Chương 30 - Muốn Về Nhà

Chỉ Cần Là Đàn...

2024-08-07 16:42:43

“Nhưng đó là ba mình, cũng không phải người đàn ông bình thường.”

“Ba cậu không phải đàn ông sao?”

Cố Liên sắp bị bạn quay vòng tới hôn mê: “Nhưng mà không giống nhau nha!”

“Giống hết, cậu không thử làm sao biết được.”

Cố Liên dao động. Bản thân sắp bị nghẹn hỏng, cô muốn ra ngoài chơi, muốn ra bờ biển nướng đồ, muốn đi hít không khí tự do!!!

Chừng hơn một giờ sau, cuối cùng Cố Tu Niên cũng họp xong trở lại phòng làm việc.

Có thể là do thời gian hội nghị quá dài khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.

Hắn cởi áo khoác tây trang ra, kéo lỏng cà vạt, sau đó vừa xắn tay áo lên vừa đi tới trước bàn làm việc.

Cố Liên cổ vũ cho bản thân nhiều lần, căng thẳng tới độ sắp không thở nổi.

Cô đứng dậy từ trên sofa, chậm rãi bước tới bên cạnh Cố Tu Niên, nhỏ giọng hô một câu: “Ba ba…”

Cố Tu Niên vốn đang định rút một điếu thuốc ra châm lửa, thấy con gái tới gần, hắn chỉ ngậm điếu thuốc vào miệng, cũng không châm lửa.

Giọng hàm hồ trả lời: “Ừm?”

Cố Liên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ tới biện pháp Hứa Kỳ Kỳ dạy cô là phải ngồi lên đùi ba ba cọ một cái, sau đó lại ngọt ngào nói vài lời dễ nghe.

Nhưng lúc này ba ba đang đứng tựa bên bàn làm việc, cũng không định ngồi xuống ghế, như vậy kêu cô cọ kiểu gì được?

Hơn nữa, dáng vẻ ba ba rũ mắt nhìn cô trông quá nghiêm túc, cô hơi sợ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trái tim nhảy lên kịch liệt, mạnh tới mức truyền rõ vào trong tai cô, thình thịch, thình thịch, thình thịch…

“Ba ba…” Cô lại kêu một tiếng nữa, âm cuối mang theo chút run rẩy.

Cố Tu Niên không lên tiếng thêm, chỉ ngậm lấy điếu thuốc rũ mắt nhìn con gái.

Cố Liên mím môi cẩn thận dịch bước, cuối cùng dừng lại bên cạnh ba ba.

Cô đè nén trái tim đang đập nhanh như nổi trống, vươn tay, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy tay áo của ba ba, nhẹ nhàng lay động vài cái.

Cuối cùng mới nói nhỏ: “Ba ba, con muốn đi ra ngoài.”

Cố Tu Niên nhìn tay áo bị kéo lấy, lại nhìn con gái, hơi khó tin.

Con bé đang… làm nũng sao?

Hắn đã từng thấy Cố Liên làm nũng với mẹ rất nhiều lần, nhưng làm nũng với hắn, đây vẫn là lần đầu tiên.

Đầu quả tim Cố Tu Niên như bị quét nhẹ một cái, hơi mềm, cũng có chút ngứa ngáy.

Chẳng qua hắn luôn giỏi quản lý cảm xúc, chút kinh ngạc như vậy cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Hắn bình thản hỏi: “Đi đâu?”

Cố Liên cũng không giấu giếm mà nói đúng sự thật: “Ra bờ biển nướng đồ ăn với bạn.”

Cố Tu Niên nhíu mày lại: “Chính là những người bạn lần trước kia?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Muốn Về Nhà

Số ký tự: 0