cười với cô: “Cô Cố, chúng ta có thể đi rồi.”
Cố Liên dùng hai bàn tay xoa xoa cánh tay.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền áo lộ vai bó sát mông, lại phải ngồi chờ trong sảnh với điều hòa công suất lớn thật lâu, tay chân đều lạnh cóng.
Cô ngẩng đầu hỏi trợ lý: “Những người khác đâu?”
“Không sao cả, đợi chút nữa họ cũng có thể đi.” Trợ lý Nhan nói.
Lúc này, Cố Liên mới đứng dậy, bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
Mới vừa đi được vài bước, cô lại khó khăn ngừng lại, quay đầu hỏi: “Anh Nhan, anh tới… tới một mình ư?”
Nụ cười của trợ lý Nhan vẫn tươi như trước, nhưng lời phát ra lại tàn nhẫn vô cùng: “Không phải, là tôi theo Cố tổng tới, Cố tổng đang ở trong xe.”
Chân Cố Liên lảo đảo một cái, run rẩy, nhẹ giọng nói với trợ lý Nhan: “Tôi… có thể tự trở về.”
Nhưng trợ lý lại nói: “Đi nhanh đi cô Cố, đừng để Cố tổng phải chờ lâu.”
Cố Liên không cách nào từ chối, chỉ có thể đi theo sau lưng trợ lý Nhan, kiên trì rời khỏi đồn công an.
Chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đậu ở ven đường trông tự phụ lại cao ngạo, là tiêu điểm chú mục của người qua đường.
Nhưng tiêu điểm này lại khiến Cố Liên cảm thấy lo lắng.
Nếu có thể, Cố Liên chỉ muốn ngồi vào ghế phụ. Nhưng trợ lý Nhan lại phục vụ chu đáo, mở cửa ghế sau ra giúp cô.
Cố Liên cười cười với đối phương, nhưng trong lòng đã ân cần thăm hỏi cả nhà hắn một lượt.
Nếu nói ngoài xe là nắng hè chói chang nóng bức, vậy trong xe chính là trời đông giá rét.
Cách một cửa xe nhưng Cố Liên đã cảm nhận được băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Trong xe, người đàn ông cao lớn mặc âu phục thủ công phẳng phiu, hai chân bắt chéo vào nhau.
Rốt cuộc vì sao đám người này lại đánh nhau, Cố Liên cũng cảm thấy khó hiểu.
Cả đám tụ tập, cô uống hơi nhiều, hơi say, đi đường còn không vững.
Cô mơ hồ nhớ tới có một người đàn ông cô không quen biết tới dìu cô, sau đó động tay động chân, sờ soạng ngực cô, bị cô tát một cái.
Sau đó đám bạn ma men của cô xông tới.
Hai đám người đứng ngoài cửa quán bar, ngay bên lề đường, đánh tới thiên hôn địa ám, quần ma loạn vũ.
Sau đó bọn họ bị bắt lên đồn công an.
Khi trợ lý Nhan đuổi tới, Cố Liên đã gần như tỉnh rượu, ngồi tựa trên ghế cứng.
Vì hơi lạnh nên cô khoanh tay lại, người run run.
Làm thủ tục xong, trợ lý Nhan đẹp trai nhã nhặn đeo mắt kính đi tới trước chân cô, mỉm cười với cô: “Cô Cố, chúng ta có thể đi rồi.”
Cố Liên dùng hai bàn tay xoa xoa cánh tay.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền áo lộ vai bó sát mông, lại phải ngồi chờ trong sảnh với điều hòa công suất lớn thật lâu, tay chân đều lạnh cóng.
Cô ngẩng đầu hỏi trợ lý: “Những người khác đâu?”
“Không sao cả, đợi chút nữa họ cũng có thể đi.” Trợ lý Nhan nói.
Lúc này, Cố Liên mới đứng dậy, bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
Mới vừa đi được vài bước, cô lại khó khăn ngừng lại, quay đầu hỏi: “Anh Nhan, anh tới… tới một mình ư?”
Nụ cười của trợ lý Nhan vẫn tươi như trước, nhưng lời phát ra lại tàn nhẫn vô cùng: “Không phải, là tôi theo Cố tổng tới, Cố tổng đang ở trong xe.”
Chân Cố Liên lảo đảo một cái, run rẩy, nhẹ giọng nói với trợ lý Nhan: “Tôi… có thể tự trở về.”
Nhưng trợ lý lại nói: “Đi nhanh đi cô Cố, đừng để Cố tổng phải chờ lâu.”
Cố Liên không cách nào từ chối, chỉ có thể đi theo sau lưng trợ lý Nhan, kiên trì rời khỏi đồn công an.
Chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đậu ở ven đường trông tự phụ lại cao ngạo, là tiêu điểm chú mục của người qua đường.
Nhưng tiêu điểm này lại khiến Cố Liên cảm thấy lo lắng.
Nếu có thể, Cố Liên chỉ muốn ngồi vào ghế phụ. Nhưng trợ lý Nhan lại phục vụ chu đáo, mở cửa ghế sau ra giúp cô.
Cố Liên cười cười với đối phương, nhưng trong lòng đã ân cần thăm hỏi cả nhà hắn một lượt.
Nếu nói ngoài xe là nắng hè chói chang nóng bức, vậy trong xe chính là trời đông giá rét.
Cách một cửa xe nhưng Cố Liên đã cảm nhận được băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Trong xe, người đàn ông cao lớn mặc âu phục thủ công phẳng phiu, hai chân bắt chéo vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro